Hôm nay là ngày Sở Tịnh Thi ra tù. Cô đã ở nơi tối tăm địa ngục này bốn năm tám tháng, đó là quãng đời vĩnh viễn cô không bao giờ quên.
Sáu năm trước, Sở Tịnh Thi vừa đi học đại học vừa về làm cho công ty của gia đình, ba mẹ cô nói muốn cho cô tập quản lý gia sản, sau này họ già rồi cô có thể đủ vững vàng chèo chống công ty.
Họ đưa cho cô những tờ giấy, những bản hợp đồng, Sở Tịnh Thi kí tên. Nhưng chỉ làm được một năm thì công ty vi phạm pháp luật, trốn thuế, buôn lậu… Sở Tịnh Thi là người kí tên trên những giấy tờ đó, cô phải đi tù. Nhờ cải tạo tốt mà cô được mãn hạn sớm.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời mùa xuân trong vắt bên ngoài trại giam, cũng là bầu trời nhưng ngăn cách một hàng rào thép gai mà sao như hai thế giới hoàn toàn cách biệt.
Trái tim Sở Tịnh Thi tràn đầy chua xót, cô sáu năm trước có thể ngốc, năm năm trước cũng vẫn còn ngốc, nhưng bây giờ trải qua sự rèn luyện kinh khủng nhất cô đã không còn ngốc nữa, đã hiểu rằng cô chẳng qua chỉ là vật thế thân cho ba mẹ cô kiếm tiền phi pháp.
Nhưng không còn nơi nào khác để đi, Sở Tịnh Thi vẫn phải trở về Sở gia.
“Tịnh Thi, con về rồi à? Mệt không con, mẹ bảo người làm chuẩn bị nước tắm và dọn phòng rồi, con mau đi tắm rửa cho thoải mái.” Lý Mỹ Liên, mẹ của cô đon đả nói với cô, dường như chỉ là cô đi đâu đó một thời gian, bây giờ trở về nhà.
“Vâng.” Sở Tịnh Thi gật đầu, đi lên phòng mình.
Cô ngâm mình trong bồn nước ấm, lâu lắm rồi cơ thể mới được thư giãn như thế này, sau khi tắm rửa xong, mặc một bộ quần áo sạch sẽ còn thơm mùi nước xả vải, Sở Tịnh Thi đi xuống lầu.
“Mau lại ăn hoa quả đi con.” Sở Lập Tân vẫy tay gọi cô.
Họ vẫn vui vẻ, niềm nở như vậy, y như ngày đẩy cô vào tù, nhưng Sở Tịnh Thi biết đều là lỗi do cô, ngu ngốc kí tên vào những thứ chính mình không hiểu rõ, cô không có bằng chứng gì để vạch tội họ.
“Đừng buồn nữa, tối nay ba làm bữa tiệc tẩy trần cho con rồi. Sau này sẽ tốt hơn thôi.” Sở Lập Tân nói.
“Con hơi mệt nên không muốn tham gia tiệc tùng đâu.” Cô lắc đầu.
“Con phải đi chứ, đó là phong tục rồi, như thế mới giúp xua đuổi vận xấu, mang đến vận tốt.” Lý Mỹ Liên bên cạnh hùa vào.
Hai người họ kẻ tung người hứng hồi lâu, Sở Tịnh Thi đành phải gật đầu đồng ý, dù sao cũng chỉ là một bữa tiệc, ăn một chút, uống một chút là được rồi.
Đúng bảy giờ tối, Lý Mỹ Liên mang một bộ váy đến phòng Sở Tịnh Thi, bảo cô thay vào. Cô cầm bộ váy trên tay, là một chiếc váy màu vàng kim sa ôm sát cơ thể, chiều dài váy khá ngắn.
“Con không mặc cái này đâu, ngắn quá.”
“Không ngắn, con là trung tâm của bữa tiệc, phải ăn mặc sao cho xứng đáng, mau mặc vào đi, đừng làm xấu mặt ba mẹ.”
Nghe bà ấy nói, Sở Tịnh Thi còn tưởng bữa tiệc cô làm nên công trạng gì kia đấy!
Mặc chiếc váy ngắn lên người, chiếc váy chỉ che được quá mông, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp của Sở Tịnh Thi. Cô xinh đẹp từ nhỏ, dù gần năm năm khốn khổ khiến cô gầy đi, nhưng càng mài giũa thêm khí chất bình tĩnh, thần thái hơn người của cô.
Sở Lập Tân đích thân lái xe, đi chừng mười phút họ dừng lại trước cửa một quán bar. Sở Tịnh Thi khẽ nhíu mày.
“Sao lại tổ chức ở đây?”
“Ở đây mới vui chứ, đây là trào lưu mới đấy.” Lý Mỹ Liên kéo tay cô vào quán bar.
Trong quán bar âm nhạc ồn ào, ánh sáng mập mờ điên cuồng, nam nữ quấn quýt với những điệu nhảy va chạm cơ thể vào nhau.
Hai người họ dẫn cô vào một phòng bao riêng, trong phòng đã có mấy người đàn ông đang ngồi chờ sẵn.
“Vương tổng, chúng tôi đến rồi đây!” Sở Lập Tân vui vẻ nói, rồi quay qua nói với Sở Tịnh Thi, “Mau chào Vương tổng đi con.”
Sở Tịnh Thi hơi cúi đầu chào, Sở Lập Tân đẩy cô qua ngồi cạnh người béo đó.
“Con ngồi cạnh Vương tổng đi. Vương tổng đang chuẩn bị đầu tư vào công ty của chúng ta. Tiếp Vương tổng cho chu đáo.”
Sở Tịnh Thi bị ba mình đẩy mạnh, suýt chút nữa ngã nhào vào lòng Vương tổng. Người đàn ông béo cười híp mắt.
“Người đẹp không cần gấp như vậy, chúng ta còn cả đêm.”
Sở Tịnh Thi cau mày, đây là tiệc tẩy trần của cô sao? Tại sao lại giống như đang bắt cô đi tiếp khách vậy?
“Mau rót rượu cho Vương tổng đi.” Lý Mỹ Liên thúc giục.
Cô biết bây giờ đã vào hang hổ rồi, ba mẹ này của cô không đáng tin, bọn họ rắp tâm dắt cô tới đây vậy sẽ không dễ dàng buông tha cho cô. Sở Tịnh Thi chỉ có thể miễn cưỡng rót rượu cho mấy tên đàn ông ở đó.
Chiếc váy ngắn bó sát, khi ngồi xoay trái xoay phải đều có nguy cơ lộ, Sở Tịnh Thi hận đến nghiến răng, cố gắng rót thật nhiều rượu cho đám đàn ông thô tục này.
“Người đẹp, uống với anh một ly.” Vương tổng đưa ly rượu đến bên môi cô.
“Xin lỗi Vương tổng, hôm nay tôi không khỏe.” Cô từ chối.
“Vậy còn dự án hợp tác của chúng ta…” Vương tổng nhìn về phía Sở Lập Tân.
“Chẳng lẽ trong rượu có vấn đề?” Nháy mắt, Sở Tịnh Thi run rẩy, cô biết ba mẹ cô không tử tế gì, nhưng không ngờ họ đê tiện đến mức đó, muốn tận tay dâng con gái mình cho mấy lão già thối tha đó.
Cơ thể càng lúc càng khó chịu, Sở Tịnh Thi mở cửa nhà vệ sinh, muốn ra khỏi nơi đây, tìm một chỗ để trốn, nhưng trên hành lang đã vang lên giọng Sở Lập Tân.
“Con ranh đó đi lâu thế, bà mau đi tìm nó về đây, đừng để Vương tổng mất hứng.”