• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lục Mẫn Nhi? Cô làm gì ở đây?"..

"Tạ Chi..?". Mẫn Nhi hơi tò mò sao người này lại ở đây không lẽ là người ba mẹ hắn chọn về làm con dâu hay hắn muốn người này đến?..vậy sao còn thêm cô vào?..

"Hai đứa đến rồi mau mau vào ăn tối thôi". Mẹ hắn cũng không rõ hai người có xích mích gì không chỉ thấy cô không vui thì dắt tay cô vào bàn ăn

"Chào cô chú ạ, tự nhiên đến làm phiền cô chú rồi". Mẫn Nhi lễ phép chào hỏi nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Tạ Chi và hắn đang đứng cùng nhau

"Không sao càng đông càng vui mà"

"Dì người này có quan hệ gì với nhà ta thế"

"Mẫn Nhi là chị dâu cháu đó"

"Thật hả anh Dịch Vũ?"

"Ừm, nên em đừng có gây sự với Mẫn Nhi đó". Ngao Dịch Vũ cười lấy lệ đi vào ngồi xuống bàn ăn không một lời chào hỏi người đàn ông kia

"Em nào bướng vậy chứ". Tạ Chi bỏ ngoài tai hai tiếng chị dâu chẳng cần ý tứ mà ôm lấy cánh tay hắn nũng nịu1

"Rồi Tạ Chi là ngoan nhất"

"Tạ Chi, cháu không hiểu ý của dì sao?". Mẹ hắn không vui ra mặt nhìn Tạ Chi nhắc nhở

"Xin lỗi chị dâu ạ tại em từ nhỏ đến giờ đều thân thiết với anh Dịch Vũ như vậy". Tạ Chi làm bộ mặt hối lỗi sướt mướt với cô1


"Đều bằng tuổi còn từng chơi chung không nhất thiết phải khách sáo như thế". Mẫn Nhi cười khẩy giọng điệu khinh bỉ ngước mặt lên nhìn Tạ Chi

"Cậu..."

"Mau ăn cơm!". Trong nhà lớn nhất là ba hắn nhưng lời nói có trọng lượng nhất trong nhà thì lại là hắn. Nên chỉ cần hắn lên tiếng thì mọi người đều sẽ buộc phải nghe theo nếu không muốn đắc tội với hắn

"Em lại làm sao?". Hắn nhìn cô cứ chấm chấm cái đũa vào miệng không có ý ăn mà cau mày

"Không có". Mẫn Nhi biết bổn phận của mình trong nhà này cũng như người hầu nên không dám đòi hỏi

Sở dĩ cô không động vào đồ ăn vì trên bàn đều là những món chế biến từ thịt bò mà cô thì lại bị dị ứng còn rất nặng nữa...

"Chị dâu món này bác gái làm ngon lắm đó chị ăn thử đi". Tạ Chi nhìn hành động của cô lục lại trí nhớ của mình thì biết lý do nhưng lại cố tình hơn

"Cảm ơn, gọi Mẫn Nhi được rồi". Mẫn Nhi đưa bát lấy lệ rồi lại phân vân nên đụng vào đồ ăn hay không

"Hai đứa trước rất thân sao?"

"Dạ, tụi con chơi thân nhưng vì lần bị cướp bạn trai nên không chơi chung nữa". Tạ Chi được người hỏi thì nhanh miệng hơn cô mà trả lời

"Cướp bạn trai?"

"Chỉ là hiểu lầm thôi ạ đúng không Mẫn Nhi"

"Vâng đúng ạ". Mẫn Nhi mặc kệ cái thái độ vui vẻ của Tạ Chi kia muốn bêu xấu cô..cô cũng quen rồi

"Không ăn được thì bỏ!". Hắn quan sát kỹ hành động của cô thì hiểu ra vấn đề ở nhà trong bữa ăn cô thường không bao giờ động đũa vào thịt bò

"Quản gia làm món riêng cho em ấy"

"Vâng"

"Mẫn Nhi không ăn được thịt bò sao?"

"Cháu bị dị ứng ạ". Mẫn Nhi gật đầu trả lời mẹ hắn, vốn định ăn để bà đỡ buồn vậy mà hắn còn phơi bày ra

"Vậy sao không nói chứ ăn vào bị nặng thì sao?". Mẹ hắn cũng lo lắng căn dặn người làm nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn khác cho cô

"Cháu ăn một chút cũng không sao ạ"

"Thật xin lỗi cậu Mẫn Nhi"

"Tớ nhớ hồi đó cậu cùng anh khoá trên thường hay cùng nhau đi ăn mì bò mà?"

"Sau lần đó tớ bị ngộ độc nên tớ sợ rồi, mà cậu có nhớ không lần đó hình như có ai bảo gì vào mì bò hại tớ với anh ấy đều ngộ độc". Mẫn Nhi không im lặng để Tạ Chi lấn tới nữa lần này cô phải dắn mặt lại

"Vậy sao tớ lại quên mất nhỉ"

"Không sao chuyện không đáng nhớ"

"Vậy cậu với anh khoá trên giờ sao rồi?". Tạ Chi không có ý buông tha cho Mẫn Nhi hết chuyện này đến chuyện khác đều muốn lôi ra để nói xấu cô với hắn

"Anh ấy hình như đi du học rồi, lâu lắm tụi tớ không liên lạc"

"Tạ Chi, đừng phiền em ấy ăn nữa". Ngao Dịch Vũ lười nhác mà nhìn sang Tạ Chi nhắc nhở

Bữa ăn cứ vậy trôi qua, thỉnh thoảng chỉ có mẹ hắn hỏi chuyện cô còn lại đều im lặng đặc biệt là ba hắn đều không nói một lời

"Để cháu dọn giúp mọi người ạ". Mẫn Nhi sau bữa ăn liền tranh phần dọn dẹp rồi cùng mọi người, cũng không thể chỉ biết ăn thôi được

"Cháu nghỉ ngơi đi chúng ta làm được"

"Cháu cũng rảnh ạ"

"Mẫn Nhi tôi dẫn em lên phòng". Hắn cứ ngồi nhìn cái tính cứng đầu của cô mà bật cười

"Nhưng em còn chưa dọn xong...a". Mẫn Nhi bị hắn kéo đi không thương tiếc, sở dĩ cô thích xưng tôi với hắn nhưng ở đây còn có ba mẹ hắn xưng thế thì hơi kỳ...

"Anh không đi gặp ba mình sao? Từ lúc gặp anh chưa nói một lời với bác ấy". Mẫn Nhi thấy hắn lấy đồ đi tắm mà hắn đi tắm là sẽ đi ngủ luôn chứ không đi nữa đâu

"Tôi với ông ấy không có để nói"

"Nhưng ông ấy có, tôi còn muốn nói chuyện với ba cũng không được...không phải tôi". Mẫn Nhi bĩu môi phản bác lại hắn rồi nghĩ lại lời nói của mình sai rồi, hắn sẽ hiểu lầm mất

"Em muốn có ba? Tôi giúp em nhận ông ấy!"

Hắn vứt đồ xuống bàn gần đó mà đi ra ngoài

"Dịch Vũ tôi..."

*Cốc...cốc...

"Dịch Vũ đó hả?"

"Vâng, mẹ chưa ngủ sao?"

"Mẹ chưa, có cần mẹ ra ngoài cho hai người nói chuyện không?. Mẹ hắn nhìn hắn rồi nhìn chồng mình cả hai cứ im lặng bà cũng khó xử

"Không cần đâu mẹ"

"Tôi đồng ý về đây ở nhưng không có nghĩa đồng ý mọi chuyện mà nghe theo ông"

"Đừng đặt hôn ước gì đó cho tôi với Tạ Chi, Tạ Chi luôn là em gái tôi chỉ ở mức đó". Hắn còn không biết tâm tư của ba mình hay sao, chưa kể là Tạ Chi cò xuất hiện ở đây đúng ngày hắn đến

"Con còn hận ba không?!". Ba hắn nhìn hắn ánh mắt buồn bã

"Hận??? Ngao Dịch Vũ tôi hận ông với cả người đàn bà đó!"

"À cũng quên không báo với ông người đàn bà đó tôi tìm thấy rồi đó! Mẫn Nhi là con gái bà ta vậy có phải con gái ông không?". Ngao Dịch Vũ nói xong môi nở nụ cười cợt nhả, ông còn dám hỏi hắn có hận ông không thật buồn cười...

"Không phải...". Ba hắn nửa tin hắn nửa hoài nghi, ông với Tuyết Mai không có đứa con nào khác ngoài một đứa thôi mà...1

"Đừng có giả vờ không nhận con, như thế tôi càng hận ông hơn đấy". Hắn tức giận nhưng vẫn còn tia lý lẽ không đi tới chạm vào người ba mình chỉ tự cuộn tay thành nắm đấm giảm sự tức giận

"Ta không có!"

"Tốt nhất nên vậy, bây giờ ông tốt nhất nên quan tâm tới người phụ nữ là mẹ tôi hiện tại đi nếu không Ngao Dịch Vũ này không tha cho ông đâu!"

"Mẹ ngủ sớm đi". Hắn vỗ vai bà rồi ra ngoài, đây cũng là điều hắn không muốn nhất khi về là chạm mặt ông rồi còn nói chuyện với ông thì hắn không kìm được tức giận của bản thân

"Tôi vừa nãy không có ý...". Mẫn Nhi thấy hắn mở cửa đi vào thì vội giải thích

"Ừ! Giờ tôi đi tắm được chưa?"

"Muốn tắm chung hử?". Hắn thấy cô đi theo mình vào tận nhà tắm mà nhìn sang hỏi

"Tôi xin lỗi"

"Tôi không trách em giờ ra ngoài đi tôi còn tắm". Hắn xoa xoa cái đầu nhỏ của cô

Mẫn Nhi vẫn đứng đó hơi kiễng chân lên tới môi hắn mà chủ động hôn, coi như là một lời xin lỗi với hắn...

Hắn hơi đờ người rồi vội giữ lấy eo Mẫn Nhi sợ cô ngã, hắn từ thế bị động chuyển qua chủ động mà kéo cô vào nụ hôn của hắn điêu luyện mê man hơn là cái nụ hôn dời dạc của cô

"Ưmh.."

Mẫn Nhi không thoát ra được cái mê man hắn mang lại, hai tay giữ lấy cánh tay hắn vì sợ ngã nhưng cũng không có ý muốn buông hắn ra...

Hai người cứ như vậy đến khi Ngao Dịch Vũ di chuyển ra tới giường đẩy nhẹ Mẫn Nhi ngã xuống thì Mẫn Nhi mới có chút tinh thần mà buông nụ hôn đó ra

"Hình như em còn nợ tôi thì phải". Bàn tay Ngao Dịch Vũ ở trong ngực cô không biết từ lúc nào, hắn đưa tay kia lên xoa xoa tóc cô mà cười nhẹ

"Không được đâu, ở đây không phải ở nhà". Mẫn Nhi biết hắn muốn gì nhưng đây không giống ở nhà kia ở đây nhiều người đi lại nữa...

"Không có ai đi tới đây đâu em đừng lo". Hắn hôn lên trán Mẫn Nhi rồi kéo cả áo bra lẫn áo ngoài lên tận cổ để dễ chui đầu vào mà nhấm nháp hai bên ngực của cô

"Anh Dịch...Vũ.."

Shopee 4.4 Gì Cũng

Rẻ


Đại Tiệc Món Ngon


ShopeeFood Giảm Đến


50%. Miễn Phí Vận…


Cài đặt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK