• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lại muốn ve vãn thêm đàn ông?.."

"Chúng tôi như nào không đến lượt cậu xen vào". Mẫn Nhi buông tay ở vai Chấn Nam xuống cùng Kiều An dọn đồ

"Vậy là đúng hả?". Tạ Chi khoanh tay trước ngực mà hống hách với cô . Xin hãy đọc truyện tại ~ TR UМtrцyen. VN ~

"Mùi chó sủa ở đâu đây nhỉ? Nghe rác tai quá, hai người có nghe thấy không?". Kiều An đưa tay day day lỗ tai của mình rồi hướng mắt sang Chấn Nam và Mẫn Nhi

"Tớ không..."

"Có, rất rác tai, Mẫn Nhi cô rửa tai giúp tôi đi". Trong khi Mẫn Nhi chưa hiểu ý, thì Chấn Nam đã hiểu rồi cũng theo phe Kiều An mà tiếp lời

Mẫn Nhi bây giờ mới hiểu tự cười một tiếng như giễu cợt Tạ Chi

"Ba người...". Tạ Chi tức đến cứng họng không nói được gì

"Cô ta nói gì thế? Tớ không hiểu?"

"Tôi không biết". Chấn Nam nhìn người đang tức tối kia có chút quen mắt nhưng không nhận ra đó là ai


"Hahaa..."

"Ồn ào cái gì thế?". Hắn vừa bước vào nhà đã nghe tiếng ồn, hắn không thích ồn ào

"Anh Dịch Vũ...hức...họ...hức...bắt nạt..hức...". Tạ Chi như tìm được cứu tinh đi lại úp mặt vào ngực hắn mà oà khóc

"Ai làm gì em ấy?". Hắn biết tiếng ồn đấy từ phía nào cũng chỉ có ba người là đang ngồi chẳng sợ kia

"Hức...Mẫn Nhi...hức...có đồng bọn...hức nên nạt em"

"Mẫn Nhi...không phải đã hứa không gây sự với Tạ Chi nữa rồi sao?"

"Là tôi đó". Kiều An thấy Mẫn Nhi bị vạ lây thì không can tâm

"Cô?"

"Cả tôi nữa". Chấn Nam lên tiếng nhìn hắn, anh cũng không muốn Mẫn Nhi một mình chịu tội

"Chấn Nam? Cậu cũng liên quan đến chuyện này?". Hắn cau mày nhìn anh, dạo này anh rất hay qua đây lại còn có vẻ thân thiết với cô nữa

"Là người của cậu gây sự với chúng tôi trước"

"Hức...em không có..hức..là họ...hức"

"Bữa cơm đã xong rồi ạ". Quản gia không muốn to chuyện nên nói mọi người dọn bàn ăn lên còn mình thì ra gọi

"Tớ về nhé lần sau sẽ đến thăm cậu"

"Kiều An về cẩn thận nhé". Mẫn Nhi ôm Kiều An nhanh thật mới đó đã phải xa nhau rồi không biết bao giờ mới gặp nữa

"Gọi bạn em vào ăn chung đi tôi không muốn bị nói đến bữa thì đuổi khách về". Hắn đi qua cô rồi cùng Tạ Chi đi vào bàn

"Anh ta cũng biết điều đấy". Kiều An tự nhiên bỏ túi đồ vào tay Chấn Nam rồi khoác tay Mẫn Nhi đi vào

Chấn Nam bỏ đồ trên tay qua một bên rồi đi vào sau, người bạn của cô thật không dễ đùa

"Cậu còn chưa về?"

"Tôi cũng là thành viên trong nhà chứ". Chấn Nam kéo ghế ngồi xuống gần chỗ cô

"Nhưng tôi không mời cậu ở lại"

"Chỉ bữa ăn mà cậu cũng keo kiệt đúng không Mẫn Nhi?"

"Hả?". Mẫn Nhi im lặng cũng bị gọi tên hơi giật mình, không biết nói thế nào

"Đồ ăn nguội rồi chúng ta ăn thôi". Đối với cô đây có lẽ là cách lựa chọn tốt nhất

"Tôi bóc tôm cho cô nhé"

"Không cần đâu"

Mẫn Nhi ánh mắt đe doạ nhìn sang Chấn Nam đang làm chuyện điên rồ gì không biết muốn hại chết cô hay sao

"Lo thân cậu đi"

"Anh Dịch Vũ ăn cái này đi". Tạ Chi để ý thấy hắn không quan tâm mình chỉ nhìn về phía Mẫn Nhi mà đem lòng ghen ghét

"Anh cảm ơn"

"Mẫn Nhi hình như cậu rất thân với bạn của anh Dịch Vũ nhỉ"

Lại nữa rồi đến bữa ăn cũng không muốn để người ta ăn hay sao? Thánh gây sự là đây!

"Là bạn bè không thân thì không hay lắm". Mẫn Nhi cười vô cùng tự nhiên đáp lại Tạ Chi

"Nhưng cậu là bạn gái của anh Dịch Vũ mà...như thế không hay lắm"

"Nhưng cậu mới là phu nhân của nhà này". Mẫn Nhi không ngại đáp trả lại con người này

"Mẫn Nhi...ai bảo em như thế?". Hắn còn chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn đối với Tạ Chi là một em gái nhỏ không hơn

"Là Tạ Chi ạ"

"Không có..lúc đó là cậu ấy nói...nhà này phải nghe theo cậu ấy...nên em mới nói đến phu nhân trong nhà còn chưa nói...cậu có tư cách gì"

"Em không nhận mình là phu nhân! Em chỉ muốn ở bên cạnh anh như những ngày nhỏ thôi". Tạ Chi vừa nói như sắp khóc ra đấy để đổi lại sự mủi lòng của hắn

"Được rồi, anh không trách em. Mau ăn nốt phần còn lại không được bỏ bữa". Hắn xoa nhẹ đầu Tạ Chi như một lời tin tưởng

"Dạ". Tạ Chi đắc ý mà cười lại với cô

Mẫn Nhi chẳng quan tâm lắm, vừa ăn vừa nói chuyện với Kiều An

"Dạo này cậu qua nhà tôi có chuyện gì?"

"Không phải lo cho cô gái nhỏ à Mẫn Nhi bị thương chưa khỏi nên tôi tới thôi". Chấn Nam nhìn hắn thái độ nhây cợt, thật ra anh muốn trốn việc thôi

"Đau đau...cô gái nhỏ à mạnh tay rồi đấy". Chấn Nam ôm một bên tai của mình mà nhìn sang cô, người nhỏ nhưng sức không nhỏ

"Mẫn Nhi! Gọi hẳn hoi nghe chưa"

"Dạ chị"1

"Từ mai cậu đừng đến đây nữa". Hắn đã vô cùng khó chịu lại còn thêm vài hành động giữa cô và Chấn Nam nữa...hắn không thể chịu nổi

"Tại sao?"

"Cậu sẽ dậy hư người của tôi!"

"Tôi sẽ suy nghĩ"

"Mẫn Nhi nè cậu nhớ ở đây ai bắt nạt cậu...cậu phải xử lý luôn đừng để người ta leo lên đầu"

"Tớ nhớ rồi mà". Mẫn Nhi cười rồi dựa vào cánh tay Kiều An

(....)

"Hôm nay cảm ơn anh". Mẫn Nhi thấy hắn từ nhà tắm đi ra hình như không ngủ ở đây nên chạy lại cảm ơn một tiếng, hắn hôm nay cũng coi là rất dễ dãi cho cô rồi

"Tôi có đối xử tốt với em không?"

"Anh sao thế?". Mẫn Nhi bị hắn đẩy dựa vào tường mà hơi sợ

"Trả lời đi"


"Lúc tốt lúc không"


"Vậy Chấn Nam???"1


Shopee 4.4 Gì Cũng


Rẻ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK