• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó, họ ở trong một căn phòng mà ánh sáng còn không đủ để soi tỏ gương mặt đối phương, giữa bức tranh chập choạng sáng tối, trên chiếc giường đơn bạc, Dạ Lý đã đốt lên ngọn lửa của sự cấm kỵ.

Ả là vậy, không bao giờ đắn đo quá lâu trước nỗi khát khao lòng mình và cũng sẽ chẳng bao giờ tình nguyện nghe theo lý trí mà bạc đãi con tim.

Như kẻ đã say luôn luôn lảo đảo trước con đường mòn dẫn lối về nhà, nơi gia phong lễ giáo vẫn ở đó, danh giá và tiết hạnh chính là lý tưởng sống tối cao của một đời con gái. Chân ả ngập ngừng nơi ngã rẽ, chắc chắn rồi, nhưng ả đã chọn lạc bước, bằng cách thức hết sức bồng bột của tuổi trẻ, ả cho phép mình đi lạc đêm nay.

Dạ Lý dạng chân ngồi trên đùi Nam Sa, thân trên trần trụi mướt mát của ả áp sát, lay động trước mặt nàng, gần gũi đến mức làm Nam Sa ngỡ như hai hơi thở đang vô thức hoà quyện thành một thể.

Tiếng ả cất lên, nỉ non nhưng sắc bén, và cơn mưa vẫn rơi ngoài kia vừa hay trở thành nhạc đệm hoàn hảo để ru hồn người.

"Chạm vào tao đi, như ngày hôm ấy khi tao bị sốt mày cũng đã làm, đây là lệnh!"

Giả như ánh sáng tỏ hơn thì chắc ả cũng đã thấy rồi, thấy rằng đôi mắt trong vắt của nàng giờ đã mịt mờ sương khói, che giấu ả lẫn chính mình sự mông lung muốn chạm tay ve vuốt, đó hẳn là tiếng kêu rên của phần dại hoang sâu trong cơ thể. Nơi đen tối bí mật của mỗi người, ai ai cũng có nhưng đều lấp đi và giả vờ vô tư. Dẫu vậy, sự kiềm nén ắt sẽ có ngày trỗi dậy.

Với Nam Sa, liệu đó có phải ngày hôm nay?

Nàng là một đứa con gái mới lớn, sức sống thanh xuân đã ươm chồi nảy nhụy tự lâu rồi, nhưng cũng như Dạ Lý, một ngọn lửa cũng cần mồi dẫn để có thể cháy lan ra và bùng lên dữ dội.

Vậy nếu ả là lửa đỏ thì nàng chính là khối than hồng đang ti tách cháy.

Nhận thấy sự thả lỏng của nàng, Dạ Lý biết đích thị Nam Sa cũng có âm thầm nghĩ đến cảnh tượng kia. Ả bèn tiến thêm một bước, vươn tay lên chạm vào gò má nàng nóng ửng vuốt ve, ngón tay mon men đến bên bờ môi khẽ miết rồi ấn nhẹ vào, đem sự ướt át cố hữu lúc lau vết cà phê trên khóe miệng nàng trở về thêm lần nữa.

"Liếm nó."

Giọng ả dịu lại, không phải ra lệnh mà là sự đề nghị, đề nghị nàng bước vào cuộc truy hoan.

Nếu bây giờ Nam Sa đẩy ả ra, Dạ Lý biết chính mình không cách gì tiếp tục, hoặc giả là trừng phạt nàng thì ả cũng không thể. Sao chứ? Cô hai Dạ Lý sẽ đánh đập một nàng hầu chỉ vì người ta cự tuyệt, không muốn cùng mình giao hoan ư? Ả không ti hèn đến mức đó.

Và chắc rằng ả sẽ xấu hổ lắm, dẫu sao Dạ Lý cũng chỉ là một đứa con gái.

Một nô lệ trái tim.

Khoảng lặng, nó kéo dài chừng độ vài giây, nhưng cả hai đều ngỡ như đã trải qua hàng thiên niên kỷ dằn xé nhau rồi.

Và...

Lưỡi nàng non mềm khẽ khàng chuyển động, nó trúc trắc ngại ngùng như chính bản thân nàng vậy.

Nam Sa đã thỏa hiệp.

Ngậm lấy ngón tay Dạ Lý bên trong miệng mình, nàng nhẹ nhàng liếm láp nó như một món ăn cao lương mỹ vị mà nàng biết dẫu có là công chúa cũng chưa chắc được quyền thưởng thức.

Tự dưng nàng lại cảm thấy mình được đối xử đặc biệt.

Tự dưng nàng lại thấy vui.

Còn phần Dạ Lý, ả được sự ướt át nuông chiều thì liền cả mừng trong thầm kín. Nam Sa không đẩy ả ra, vậy là nàng cũng muốn điều này, không cần phải xấu hổ.

Ả nép sát thân nàng, bầu ngực phập phồng theo nhịp thở và nhịp thở thì dao động theo đôi môi Nam Sa đang mút mát. Cọ sát vào nàng, ả nghe tiếng tim mình kêu ca rằng nó tham lam muốn nhiều hơn nữa. Vậy nên ả bèn cầm tay Nam Sa đặt lên ngực mình, giữ tay nàng bóp nắn khoả mềm mại to tròn kia. Mi mắt nàng buông rũ, cũng theo động tác của ả mà tự mình chủ động, như sự hướng dẫn thầm lặng của Dạ Lý, Nam Sa biết mình cần phải làm gì và quả thật nàng cũng muốn làm vậy.

Bàn tay bóp nắn bầu ngực kia càng lúc càng mạnh bạo hơn, chiếc lưỡi cũng hòa nhịp thở mà trở nên kịch liệt liếm láp để đến khi rời ra nó kéo theo sợi chỉ bạc gợi tình.

Trên đùi nàng, ả ngửa cổ cố hít vào từng ngụm khí khi đôi môi Nam Sa ngậm lấy bên ngực còn lại giày vò, bàn tay đặt sau gáy nàng khẽ ấn vào càng sâu để điểm hồng nhỏ ấy có thể trọn vẹn nằm bên trong nơi ẩm nóng kia. Thân thể ả nhấp nhô theo từng nhịp mút, tiếng rên rỉ đứt quãng hoà tấu cùng thanh âm chóp chép phóng đãng vang động cả thinh không.

Nam Sa tựa hồ được trở về thời gian còn thơ dại, là đứa trẻ thèm thuồng bầu sữa ngọt thơm, từng giọt sữa nuôi dưỡng sự sống cho nàng và dẫu rằng Dạ Lý không có sữa nhưng vẫn mang về cho Nam Sa thứ hương vị rất đỗi lạ lùng, sau mỗi cái chạm lại càng muốn nhiều hơn, kích thích mọi giác quan càng thêm mãnh liệt.

Hai bầu ngực của ả đều bị liếm mút, nó nhầy nhụa, ửng đỏ, nhô cao như nụ hồng vừa trãi qua một trận sương giăng mưa thấm.

"...Ưm...Sa..."

Dường như sự kiềm chế là quá đỗi khó khăn trong lúc này, nỉ non kêu lên một tiếng "Sa", là tên nàng, kèm theo đó là cả tràn những thanh âm dại hoang rên rỉ.

Ả phóng túng, cuồng nhiệt đến bất ngờ, hoàn toàn khác xa so với dáng vẻ có phần lạnh lùng cay nghiệt thường khi. Tóc ả xoã ra, buông rũ xuống tấm lưng trần đang rướn người cam chịu những nụ hôn như vũ bão của Nam Sa để rơi khắp hõm cổ.

Nàng khiến ả nhột nhạt và bồn chồn không kể xiết, khi nàng vùi đầu vào cổ ả mà hôn, Nam Sa hoàn toàn thả trôi mình theo bản năng của một con người. Cả hai cơ hồ trở lại thuở sơ khai khi loài người còn nơi nguyên thủy, họ lao vào nhau không cần biết đến ngày mai, gặm nhấm mơn trớn nhau trên thảm cỏ xanh rì.

Như những con thú hoang, Dạ Lý đã khơi dậy trong Nam Sa sự trần tục đến đáng thương.

"...Sa...ưm...Sa ơi..."

Ả lại gọi, tên nàng giờ là từ ngữ mà ả tôn thờ ngay lúc này, trên ngôi cao dục vọng.

Nam Sa không dừng lại hẳn, nàng vừa lướt môi quanh điểm hồng nhỏ vừa phả ra hơi thở cũng đã sớm rẩy run, một tay ôm eo ả đỡ lấy, đáp lời.

"Dạ?"

Tiếng "Dạ" này ẩn tàng không biết bao nhiêu là xấu hổ chất chứa.

"T..tao...chị, chị cảm thấy bên dưới bị ướt..."

Dạ Lý đổi cách xưng hô thình lình và đột ngột, chính ả cũng không biết vì sao, nhưng một cảm giác bên trong ả làm cho việc thốt ra lời lẽ "Tao mày" sao quá đỗi khiên cưỡng, nó không phù hợp trong đêm nay.

Dĩ nhiên Nam Sa ngạc nhiên chứ, nàng muốn hỏi lý do, nhưng nhận ra mình còn có câu hỏi khác quan trọng hơn thế.

"Ướt...chỗ nào?"

Nàng ấp úng, ôm ả mà ngượng như gấc chín.

"Bên dưới, Sa sờ thử đi."

Nàng tròn xoe mắt chớp chớp nhìn ả, giờ này rồi còn không biết có gì nên xấu hổ nữa đây? Cả hai đã đi xa quá rồi, vậy mà vẫn không giả vờ thản nhiên được.

"Hay là, chúng ta đi ngủ đi?"

Cái gì mà đi ngủ? Nội tâm Dạ Lý kêu gào, ả thực sự vẫn thấy khó chịu lắm, Nam Sa đúng là đứa con gái rửa mãi chẳng hết phèn, giờ còn thêm không hiểu phong tình nữa! Ả chẳng xưng hô tao mày là để cho trọn vẹn cảm xúc, vậy mà nàng ngược lại làm ả cụt hứng, nghĩ xem có tức hay không chớ!?

"Im ngay, ngủ gì mà ngủ!"

Dạ Lý cả giận, ả cau mày mím môi.

Nam Sa không muốn ả giận, nàng nói thì nói vậy nhưng vẫn đủ thông minh để biết đêm nay khó mà chấm dứt trừ khi Dạ Lý đồng ý. Có điều, Dạ Lý lại sợ nàng mới là người không đồng ý tiếp tục, thật mâu thuẫn nhau.

Mâu thuẫn hay đang viện cớ cho bản thân mình?

Nàng lại lần nữa đặt xuống lý trí, để cho con tim hoàn toàn vươn lên làm chủ.

Men tay xuống cởi đi chiếc quần lụa của Dạ Lý vứt sang bên, lại tháo bỏ khố lót. Lúc này, đem một Cao Dạ Lý chân chính trần trụi bại lộ trước mình.

Ả quỳ trên giường, làn da màu phù sa rươm rướm từng giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh đèn leo loét, nhìn Nam Sa mà mỉm cười, nụ cười trìu mến đến nỗi nàng cảm tưởng như cả hai đang không phải ở trong một cuộc gối chăn hoan dục.

Nãy giờ Nam Sa vẫn mặc y nguyên chiếc áo sơ mi trên người, Dạ Lý không kêu nàng cởi ra vì ả thừa biết Nam Sa quan trọng thân thể của mình ra sao, nàng cổ hủ đến mức lạc hậu, dù có là con gái nhìn thấy thì cũng sẽ khiến nàng ngượng ngùng không nguôi. Vậy nên để tránh mất cả chì lẫn chài thì Dạ Lý không hề đề cập tới, để nàng cảm thấy sự tình đang diễn ra này là an toàn, nàng chẳng hề mất mát chi cả.

Ả tính toán sâu xa như vậy hẳn nàng cũng không ngờ tới, tựa như lúc bị chuốc thuốc mang theo lên Sài Gòn.

Giữa hai bên mép đùi Dạ Lý nếu nhìn kĩ quả thật có thể thấy vệt nước trong suốt thấm đẫm, thân thể ả là những đường cong hoàn mỹ, lúc này bê bết và hồng nhuận vì những vết hôn.

Nam Sa nhìn, nhìn đến ngẩn ngơ, thật là sự dâm đãng đẹp đẽ.

Chỉ thấy ả lại lần nữa áp sát nàng, nhưng lần này ấn vai nàng nằm xuống. Trước vẻ bối rối của Nam Sa, ả vẫn không quan tâm, lại lần nữa dạng ra hai chân nhưng không phải ngồi lên đùi mà là lên mặt, phải, là mặt Nam Sa.

Địa phương riêng tư huyền hoặc ấy phô bày hiển hiện ngay tầm mắt Nam Sa, nó vương vãi suối trong, run rẩy như cánh hoa giữa cơn gió tình.

"C..cô hai..."

Quả thật sự mê cuồng của Dạ Lý không thể xem nhẹ được, Nam Sa hoàn toàn không dám tin ả có thể làm đến mức này. Vậy mà nàng vẫn chấp nhận cùng ả tiếp tục những cử chỉ thân mật đến độ dại si, chính bản thân cũng không hiểu nổi mình.

Dạ Lý hai tay chống lên thành giường, lại hỏi.

"Em xem, có phải bị ướt rồi không?"

Nếu không có cảnh tượng đêm nay chứng kiến, nếu người kế cận chẳng phải Nam Sa, ả tự hỏi liệu mình có trở nên dâm đãng như vậy? Từ giờ trở đi đúng là nên sợ hãi bản thân.

"...Ướt rồi."

Nam Sa trả lời xong thì cũng không nhịn được nữa, bèn đưa lưỡi ra chạm vào nụ hoa giữa thảm cỏ xanh mướt mát ấy, lần này nàng đã có kinh nghiệm hơn ban nãy, biết dùng đầu lưỡi của mình mơn trớn Dạ Lý, dùng sự kích tình bất thình lình đưa Dạ Lý lên đỉnh Vu Sơn.

Bị chấn động đột ngột, ả khẽ giật mình bám vào thành giường chặt hơn, tiếp theo lại là từng đợt từng đợt cảm giác lạ lẫm bùng nổ, nó như đang không ngừng công kích vào nội tâm lẫn cơ thể Dạ Lý, sự sung sướng lớn lao đến nỗi trước nay chưa từng cảm nhận được.

Hai tay Nam Sa giữ đùi ả ve vuốt, liếm láp chán chê thì nàng lại chuyển sang mút lấy nhụy hoa đẫm sương kia, tưởng chừng như chiếc lưỡi cũng có thể nhận biết được sự run rẩy đê mê của nó, và chính nàng cũng cảm thấy phía dưới hạ thân mình đang co thắt như vậy.

Dạ Lý gồng mình lên gánh chịu những cơn sóng gió dồn dập cuộn trào, Nam Sa sẽ làm nàng phát điên mất thôi! Hơi thở gấp gáp đứt quãng từng đợt theo tiếng kêu rên không thể tiết chế mà cứ thế bộc phát.

"Ah...ha...ư...d..dừng lại..."

Trong lúc chìm nổi giữa bể dục, Dạ Lý vô thức kêu lên hai từ "Dừng lại", đó có chăng chỉ là vô thức nhưng Nam Sa thì đã ngây thơ dừng lại thật.

Cơn thủy triều sắp đến hồi dâng cao tràn trề nhưng lại bị chấm dứt thình lình như thế khiến cơ thể lẫn nội tâm Dạ Lý bức bối không thôi.

"Sao lại dừng rồi!?"

"C..ô hai vừa kêu dừng mà."

Nam Sa ngơ ngác đáp.

Nàng đúng là chọc tức ả ói máu đầy chậu rồi!

Bực dọc, Dạ Lý rời khỏi người Nam Sa nằm sang một bên chui sâu vào mền im lặng. Lần này Nam Sa cảm thấy mình oan ức vô cùng, rõ ràng đã làm theo lời cô chủ rồi mà? Kêu dừng liền dừng không dám động nữa, sao lại vẫn giận dỗi chứ?


Khó hiểu quá.


Nam Sa chống tay ngồi dậy, vị thanh khiết như suối nguồn của ả vẫn còn đọng lại, nàng bất giác liếm môi, càng tùy nghi hơn mà xoay sang nằm xuống ôm lấy ả đang cuộn tròn trong mền, thỏ thẻ.


"Sao cô hai lại giận con vậy? Đừng giận mà, không làm nữa thì con ôm cô ngủ nha?"


Đêm nay, dù có tiếp tục hay không thì quả thật Nam Sa cũng rất muốn ôm Dạ Lý ngủ, không biết tại sao nàng lại có ý nghĩ to gan như vậy, lại muốn ngủ cùng giường với cô chủ lần nữa.


Dạ Lý chần chừ đôi phút, không đáp gì chỉ xoay qua vùi mình vào Nam Sa nhắm chặt mắt tựa hồ đã ngủ rồi. Nàng hiểu ý, liền ôm lấy ả, kéo mền đắp thật cẩn thận ủ ấm cả hai.


Cơn mưa ngoài kia tạnh tự lúc nào không ai hay biết, trong căn phòng này ngọn lửa dục vọng dường như đã tắt, chỉ là đâu đó sâu trong lòng tim cả hai có một ngọn lửa khác đang âm thầm nhen nhóm bừng lên.


Điều mà ngay cả Dạ Lý và Nam Sa cũng không hề hay biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK