• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi ngang qua bến đò, cái chỗ mà chỉ cần xuôi mái chèo men theo con rạch thì sẽ rất nhanh tới được nhà má con Nam Sa, không cần chi phải lội bộ qua đồng mất một vòng lớn, nhưng biết là biết vậy chớ ả cũng chưa từng đi đò này bao giờ. Mưa tuôn như trút nước thế kia thì hiển nhiên chẳng có ông lái nào ngồi đó đón khách, chỉ thấy mỗi con đò nhỏ cũ kĩ đang chòng chành giữa gợn sóng đêm giông.

Rồi tầm mắt ả dừng lại ở chỗ mái chòi người ta dựng hờ bên bến, ả thấy Nam Sa ngồi đó, ướt sũng và co ro.

Mà chính ả bấy giờ cũng ướt nhem ướt nhuốc, cây dù bé ba cầm không thể vững vàng chắn nổi gió táp, nhưng ả chẳng màng, điều này khiến bé ba lẫn thằng Thỉ đều không giấu nổi ngạc nhiên, tụi nó vuốt vuốt nước mưa trên mặt lén lút nhìn nhau.

Ả giật lấy cây dù từ trên tay bé ba, mặc kệ nó dầm mưa ướt lạnh.

Có chút loạng choạng bởi do sình lầy lún chân, ả thẳng đường đi tới trước mặt Nam Sa, lúc đương định cất lời gọi nàng thì đột nhiên chính mình lại bị giật mình hoảng hốt trước vì tiếng thét thất thanh của nàng.

"MAAAA!!!!!!!"

"Ma cái đầu mày chứ ma! Tao nè, Dạ Lý nè...quỷ sứ...làm hết hồn hết vía..."

Ừ thì đúng là Dạ Lý đã bị hết hồn thiệt.

Sau khoảnh khắc hoảng loạn, Nam Sa rốt cuộc cũng tự mình trấn định lại, giữa cái bóng đêm mập mờ chập choạng nàng nhận ra rằng bóng đen trước mặt quả thật không phải con ma nào mà chính là cô chủ nhà nàng, người đáng lẽ ra phải đang chăn ấm nệm êm ở gia trang mới đúng.

Cảnh giác, Nam Sa lần nữa dựng lên đề phòng, nàng chui sát góc chòi không dám thốt lời đáp lại.

"Con kia, tao cất công ra đây kiếm mày để bị mày né như né tà thế à?"

Dạ Lý bực dọc.

Ả khom lưng chui vào căn chòi, tiến sát lại gần Nam Sa, thô bạo kéo lấy bàn tay nàng đặt lên gò má mình kiểm chứng.

"Là tao, không phải ma."

Nam Sa mím môi, trong bóng tối, nàng cảm nhận rõ rệt hơi ấm truyền tới từ làn da Dạ Lý, xoa xoa thêm mấy cái cho chắc nịt rồi mới chịu tin.

Hành động tiếp theo có chút ngoài dự liệu, Nam Sa không kể lễ độ mà thình lình lao tới ôm chặt lấy ả, giọng nàng thút tha thút thít y như trẻ con khóc nhè đòi mẹ, hai tay nàng choàng qua cổ ả ghì lấy không buông.

Cái ôm bất ngờ khiến Dạ Lý sững sờ xiết mấy, ả cứng đơ người ra, cũng khó nói lời nào xua đuổi cho đặng.

Nam Sa nức nở.

"Cô hai, cô hai, con sợ quá...con sợ lắm...!"

"Ừ, dù nó có cao ráo bao nhiêu thì cũng chỉ là một đứa con gái mới mười mấy tuổi đầu thôi mà." Ả thầm nghĩ.

Nơi này âm u lạnh lẽo, giông tố phủ kín nẻo đường, từng hàng cây ẩn hiện đong đưa dưới mưa như những con yêu quái to lớn dị kỳ. Cả ngay ả nếu phải một mình ở nơi đây vào lúc này chắc chắn cũng không giấu nổi sợ hãi lo âu.

"Đừng sợ, tao đến đón mày về, có tao đây rồi."

Ả nói vậy trong khi một tay cầm dù che cho cả hai, một tay lại vỗ vỗ tấm lưng nàng trấn an.

Nam Sa hít mũi, cố kiềm từng tiếng nấc.

"Về thôi, tao lạnh rồi."

...

Đêm đó, thằng Thỉ băng đồng vượt giông một mình tìm tới căn nhà lá đơn sơ của Nam Sa báo tin cho má nàng hay rằng con nhỏ sẽ ngủ lại Cao gia trang một hôm bởi Dạ Lý đã sai biểu nó phải làm như vậy. Kết quả, sau trận mưa này thằng Thỉ bệnh nằm liệt giường mấy hôm, nó thầm oán trách Nam Sa đã báo hại mình cảm nhiễm nhưng than ôi nó cũng biết rõ đây nào phải tội lỗi của nàng.

Suốt đêm, Nam Sa nằm cạnh bé ba dưới nhà sau, nàng trằn trọc bao nhiêu thì má nàng, bà Lệ cũng thao thức bấy nhiêu, hai má con đều không an tâm về nhau, nhưng rõ ràng sự bất an này là không cần thiết khi cô hai Dạ Lý đối đãi với Nam Sa không hề tệ bạc, ngược lại còn có phần thiên vị đặc biệt quan tâm.

Nhưng bấy giờ chính Dạ Lý lại không ý thức được điều đó.

Ả đơn giản chỉ cho rằng mình đang làm việc phước, vả lại nghĩ cũng tội nghiệp con nhỏ Nam Sa cuộc đời lắm nỗi truân chuyên.

Bộ đồ mượn của một chị gia đinh sao mà ngắn củng cởn, nàng mặc vào có chút chật chội khó chịu nhưng biết làm sao được, chỉ là người duy nhất đồng ý cho nàng mượn đồ khô ráo để thay. Nằm ngã lưng trên chiếu mỏng, Nam Sa lăn qua lật lại, tuyệt nhiên không thể nào vỗ giấc, tâm trí nàng thẩn thơ trôi về khoảnh khắc ban nãy khi cùng cô hai trở về nhà, khi bà hội đồng giơ cao bàn tay đeo đầy cà rá chuẩn bị hạ xuống một cái bạt tai thì cũng là lúc cô hai liền đứng lên chắn trước che chở cho nàng.

"Cô hai thật tốt bụng, đâu có như người ta đồn đãi." Nam Sa thầm nghĩ, vô thức mỉm cười.

Lạ chỗ nhưng vừa lạnh vừa mệt, thức mãi rồi cũng phải chịu thua trước cơn buồn ngủ, Nam Sa cứ vậy thiếp đi tự lúc nào không hay không biết.

...

Đêm qua ngủ trễ mà sáng mới tờ mờ Nam Sa đã lật đật thức, nàng muốn tranh thủ một chút lúc cô hai chưa dậy chạy về nhà với má để còn sớm quay lại Cao gia mần việc.

Đường quê sau cơn giông thì trở nên lầy lội khó đi, được cái không khí quang đãng hẳn ra, trong lành thanh mát khiến mỗi bước chân Nam Sa đều trở nên khoan khoái. Đi ngang căn chòi bên bến đò đêm qua, nàng mường tượng lại tình cảnh Dạ Lý thình lình xuất hiện, một lần nữa âm thầm cảm thấy cô chủ mình thật là tốt bụng, đã đối tốt với mình như vậy, Nam Sa nhất quyết phải tận tâm săn sóc ả để đáp lại thịnh tình.

Như thường lệ mỗi lần xuất hiện giữa ban ngày là nàng luôn đội chiếc khăn vải che giấu màu tóc đặc biệt của mình nhưng vốn dĩ người miệt này có ai mà chẳng nhận ra nàng đâu, bởi cái lạ kỳ nơi nàng cũng đâu chỉ ở mỗi màu tóc.

Ngồi trên đò, ông lái quen mặt khách nên thôi thì cũng không dòm ra ngó vào làm gì, chỉ là mấy người đàn bà dắt nhau đi chợ sớm thì được dịp bàn tán ngó nghiêng.

Họ thầm thì về Nam Sa, họ len lén chỉ trỏ vào nàng.

Cố gắng ngồi thu lu đằng mũi đò, nàng nghe hết, thấy hết đó chớ, nhưng vẫn chọn lầm lũi cúi mặt, tuyệt nhiên không hề tỏ chút thái độ phản bác lại trước những lời lẽ có phần dè biểu kia.

Nàng biết mà, biết mình khác biệt, mà đã khác biệt thì làm sao dám mong cầu được sự cảm thông...

Thôi thì cứ mặc họ, nàng bấy giờ chỉ muốn nhanh chóng về nhà gặp má, thăm hỏi suốt đêm qua mưa gió rít gào một mình má ở nhà đơn lạnh có gặp phải chuyện gì bất trắc hay không, cái mái lá xiêu vẹo dột nát có khiến má phải chật vật hay không, càng nghĩ lòng nàng càng cảm thấy bộn bề âu lo.

...

Lúc Nam Sa trở lại thì trời đã đứng bóng, chân bước vội vào phòng, nàng thấy ả giữa trưa nằm cuộn mình trên giường im thinh thít, tựa như một chú mèo trắng lười biếng ngáy ngủ.

Khẽ khàng bước tới cạnh bên, tay nàng chạm vào bờ vai thon thỏ thẻ gọi.

"Cô hai ơi dậy đi, trưa lắm rồi, cô nằm vầy dễ bị mặt trời đè lắm."

*Mặt trời đè ý nói ngủ ngày nhiều cơ thể sẽ trở nên uể oải mệt mỏi.

Không có tiếng trả lời, ả vẫn lặng im như tờ, Nam Sa bất giác nhíu mày, đánh liều áp lòng bàn tay lên trán ả kiểm tra. Quả nhiên, ả sốt rồi, trán nóng hổi, đôi mắt lim dim đờ đẫn không mở nổi nhìn nàng.

"Do trận mưa đêm qua..." Nam Sa thầm than.

Ngó quanh không thấy bé ba đâu cả, hẳn nó thấy ả ngủ nên ra nhà sau mần việc phụ mấy chị gia đinh, thật sơ suất quá.

"Để con chạy đi bẩm bà, cô hai chịu khó một chút!"

"Đừng đi..."

Bỗng, ả vươn tay níu lấy vạt áo nàng, giọng trầm khàn như sắp sửa khan tiếng.

Nàng lại quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay ả xoa xoa, bằng lời lẽ có phần dịu dàng quá thể, nàng nói.

"Đừng ngăn con chứ, con phải đi bẩm bà thì mới mời thầy lang về khám cho cô được, thầy lang bốc thuốc cho cô uống là sẽ mạnh lại thôi."

Mắt ả vẫn nhắm nghiền, lắc đầu nguầy nguậy.

"Mày tìm cách giúp tao hạ sốt, không được mời thầy lang."

Nam Sa khó hiểu.

"Đâu được cô hai, bà biết, bà rầy con chết. Vả lại cô đang sốt cao, để thầy lang khám là tốt nhất."

Ả gắt lên.

"Câm miệng, tao là chủ hay mày là chủ!?"

Cô hai Dạ Lý vốn tính ngang bướng cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, đừng nói gia đinh trong nhà, làng trên xóm dưới khắp cả miệt này đều đã tận tường thấu tỏ. Vậy thử hỏi Nam Sa làm sao có thể cãi lời, đành đoạn phải y theo lời ả mà thực hiện.

Nàng ra nhà sau mang lên một chậu nước ấm, một chiếc khăn sạch, rồi cẩn thận kéo rèm, khoá cửa tránh để có người thình lình xông vô gặp cảnh xấu hổ, kỳ lạ là đi khắp nhà mà chẳng thấy bé ba đâu, tăm hơi đều biến mất.

Trở vào phòng, nàng đem bộ bà ba thấm mồ hôi lạnh của Dạ Lý từ từ cởi ra, Dạ Lý biết chứ, ả vẫn đủ tỉnh táo để ý thức được, thế nhưng con gái với con gái thì có gì khác biệt để mà ngần ngại? Về khoảng này, Dạ Lý cảm thấy vô cùng bình thường, "chỉ có con Nam Sa là làm quá lên, nó làm như mình có giá lắm." Ả đã nghĩ vậy.

Trút bỏ lớp xiêm y vướng víu, thân thể mịn màng lấm tấm mồ hôi của ả phô bày ra trước mặt Nam Sa, mới đầu nàng còn bình thản, bất quá cũng chỉ thầm khen ngợi dáng hình cô chủ thon thả mỹ miều, nhưng khi thấm khăn vào nước ấm lau lên làn da tấc thịt ấy thì mọi sự đã khác.

Khoảnh khắc đầu ngón tay vô tình chạm trúng da thịt Dạ Lý, Nam Sa cảm tưởng như có tia sét vụt xoẹt qua tâm mình, đánh động một tràng hồi hộp ẩn sâu.

Từng nơi chiếc khăn ấm lướt qua đều khiến cho Dạ Lý thoải mái lạ lùng, nếu cơ thể ả đã chật vật với cái nóng lạnh từng cơn từ tinh mơ đến giờ thì lúc này chỉ còn lại sự ấm áp dễ chịu tràn lan. Khi chiếc khăn di chuyển đến vùng ngực căng đầy, vô thức cổ họng Dạ Lý lại phát ra thứ âm thanh ngâm nga rất khẽ, khẽ đến mức chỉ vừa đủ cho hai người nghe và cũng vừa đủ cho hai người đỏ mặt.

Khó khăn lau xong để hạ nhiệt cho cơ thể ả nhưng Nam Sa lại cảm thấy như chính mình đã bị lây cái nhiệt ấy sang rồi, cho tới khi giúp ả mặc vào bộ bà ba mới sạch sẽ xong thì cảm giác ấy mới dần biết mất.

Lúc đặt lên trán ả chiếc khăn khác, sờ hai bên má thì dường như nhiệt nóng cũng đã vơi bớt rồi. Nam Sa con nhà bần nông, kiến thức hạ sốt hạn hẹp vô cùng, chí ít chỉ làm bấy nhiêu là hết biết tiếp theo phải nên thế nào, không giấu được lo lắng, lại mở lời năn nỉ.

"Hay để con chạy đi mời thầy lang tới, không nói bà hay cũng được, mời thầy lang tới khám thôi nha cô?"

"Không!"

Ả ôm gối, dứt khoát đáp một lời.

"Dạ..."

Dạ Lý vùi mặt vào gối ôm, dụi dụi hít hít mũi mấy cái, trông ả có vẻ đã thực sự ổn hơn ban nãy rồi.

"Mày ngồi đây, canh tao ngủ, cấm đi đâu khác."

Ả ra lệnh.

"Dạ, con không đi đâu đâu, cô hai yên tâm ngủ đi."

Nàng thành thật đáp.

Dẫu cho ả không dặn dò thì nàng cũng đã định ngồi đây canh chừng rồi, dù sao ả sốt cao cũng là do ban đêm ban hôm dầm mưa kiếm nàng, thử hỏi làm sao có thể bỏ ả một mình trong phòng chạy đi đâu khác được? Chưa kể, Nam Sa còn định đợi khi nào cô chủ dậy sẽ liền cúi đầu xin lỗi ả vì sự việc lần này.

Nhưng ngoài dự tính của Nam Sa, sau khi ả dậy thì đã phát sinh một chuyện không mấy tốt đẹp...

Nàng ngồi canh, canh đến ngủ quên lúc nào chẳng hay, chỉ khi nghe tiếng la ó ngoài sân vọng vào mới giật mình choàng tỉnh, ngó qua, không thấy Dạ Lý trên giường, nghĩ chuyện bất lành bèn chạy vội ra ngoài xem xét.

Quả nhiên...

Quỳ mợp giữa sân là con bé ba, xung quanh các gia đinh người hầu đứng đầy khắp cả, bao thành một vòng, ngoan ngoãn khoanh tay. Đứng trước mặt bé ba chính là Dạ Lý, ả còn vận y nguyên bộ bà ba mà nàng đã thay cho, tay cầm roi da, hùng hùng hổ hổ từ trên giáng xuống người bé ba từng đòn đau điếng. Roi quất vào thân phát ra tiếng chát chúa ghê tai, đám gia đinh cũng rùng mình kinh hãi theo từng làn roi ả quất xuống.

Bé ba đau quá, nó khóc oà, ôm lấy thân thể toé máu từ quỳ gối thành ngã bệt ra đất. Nguyễn Thị Quý ngồi trên phản ở gian trong, mắt thấy tai nghe nhưng thái độ dửng dưng đến lạ.

Nam Sa hoảng hốt phi người lao tới, ở giữa sân ôm lấy bé ba, hành động bất ngờ khiến Dạ Lý không kịp ngưng tay, vô ý quất thẳng một đòn xuống lưng nàng, Nam Sa nghiến răng cố nén cơn đau từ chỗ vết thương bị rách toạc, vẫn bất chấp ôm lấy bé ba vào lòng che chở trước sự ngạc nhiên tột độ của cả đám người vây quanh.

"Tránh ra, mày để tao dạy nó!"

"Cô hai, bé ba trẻ người non dạ làm gì nên tội mà cô đánh nó tới mức này chớ!"

Nam Sa bất bình, giọng nói lạc đi vì nghẹn.

"Nó là con hầu của tao mà trốn chui trốn nhủi chỗ nào miết, lúc tao cần thì mặt mũi nó ở đâu? Gọi mãi chẳng được! Mày cũng thấy rồi mà? Tội này đáng đánh tới chết!!!"

Dường như Dạ Lý phẫn giận lắm đỗi, ả vung tay toan đánh tiếp nhưng may thời đã có Nam Sa che lấy nên ả mới chẳng xuống tay.

Cũng không biết vì sao lại không muốn đánh trúng Nam Sa...

Bé ba nức nở từng tiếng thảm thiết, nó giải bày.

"Con lạy cô, cô đừng đánh con...con đâu có dám trốn đi đâu đâu, là bà...bà kêu con theo đi chợ xách đồ cho bà, con không dám cãi...lạy cô...cô thương tình suy xét..."

Dạ Lý liếc đuôi mắt nhìn vào má mình lúc này vẫn điềm nhiên như phỏng.

"Mày còn dám trả treo!? Nam Sa tránh ra, bữa nay tao phải đánh chết con này!"

Ả quát lớn.

Dĩ nhiên Nam Sa không tránh, e rằng chỉ có nàng mới dám bênh vực kẻ mà cô hai đang muốn trừng phạt, không phải nàng không biết điều, cũng không phải nàng không biết sợ, chỉ là Nam Sa biết được nếu nàng lui bước chắc chắn bé ba sẽ bị đánh cho tan xương nát thịt, nàng nào có thể nỡ lòng trơ mắt ngó?

"Cô hai, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, bé ba cũng là đi mần việc phụ bà, không phải cố ý bỏ mặc cô. Vả lại con cũng về kịp lúc rồi, cô rũ lòng thương xót cho con xin tội giúp bé ba lần này, từ nay nó không dám nữa đâu, từ nay...cô đi đâu tụi con theo đó, không để cô một mình nữa đâu mà...cô hai...con xin cô..."

Đôi mắt xanh lơ màu trời long lanh như viên ngọc của Nam Sa đang nhìn về phía ả, nó ẩn chứa sự khẩn thiết bất lực từ sâu thẳm bên trong, ả nhìn ra được. Dạ Lý không muốn từ chối ánh mắt đó, bởi tại vì sao vậy? Vì nó xanh biếc như biển khơi, đủ sức làm thôi miên một con người ư? Ả không biết nữa.

"Mày tránh ra."

Ả cố chấp.

"Không! Con không thể để cô hai đánh chết bé ba được, con lạy cô mà, tội nghiệp cho nó, cô đánh bấy nhiêu là đủ rồi cô ơi."


Nam Sa vẫn kiên trì thuyết phục.


"Mày...!!! Mày cãi tao phải không? Tụi bây cãi tao phải không? Muốn leo lên đầu tao ngồi hết rồi chứ gì!?"


Một lời này của ả đã làm cho toàn thể các gia đinh khác dù vô can vẫn sợ hãi quỳ xuống khoanh tay, tỏ rõ thái độ phục tùng, tránh để nạn nhân xấu số tiếp theo chính là mình.


Dạ Lý giận đến mức mặt mày đỏ lửng đỏ lơ, cơn sốt chưa dứt hẳn làm cho trán ả bắt đầu rịn mồ hôi, cảm thấy mắt hoa đầu choáng, rõ ràng là tức đến muốn ngất xĩu. Đây chính là lần đầu tiên có kẻ hầu người hạ dám chống đối quyết liệt với ả tới mức này, không nhượng bộ thì tiếp theo phải làm gì? Đánh cả Nam Sa? Ả không hẳn muốn...dù sao người bỏ mặc ả, gọi mãi không được cũng chẳng phải là nàng. Nhưng nếu nhượng bộ thì hết thảy mặt mũi của cô hai Dạ Lý đều bị vứt xuống vũng sình chèm bẹp, không thể có chuyện đó được!


Con bé ba vớ được cứu tinh Nam Sa, nó bám lấy không buông, vừa khóc vừa ghì cứ như sợ buông ra liền biến mất, mà nếu lúc này Nam Sa biến mất thì đời nó cũng kể như tàn.


May thời, phước phần ông bà tổ tiên còn để lại gánh vớt bé ba, ngay tại thời điểm Dạ Lý hung hăn giương roi nhất quyết đánh luôn cả người ngăn trở là Nam Sa thì sự xuất hiện của ông hội đồng Cao Phỉ đã thành công cứu lấy nó, mà nói đúng hơn là cứu lấy cả hai.


Có điều, người kế tiếp không gặp may mắn lại chính là Dạ Lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK