“Con khốn này, hôm nay tao phải đánh chết mày!” Lý Mỹ Liên thở hồng hộc, đạp cô ngã lăn ra đất.
Sở Lập Tân đi đến, đứng từ trên cao nhìn xuống, hừ mũi, “Tối qua mày đi đâu?”
Cô cúi đầu, cắn chặt răng, thu hết dũng khí, Sở Tịnh Thi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt họ.
“Hai người đánh đủ chưa? Mắng đủ chưa? Tôi đã thay hai người đi tù năm năm cũng coi như đã trả đủ công sinh thành dưỡng dục. Vậy mà hai người nhẫn tâm đem tôi bán cho người ta như thế?”
Chát!
Một âm thanh thâm thúy vang lên. Sở Lập Tân dùng hết sức tát mạnh vào mặt cô, khiến khóe môi Tịnh Thi lập tức rỉ máu, gò má bỏng rát.
“Tao nuôi mày lớn bằng này để mày cãi trả à? Mày phải hiểu công cha nghĩa mẹ bằng trời bằng bể, tao bảo mày chết mày cũng phải chết!”
Tịnh Thi đưa tay lau khóe môi rớm máu, cô lắc đầu, “Từ nay chúng ta không còn quan hệ gì nữa, tôi sẽ rời khỏi đây, cắt đứt quan hệ với Sở gia.”
“Tao cho mày đi à mà mày đòi đi?” Sở Lập Tân tức giận túm lấy tóc cô, tát tới tấp vào mặt Tịnh Thi.
Sở Lập Tân đã ngoài năm mươi tuổi nhưng sức khỏe vẫn còn tráng kiện, mỗi cái tát của ông ta đều như trời giáng, khiến cô đau đến nỗi cảm thấy trời đất quay cuồng.
Đánh mệt, ông ta dừng lại, gọi người.
“Đưa nó lên phòng nhốt lại, canh giữ nó cẩn thận.”
Hai người làm lập tức tiến lên, xốc nách cô kéo lên phòng, rồi đóng chặt cửa lại.
“Thả tôi ra!” Sở Tịnh Thi cố chạy ra cửa, nhưng cánh cửa đã đóng sập ngay mũi cô.
Ngồi bệt trên sàn nhà, cả người thâm tím đau đớn, hai bên má bỏng rát, Sở Tịnh Thi ôm chiếc áo của Chung Tư Quân trong lòng, cắn chặt môi để bản thân không bật khóc.
Đây có phải ba mẹ ruột của cô không mà sao nhẫn tâm đối xử với cô như thế?
Chiếc áo bị Sở Lập Tân vừa rồi giẫm đạp dưới chân bây giờ vẫn còn dấu giày, cô phủi sạch vết bẩn, ngửi mùi hương của anh. Hương thơm này đã từng rất quen thuộc với cô. Chỉ tiếc rằng bây giờ vĩnh viễn đã không còn thuộc về cô nữa rồi.
Sở Tịnh Thi bị giam trong phòng, đến bữa có người mang đồ ăn vào cho, không được đi đâu suốt một tháng trời.
Có mấy lần cô muốn bỏ trốn nhưng đều bị bắt lại, bị Sở Lập Tân đánh đập không chút thương tiếc. Nhưng chính những lần bị đánh đó khiến cả người cô thâm tím, mặt mũi sưng vù nên mới may mắn không bị ông ta đưa đi bán cho mấy lão già háo sắc.
“Mấy ngày này ngoan ngoãn mà dưỡng thương, cuối tuần còn có buổi hẹn với ông chủ Ngô, mày mà làm hư chuyện của tao, xem tao có lột da mày ra không?” Lý Mỹ Liên quẳng lọ thuốc vào phòng, nói một câu rồi đóng rầm cánh cửa lại.
Lúc bà ta đi xuống nhà, Sở Lập Tân và Sở Như Ý đang đợi sẵn.
“Thế nào? Tình hình nó sao rồi?”
“Nhìn người vẫn tím xanh tím đỏ như con ma ấy.” Lý Mỹ Liên thở dài, “Đáng lẽ ông không nên đánh nó như thế, bây giờ nó như vậy sao mấy ông chủ đó thích được.”
“Thì nó trốn, không đánh để nó chừa à?” Sở Lập Tân tức giận nói.
“Được rồi ba mẹ đừng cãi nhau nữa.” Sở Như Ý ngắt lời, cô ta vừa du học ở nước ngoài về hôm qua, bây giờ bị ba mẹ cãi nhau làm nhức cả đầu, “Ba không đánh thì nó không biết tự làm bản thân bị thương để trốn đi hay sao?”
“Đúng nhỉ, con gái mẹ đúng là sáng suốt.” Lý Mỹ Liên gật gù.
“Hay là cứ trói gô cổ nó lại đưa đến đó.” Sở Lập Tân nhíu mày, nói.
Lý Mỹ Liên suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Tôi sợ bọn họ chê, sợ phạm pháp, dù sao tự nguyện phục vụ khác với cưỡng ép. Nhỡ bọn họ nghi ngờ chúng ta gài họ thì sao? Không được, không được.”
“Mẹ của con mà.” Lý Mỹ Liên đắc ý nói. “Mẹ đã phải chi rất nhiều tiền cho mấy mối quan hệ mai mối đó, khi có mối ngon họ liên hệ mình trước. Nghe nói chủ tịch Hoằng Dương tuổi trẻ tài cao, ngoại hình cũng rất xuất chúng, nhưng vì bận rộn công việc nên chưa kết hôn. Bây giờ nhà bên đó thúc ép quá nên muốn đi xem mắt tìm đối tượng, nếu ưng ý sẽ kết hôn luôn. Con nhớ thể hiện cho tốt đó.”
“Mẹ yên tâm, con gái mẹ là ai kia chứ? Muốn tài có tài, muốn sắc có sắc. Được rồi, vậy để con nghĩ cách khuyên con nhỏ cứng đầu kia.”
Nói rồi cô ta bỏ dũa móng chân xuống, đi thẳng lên lầu, tiến về phía phòng Tịnh Thi.