Người mà cô tưởng đã rời đi đang đứng đó, đôi mắt phượng ánh lên vẻ giễu cợt.
“Còn làm ra vẻ, chẳng phải đêm qua cô cầu xin tôi tha thiết lắm mà?”
Sở Tịnh Thi rối rắm chui vào trong chăn trốn, che đi thân thể lõa lồ của mình, “Đêm qua chỉ là hiểu lầm.” Cô nhỏ giọng nói.
Chung Tư Quân cười nhạt, anh bây giờ mặc bộ vest sạch sẽ, dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn xuống cô.
“Chê tôi, đá tôi, tôi còn tưởng cô sẽ có cuộc sống tốt lắm, không ngờ lại thiếu thốn như vậy. Có phải người đàn ông kia không đáp ứng được cho cô?”
Cô ngẩng đầu, không hiểu rõ anh đang nói gì, nhưng thái độ giễu cợt của anh khiến trái tim cô như bị dao đâm, đau đớn vô cùng. Là lỗi của cô, năm năm trước, vì không muốn anh biết chuyện cô phải đi tù mà cô đã một dao cắt đứt tình yêu của hai người họ. Cô đã phụ bạc anh, vậy anh căm ghét cô cũng không có gì là lạ cả.
Huống hồ bây giờ cô chỉ là một kẻ chẳng ra gì, căn bản không xứng với anh. Sở Tịnh Thi tự cười giễu mình, sau đó mặc chiếc váy rách nát vào người. Cô đứng dậy, mỉm cười với anh.
“Anh đúng là bản lĩnh không tồi, để khi về tôi sẽ chuyển tiền cho anh, coi như đêm qua anh phục vụ khiến tôi rất hài lòng.”
Ánh mắt Chung Tư Quân tối sầm lại, anh nghiến chặt răng bàn tay cũng siết chặt, hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.
Sở Tịnh Thi bước xuống giường, bây giờ bước ra ngoài với chiếc váy này e rằng không ổn lắm, cô hất mái tóc dài mượt mà, ngẩng đầu nhìn anh.
“Có thể cho tôi mượn áo khoác và chút tiền đi taxi được không? Hôm qua đi vội nên quên mang tiền.”
“Rầm!”
Chung Tư Quân tức giận đấm mạnh vào tường khiến cô giật nảy mình, vẻ cứng cỏi giả tạo trên mặt phút chốc sụp đổ khi nhìn bàn tay anh rướm máu vì cú đấm quá mạnh. Anh cởi áo khoác, mở ví rút ít tiền ném mạnh xuống sàn.
“Nhớ kĩ, đêm qua là cô phục vụ tôi, đây là tiền tôi trả cho cô. Cầm lấy rồi cút ngay, trước khi tôi giết chết cô!”
Sở Tịnh Thi nhìn tay anh, trái tim nhói lên đau đớn, nhưng thà đau một lần còn hơn, sẽ không còn dây dưa đau khổ gì nữa. Cô nhặt áo khoác lên người, cầm tiền nhanh chóng rời khỏi phòng, để lại Chung Tư Quân gân xanh đầy trán.
Anh phẫn nộ đấm mạnh liên tiếp mấy cú nữa lên tường. Đấm một hồi, máu chảy ướt đẫm tay, cơn tức giận trong lồng ngực mới giảm đi một chút.
Nhìn bàn tay chảy máu đỏ tươi của mình, Chung Tư Quân bật cười giễu cợt, vậy mà anh vẫn bị mất kiểm soát với người đàn bà đó. Cô ta phụ bạc anh chạy theo người có tiền hơn, bây giờ còn coi anh như trai bao giải tỏa nhu cầu sinh lí, vậy mà anh lại vì thế cảm thấy tức giận, khó chịu.
Chung Tư Quân ngồi xuống giường, rút điện thoại gọi trợ lý đến đón. Lúc cúp máy, ánh mắt anh vô tình lướt qua, nhìn thấy một vệt màu đỏ tươi trên ga trải giường trắng tinh khiến trái tim Chung Tư Quân nảy lên một cái.
Hất chiếc chăn ra, anh nhìn rõ vệt máu đó. Chẳng lẽ đây là lần đầu của cô ấy?
Nhưng chính anh cũng bị suy nghĩ này của mình dọa sợ!
Sao cô ta có thể còn lần đầu được chứ?
Năm năm trước cô ta bỏ đi theo người đàn ông khác, chẳng phải đã là hoa tàn bại liễu rồi sao?
Nhưng nhớ đến cảm giác đêm qua, tiếng kêu đau đớn của cô, Chung Tư Quân có chút nghi hoặc.
Chẳng phải bây giờ rất nhiều cô gái mất đi lần đầu lại đi phẫu thuật vá lại để lừa người đó sao. Người phụ nữ này rất có thể muốn dùng chút tiểu xảo đó lừa anh thêm lần nữa.
Trợ lý cũng đã đến, Chung Tư Quân dứt khoát đứng dậy, rời khỏi phòng, không bận tâm về vết máu trên ga trải giường nữa.
Về phía Sở Tịnh Thi, trong tay cầm chút tiền Chung Tư Quân ném cho, cô chạy thật nhanh khỏi quán bar, bắt vội một chiếc taxi trên đường, đến lúc ngồi trên xe rồi nước mắt cô không kìm nổi nữa rơi như mưa.
Anh hận cô, cũng tốt, như vậy anh sẽ quên đi được mối tình của họ.
Vừa vào đến nhà, đón chờ cô là tiếng chửi mắng xối xả.
“Cuối cùng mày cũng biết vác mặt về rồi. Con khốn, hôm qua mày trốn đi đâu hả? Cái gì thế này? Váy thì rách, còn có áo khoác đàn ông, con khốn này, hôm qua mày ngủ với thằng nào?”
Lý Mỹ Liên lao ra, ấn ngã cô xuống sàn, liên tiếp tát, đánh vào đầu, vào mặt cô, miệng không ngừng chửi rủa.