Cả người Sở Tịnh Thi run lên, cô lập tức chạy theo hướng ngược lại. Chạy qua một khúc quanh, Sở Tịnh Thi không để ý mà đâm sầm vào một người khác.
“Xin…” Cô ngẩng đầu, muốn nói câu xin lỗi nhưng lời ra đến miệng một nửa thì khựng lại. Cô cúi đầu, muốn chạy vòng qua người đó.
Nhưng một bàn tay mạnh mẽ đã vươn ra túm lấy tay cô, ấn mạnh cả người cô lên tường.
“Thế nào, muốn trốn tôi?” giọng nói mạnh mẽ áp bức mang theo hơi lạnh vang lên trên đỉnh đầu.
Cô cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Xin lỗi, xin cho tôi đi qua.”
Người đàn ông cười lạnh, túm lấy cổ cô, nhất thời khiến Sở Tịnh Thi không kịp phòng bị, chỉ thấy cổ bị siết chặt, hít thở khó khăn, cô buộc phải nhìn thẳng vào anh, mấp máy môi.
“Anh… muốn… gì…?”
“Tôi muốn gì? Cô vẫn thích trốn như thế à? Có phải đùa bỡn tôi vui lắm đúng không? Trốn năm năm, bây giờ tôi bắt được cô rồi, xem cô trốn thế nào?”
“Không!” Sở Tịnh Thi cố vùng vẫy, bây giờ cả người cô càng ngày càng nóng bức khó chịu, cô phải mau chóng rời khỏi đây khi còn giữ được lí trí.
“Chia nhau ra tìm đi, đừng để nó trốn mất.” Tiếng Sở Lập Tân ở đâu đó vang lên.
Trái tim cô lập tức co rút, nếu bị bọn họ bắt được lần này cô chết chắc, cô nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương, Chung Tư Quân nhíu mày, buông tay khỏi cổ cô.
“Hừ, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”
“Qua bên kia xem.” Lần này là tiếng của Lý Mỹ Liên.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Sở Tịnh Thi lập tức giơ tay kéo Chung Tư Quân về phía mình, khiến hai cơ thể áp chặt vào nhau, cô rướn chân, hôn lên môi anh.
Cơ thể Chung Tư Quân cao lớn, bao trùm toàn bộ cơ thể cô, lúc Lý Mỹ Liên và Sở Lập Tân chạy qua, chỉ thấy một nam một nữ đang quấn quýt hôn nhau ở góc hành lang, bọn họ không nghĩ nhiều, lập tức chạy đi tìm kiếm tiếp.
Sau khi nghe tiếng bước chân rời xa, Sở Tịnh Thi thở phào nhẹ nhõm rời khỏi môi Chung Tư Quân, nói nhỏ.
“Xin lỗi!”
Cả người cô nóng bừng, gò má ửng hồng, dưới thân không ngừng gào thét vặn vẹo, nhưng một tia lí trí cuối cùng còn sót lại bảo cô phải lập tức rời khỏi đây.
“Thế nào, trêu đùa tôi vui lắm à?”
Nhưng đâu dễ trốn như vậy, Chung Tư Quân nắm tay cô kéo lại, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm. Rồi không báo trước, anh cúi đầu, hôn ngấu nghiến lên môi cô, nụ hôn mạnh bạo đến điên cuồng, đầu lưỡi liên tục khuấy đảo trong khoang miệng cô, không chút lưu tình.
Bức tường lí trí mỏng manh của Sở Tịnh Thi lập tức bị nụ hôn điên trời đảo đất đó đánh sụp, cô thở hổn hển, quấn lấy anh, đôi chân dài miên man hơi cong lên, kéo theo chiếc váy nhếch lên cao, cảnh xuân như ẩn như hiện.
Ánh mắt Chung Tư Quân tối lại, anh mạnh mẽ kéo cô vào căn phòng bên cạnh, đẩy cô vào đó rồi đóng sầm cửa lại.
Hơi thở nam tính vây quanh đột ngột biến mất khiến Sở Tịnh Thi thoáng chốc rơi vào cảm giác trống rỗng, cô hổn hển thở, ánh mắt mê li nhìn về phía anh. Khi Chung Tư Quân vừa chốt cửa xong quay người lại đã thấy một cơ thể mềm mại nhào về phía anh, ôm chầm lấy anh, đôi môi anh đào đỏ mọng dâng lên như mời gọi người ta giày xéo.
“Cần đàn ông đến vậy?” Nhìn bộ dáng của cô, Chung Tư Quân hơi khó chịu, nói.
“Tư Quân, xin anh!” Cô nức nở hèn mọn khẩn cầu. Nếu đã như vậy, thì thà với người cô yêu.
Trái tim Chung Tư Quân như bị một bàn tay hung hăng siết chặt, anh cong khóe môi cười nhạt, “Cô không có tư cách gọi tên tôi.”
Nhưng giờ phút này Sở Tịnh Thi không còn đủ tỉnh táo nữa, cô bứt rứt tự chạm tay lên cơ thể mình, ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, đôi tay mảnh mai không cách nào dập tắt được ngọn lửa đó, chỉ có thể nức nở cầu xin.
“Tư Quân… Tư Quân…”
Xấu hổ, nhục nhã vì cô hèn mọn cầu xin anh sau năm năm gặp lại, nhưng may mắn vì người đó là anh, chứ không phải mấy lão già đê tiện kia.
Nhìn bộ váy rách nát dưới đất, Sở Tịnh Thi loay hoay cầm bộ váy ướm lên người, vừa ngắn vừa rách, mặc kiểu gì đây?
Đúng lúc này cánh cửa phòng tắm bật mở, Sở Tịnh Thi giật nảy mình quay người lại, cố gắng dùng chiếc váy rách nát che chắn thân mình.