“Cốc… cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên kèm giọng nói ngọt ngào, “Tịnh Thi à, chị đây, chị vào nhé.”
“Vâng.” Bên trong vang lên giọng nói yếu ớt của Sở Tịnh Thi.
Sở Như Ý mở cửa đi vào, thấy Tịnh Thi đang ngồi ôm gối co mình trong góc thì bén đi đến bên cạnh, ngọt ngào nói, “Tịnh Thi, chị mới về nước, em sao thế?”
Lúc này Tịnh Thi mới ngẩng đầu, Sở Như Ý đi du học từ năm cấp hai, nên hai người rất ít khi gặp mặt, chỉ thi thoảng mới trò chuyện vài câu qua tin nhắn, bây giờ nhìn mặt Sở Như Ý cô suýt chút nữa không nhận ra.
“Chị… ba mẹ ép em phải đi phục vụ mấy ông già đối tác…” giọng cô hơi khàn khàn, da dẻ xanh xao do cả tháng nay bị nhốt trong phòng, cũng chỉ ăn uống một chút để cầm hơi.
“Em ngốc quá, sao lại giày vò bản thân như thế này, phải yêu lấy chính mình chứ.” Cô ta vươn tay vuốt mái tóc Tịnh Thi ra phía sau.
Đã rất lâu rồi mới có một người quan tâm cô như thế, Tịnh Thi lập tức òa khóc nức nở.
“Chị cứu em với, em không muốn phải đi gặp mấy lão già đó, rất kinh tởm.”
Cô ta vờ thần người, thở dài rồi mới chầm chậm nói, “Em trách nhầm ba mẹ rồi, công ty nhà chúng ta đang trên bờ vực phá sản, nếu không kêu gọi được vốn đầu tư thì sẽ phá sản, công ty, nhà đất đều bị tịch thu hết, có khi còn phải vào tù. Chị vốn đang ở bên nước ngoài cũng phải về giúp ba mẹ một chút rồi mới đi lại qua đó được.”
Sở Tịnh Thi im lặng cúi đầu không nói gì, cô đã giúp hai người họ ngồi tù bốn năm tám tháng rồi kia mà, chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ?
“Em nói xem, ba mẹ đều lớn tuổi, cả đời cực khổ nuôi dạy hai chị em mình. Chị vừa rồi đã cầu xin ba mẹ để chị đi thay em. Nhưng…” Cô ta dừng giữa chừng, cố nặn ra mấy giọt nước mắt.
Tịnh Thi ngẩng đầu, hỏi cô ta, “Nhưng sao ạ?”
Cô ta biết Tịnh Thi đã chú ý liền tiếp tục diễn vẻ mặt rầu rĩ, thở dài thườn thượt, “Chị đâu muốn em phải vất vả vì gia đình thêm nữa, nhưng chị sắp cưới rồi, đến đêm tân hôn chồng chị mà biết, e rằng…”
Tịnh Thi tròn mắt nhìn cô ta, vô cùng kinh ngạc, “Chị sắp cưới ư?”
Cô ta gật đầu, vẫn giữ vẻ mặt đau khổ, “Chị cũng không biết làm sao nữa, tình hình công ty đã căng thẳng lắm rồi.”
Tịnh Thi cúi đầu, cô im lặng suy nghĩ hồi lâu, dù sao cô cũng chẳng còn gì, tương lai là một mảng tối tăm, lần đầu tiên cũng đã trao cho người cô yêu. Xem như lần này trả hiếu cho hai người họ rồi cô sẽ rời khỏi cuộc đời này, cô đã chẳng còn lưu luyến gì nữa rồi.
“Chị, em đồng ý đi.”
“Em đồng ý?” Sở Như Ý cố nén sự vui mừng trong lòng, hỏi lại.
Cô gật đầu, cô ta hiểu ý liền an ủi cô vài câu rồi rời khỏi phòng. Khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, nét mặt buồn khổ của Sở Như Ý thoắt cái đã thay đổi thành vẻ vênh váo đắc ý vô cùng.
“Sao rồi con?” Lý Mỹ Liên thấy con gái đi xuống thì vội vàng hỏi.
Sở Như Ý vênh mặt, cười nói, “Nó đồng ý rồi.”
“Thật ư?” Bà ta vô cùng vui mừng.
“Dĩ nhiên, con là ai kia chứ, chút chuyện nhỏ ấy mà.”
Ba người bọn họ vô cùng vui vẻ, lập tức gọi điện cho mấy ông chủ hẹn một buổi gặp mặt, lần này Tịnh Thi đã đồng ý, như vậy không lo hỏng việc khiến ông chủ lớn nổi giận như lần trước nữa rồi.
Sắp xếp xong xuôi, bọn họ lập tức dắt nhau đi ăn hải sản.
***
“Tôi không đi, ai hẹn thì người đó đi đi.” Chung Tư Quân chăm chú vào màn hình máy tính, nhàn nhạt lên tiếng.
Trợ lý đứng bên cạnh khóc dở mếu dở, “Sếp à, nhưng ông chủ nói lần này anh nhất định phải đi. Phía bên kia là một cô gái có giáo dưỡng tốt, ngoại hình cũng tốt.”
“Trong tháng này ông ấy đã sắp xếp cuộc xem mắt thứ năm rồi, còn chưa chán sao?”
Hai mắt trợ lý Tống lập tức sáng bừng, chỉ hận không thể ôm hôn thắm thiết Chung tổng nhà mình.
“Vâng, để em đi chuẩn bị ngay.”
Sau khi thành công thuyết phục Chung Tư Quân, anh ta lập tức rời khỏi phòng, gọi điện cho phía nhà gái. Chung Tư Quân lúc này mới ngẩng đầu, anh mở ngăn kéo, lấy một chiếc vòng tay bằng sợi dệt rẻ tiền màu sắc sặc sỡ, trên đó có treo mấy hình thù quái dị. Anh nhìn chiếc vòng một chút rồi cất lại vào ngăn kéo, đứng dậy, đi đến buổi xem mắt đã được sắp xếp.