• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao rồi?"

"Bác sĩ vẫn trong đó". Cô nhìn hắn trả lời rồi lại quay vào cánh cửa đang đóng kín ấy mà hồi hộp

Rõ ràng ở công ty hắn một lần từ chối vậy mà cô vừa mới đến cửa phòng bệnh mẹ mình đã nghe bác sĩ nói đang chuẩn bị để mẹ phẫu thuật làm cô cuống cuồng lên chạy đi hỏi han mẹ vài câu rồi ngồi đợi suốt mấy tiếng đồng hồ đến bây giờ..

"Đừng lo! Rồi mẹ em cũng ổn thôi"

"Ồ.."

"Đã ăn gì chưa?"

Cô không trả lời chỉ lắc đầu, cô đột nhiên lại có cảm giác không lành là mấy..cô rất sợ..sợ mẹ cô sẽ không qua khỏi như vậy cô sẽ chết mất

"Bớt suy nghĩ tiêu cực!". Hắn đi lại gần cô, để đầu cô tựa vào bụng mình, hắn nhìn cô hắn biết cô nghĩ đến chuyện gì hắn cũng từng như vậy...

"Sao anh lại muốn mua tôi?". Cô thắc mắc đến mức không thể tự suy nghĩ thêm nữa mà bất mãn hỏi hắn

"Khi em lăn trên giường cùng tôi rất tuyệt!"

"Anh..biến thái". Cô không thèm tựa vào người hắn nữa, cô hỏi rất thật lòng vậy mà cái cách hắn trả lời...làm bay hết những gì tốt đẹp cô nghĩ về hắn

Hắn cũng chưa suy nghĩ đến vấn đề này, sao hắn lại mua cô?sao không phải người khác?..chắc là vì hắn tiếp xúc với cô hơi nhiều cũng vì cô giúp hắn dễ ngủ cũng vì do cô đáng thương..

"Cho em một ngày chăm mẹ, được chưa?"

"Cảm ơn anh"

"Dịch Vũ..?..con làm gì ở đây?"

"..mẹ..mẹ..". Hắn cũng giật mình, sao mẹ hắn ở đây cơ chứ?

"Mẹ thấy không khoẻ nên đi khám"

Quảng cáo sau 2 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

"Người bên cạnh là.."


"Đây là Mẫn Nhi... người yêu con". Hắn cười trừ kéo cô sát lại mình mà nói thầm với cô - "Phối hợp một chút!"

"...."

"Hai đứa ở đây làm gì vậy?". Mẹ hắn cười rất vui vẻ, vì điều bà mong chờ nhất hắn cũng làm được

"Dạ..mẹ cháu bị bệnh nên..anh ấy tới thăm ạ"

*Ting...

"Bác sĩ mẹ cháu sao rồi ạ?..". Đúng lúc đèn tắt đi, cô chạy khỏi vòng tay hắn đi tới hỏi bác sĩ

"Đã ổn, nhưng phải theo dõi nhiều hơn"

"Vâng, cháu cảm ơn ạ"

"Cháu nên cảm ơn Ngao tổng thì hơn là ngài ấy điều một bác sĩ của bệnh viện lớn đến nên mẹ cháu mới có kết quả tốt như vậy". Ông bác sĩ nói xong không quên cúi chào hắn, danh tiếng hắn vang vọng như vậy ai mà không biết chứ

"Mẹ cháu sẽ được chuyển lên tầng 5 phòng chăm sóc đặc biệt"

"Cảm ơn bác ạ"

"Mẹ con bị bệnh nặng lắm sao?"

"Mẹ cháu bị ung thư ạ"

"Em đi chăm mẹ đi, ngày mai tối tôi sẽ ghé qua đợi tôi ở cửa vào"

"Được"

"Bác về cẩn thận ạ". Cô lịch sự cúi đầu chào tạm biệt mẹ hắn, nhìn mẹ hắn rất xinh đẹp ăn mặc giản dị nhưng vẫn sang trọng

"Gửi lời hỏi thăm của bác đến mẹ con nhé"

"Vâng"

"Ai đã truyền cho mẹ cái thông tin này?". Hắn sau khi đưa bà tới cổng nhà thì quay ra sau hỏi lại

"Mẹ..mẹ là đi khám"

"Là Hoài Vĩ đúng không?nhà chúng ta có bệnh viện, bác sĩ riêng mẹ đâu cần phải đến cái bệnh viện nhỏ đó". Hắn còn không biết rõ sao, vừa rồi chỉ là muốn diễn kịch một chút thôi

"Không giấu nổi con, nhưng con bé là người yêu con sao?". Mẹ hắn cười trừ mà nói sang vấn đề khác

"Cũng..coi là vậy". Hắn ngập ngừng trả lời, vốn định nói không phải nhưng lại cảm thấy như thế mẹ hắn sẽ thất vọng

"Mẹ vào nghỉ ngơi đi không muộn"

"Có muốn ngủ lại không?"

"Dạ thôi"

(...)

"Hoài Vĩ hình như dạo này cậu mất chủ thì phải nhỉ?"

"Sếp nói gì vậy? Tôi không hiểu?!"

"Cậu giỏi lắm!". Hắn chỉ tay về phía Hoài Vĩ đe doạ rồi bỏ đi không thèm nói với anh nữa

"Sếp, người đàn bà đó đã có chút thông tin..". Hoài Vĩ cười khổ sở, điện thoại có tin nhắn xem qua rồi vội chạy đến bàn làm việc của anh

"Người của mình điều tra nói bà ta bị ung thư đang điều trị còn có một đứa con"1

"Địa chỉ?"

"Đang tìm"

"Kêu họ tìm nhanh nhất có thể". Hắn khuôn mặt vui vẻ nhưng ánh mắt lại rất tức giận

Cuối cùng...cái người đàn bà hắn căm ghét đến tận xương tủy cũng đã dần xuất hiện trước mặt hắn, cái người đã làm gia đình nhỏ của hắn tan nát bây giờ hắn cũng bắt người đó trả giá ngay cả con của người đó hắn cũng không tha...1

(...)

"Kiều An à tớ tìm được công việc rất tốt nhưng thời gian rảnh lại rất ít tớ chỉ có thể thăm mẹ vào đầu tuần và cuối tuần thôi..nếu rảnh cậu có thể vào chăm mẹ tớ giúp tớ không?". Cô đã suy nghĩ cả đêm chẳng biết làm thế nào chỉ còn mỗi Kiều An là giúp được mình

"Cậu cứ yên tâm tớ sẽ chăm sóc bác gái thật tốt"

"Có gì cậu phải gọi cho tớ đó"

"Được được"

"Kiều An lại đến chơi à con". Mẹ cô ngủ dậy nhìn thấy cô với Kiều An thì vui vẻ

"Vâng ạ, bác thấy trong người sao rồi ạ?". Kiều An đi lại đỡ mẹ cô ngồi dựa vào thành giường rồi bóp tay giúp bà, còn cô thì ngồi một bên gọt quả

"Bác đỡ rồi cháu đừng lo"

"Mẹ à..con gái bất hiếu không thể chăm sóc mẹ ngày ngày được". Cô bỏ đĩa quả ở gần giường rồi ôm lấy mẹ mình, nghĩ tới cảnh chỉ hôm nay cô ở đấy chăm sóc bà còn ngày mai ra sao cô lại không nỡ...

"Không sao, Mẫn Nhi của mẹ là giỏi nhất"

"Từ ngày mai con phải làm việc rất bận con không thể vào thăm mẹ thường xuyên được nữa, chỉ có đầu tuần với cuối tuần thôi mẹ nhớ phải lo cho mình không thì nhấn chuông gọi bác sĩ đó nhé"

"Mẹ nhớ mà, con làm gì cũng phải để ý sức khoẻ của mình nhớ chưa?"

"Vâng ạ"

Cô cùng Kiều An và mẹ mình ngồi nói chuyện phiếm với nhau một lúc lâu thì đã là trời tối Kiều An ra về cô cũng nói với mẹ đến giờ phải đi..dù không nỡ nhưng cô không thể nuốt lời

Hắn đến công ty thì điên đầu làm việc mấy hôm nay hắn cứ như người trên mây vậy không chú tâm nổi việc gì, việc gì cũng bỏ dở

Nếu không phải hôm nay tên trợ lý của hắn nói có cuộc họp gấp chắc hắn cũng quên mất..

"Mấy giờ rồi Hoài Vĩ?". Hắn trong vài phút giải lao đợi nhân viên lên bài thuyết trình thì quay qua hỏi trợ lý mình

"Đã 8h rồi sếp". Hoài Vĩ nhìn đồng hồ trên tay rồi trả lời hắn, bình thường nhân viên sẽ được nghỉ lúc 7h30 nhưng hôm nay hắn lại cho vài nhân viên tăng ca vì sự bỏ bê công việc của mình

"Nhanh vậy sao, cậu đến bệnh viện Thâm Hải nếu người chưa đợi thì lên tầng 5 phòng đặc biệt đón cô ấy về nhà tôi". Nếu không xem giờ hắn cũng quên mất còn phải đón cô về

"Ai vậy sếp?"

"Người hôm đó". Hắn cau mày nhìn Hoài Vĩ còn dám nói như không biết với hắn

"Rõ"

"Hết thời gian, còn 1 tiếng để mọi người trình bày đồ án"

Sau đó hắn lấy lại phong độ của một tổng tài ngồi xem xét kỹ lưỡng những đồ án mà nhân viên đã làm..hắn trước giờ chưa từng có cảm giác bồn chồn muốn về đến vậy...

"Cô là người đợi Ngao tổng đúng không?"

"Đúng rồi"

"Mời cô lên xe Ngao tổng có việc bận tôi sẽ thay ngài ấy đưa cô về". Hoài Vĩ vừa cầm đồ của cô để lên xe vừa giải thích

"Làm phiền anh rồi"

"Không sao"

Xe cứ chạy băng băng trên đường ánh mắt cô cứ nhìn ra bên ngoài nhìn dòng người rồi xe qua lại...

Cuộc đời cô rồi sẽ đi về đâu, sau khi cô bán cho hắn cô sẽ thế nào? Có phải đều...cô chẳng dám nghĩ đến nữa chỉ tự an ủi bản thân cứ vui vẻ hết hôm nay ngày mai ra sao rồi lại tính tiếp...

Sau 30 phút thì xe dừng lại ở biệt thự sang trọng, bên trong chỉ vỏn vẹn vài người làm và mình hắn vậy mà căn nhà lớn đến vậy

Đúng chất người có tiền!

"Phiền bác sắp xếp chỗ ở cho cô ấy, cô ấy là người của Ngao tổng". Cô đứng một bên để Hoài Vĩ nói chuyện với quản gia1

"Chào mọi người"

"Cậu cứ yên tâm tôi sẽ sắp xếp chu đáo"

"Không cần đợi Ngao tổng, ngài ấy sẽ về trễ". Hoài Vĩ quay qua nói với cô rồi lại rời đi

Ai đợi chứ, cô sẽ không bao giờ đợi cái con người đó!

"Cháu tên gì?"

"Mẫn Nhi ạ"

Cùng mọi người nói chuyện chào hỏi vài câu xong cô cũng được quản gia đưa lên phòng ngay cạnh phòng hắn..

Căn nhà bên ngoài có vẻ lạnh lẽo nhưng khi vào trong nhà cô lại thấy vô cùng ấm áp, ai ai cũng nói chuyện rất thoải mái nhẹ nhàng dù chẳng biết thân phận cô là gì..

Nếu biết họ có khinh thường cô hay không chứ?...

10 giờ đêm...

"Ngài đã về". Dù đã muộn nhưng quản gia vẫn đứng trước cửa đợi hắn về sau đó mới đi ngủ

"Lần sau đừng đợi tôi, người già nên ngủ sớm"

"Cô ấy đâu rồi?"

"Chắc đã ngủ rồi"

"Bác đi ngủ đi"

"Được". Mặc dù tính cách hắn rất lạnh lùng còn rất nghiêm khắc nhưng người làm trong nhà đều là người làm lâu năm hắn chưa từng đuổi một ai, mà họ cũng quen với tính cách của hắn dù có sợ nhưng không sợ nhiều như lúc đầu

Hắn về phòng thì lấy đồ đi tắm hôm nay đã đủ mệt rồi..

Cô nằm trên giường đệm mềm mại lại chằn chọc khó ngủ được, bình thường sẽ ngủ cùng mẹ nhưng bây giờ lại một mình ở căn phòng sa hoa này lại cảm thấy vô cùng chống trải không quen...

*Cạch...

Cô theo linh cảm biết là hắn thì nằm quay sang một bên vờ nhắm mắt ngủ, có ai như hắn vô phòng người khác mà không thèm gõ cửa

Hắn vốn đã yên phận trên giường của mình nhưng lại thấy thiếu thiếu gì đó, cũng chưa gặp cô nên đành qua phòng xem cô ngủ chưa

Khi thấy người ngủ rồi hắn không tự chủ được mà leo lên giường nằm xuống cạnh cô, vẫn như thường lệ lấy tay làm gối cho cô

Hắn không biết sự kiếm chế của bản thân mình đã dần dần kém đi hay vì người này có một sức hút kỳ lạ...làm hắn chỉ cần nhìn thấy đã muốn phát tiết!

"Tôi biết em chưa ngủ". Giọng hắn lạnh lùng vang lên trong cái không gian im lặng này khiến cô run cả người lên...

Theo lần trước quay lại đối diện với hắn nhưng vẫn không dám mở mắt ra

"Có người nào ngủ mà người cứng ngắt như em không?"

"Thế có người nào vào phòng người khác tự tiện như anh không?"

"Em nên biết kể ra chỗ em ngủ phải là phòng tôi mới đúng". Hắn cười gian đưa tay vào trong áo mà xoa lưng cô, tay còn trêu đùa ở dây cái áo bra của cô

"Hôm nay..không được". Cô vội lấy tay hắn ra khỏi người mình, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý

"Nghĩ nhiều em mau ngủ đi"

"Tên ác ma này"

Shopee 4.4 Gì Cũng

Rẻ

Mua Gì Cũng Có. Giá Rẻ


Vô Địch. Giao Hàng


Miễn Phí. Tải Ngay…


Cài đặt


Cài đặt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK