Giọng Dạ Lý run rẩy, ả lê từng bước ngắn đến bên nàng, trong con ngươi đen lay láy lấp lánh ánh lệ sa giờ chỉ toàn bóng dáng nàng hiển hiện.
Nhờ vào chút ánh sáng lờ mờ nên Nam Sa cũng thấy được tình trạng của mình đang nguy bách ra sao, nàng liếc mắt nhìn xuống cánh tay phải bị gãy lộ ra cả xương, vừa nhìn tới liền hoảng sợ mà dời mắt đi, chính bản thân còn không dám đối diện.
Quỳ xuống trước mặt nàng, ả để cho nàng tựa đầu gục xuống bờ vai, Dạ Lý biết nếu không thể cầm được máu thì chắc chắn thứ bị tổn hại không chỉ mỗi cánh tay phải này, và ả không mong điều khốn đốn ấy xảy đến.
Nhìn xuống vạt chiếc áo dài bị rách phân nửa của mình, ả bèn lập tức xé nó ra thêm, dùng mảnh vải đó lại xé thêm vài đường rốt cuộc có thể trở thành thứ giúp Nam Sa cầm máu, mặc dù xương tay của nàng...ả không thể nẹp lại được. Đôi bàn tay của ả vốn đã bị cứa đứt không ít, chỉ vì dùng sức xé vải mà càng khiến máu ứa ra nhiều hơn, đau đến phát run nhưng Dạ Lý không dám chậm trễ giây nào, nói với Nam Sa.
"Tao sẽ...à không...chị sẽ giúp em cầm máu, cố chịu một chút, được không?"
Vầng trán Nam Sa toát mồ hôi lạnh, lấm tấm lăn dài xuống khuôn nhan xanh xao của nàng.
"...Dạ được."
Nam Sa thì thào.
Ả hít sâu một hơi, cố đè nén nỗi lo lắng trong lòng để thực hiện phương pháp sơ cứu mà trước nay chưa từng thực hành qua lần nào.
Dạ Lý quan sát thấy động mạch nơi cánh tay của Nam Sa đang không ngừng rỉ máu, ả dùng hết can đảm đời mình đem ngón tay ấn vào đó giữ chặt, lại thao tác rất nhanh dùng một mảnh vải bịt chặt vết thương, sau mới dùng mảnh khác băng bó thật cẩn thận.
Suốt quá trình này ả tập trung đến nổ cả óc, còn Nam Sa không hề kêu rên tiếng nào, xong xuôi mừng rỡ nhìn sang mới thấy, hóa ra nàng ngất xĩu rồi, chính vì ngất xĩu nên mới không thể kêu đau...
"Nam Sa! Sa ơi?"
Dạ Lý khẽ gọi.
Nàng vẫn im lìm, nhưng may mắn còn lưu lại chút hơi thở nặng nề.
Máu đã được cầm, không lo Nam Sa bị mất máu đến chết nữa rồi, nhưng cánh tay nàng như thế thật sự quá tội nghiệp, nếu không được chữa trị kịp thời có khi nào sẽ bị tật suốt đời luôn không? Nếu như vậy thì đây chính là tội lỗi của Dạ Lý.
Đỡ nàng qua tấm vách mục để dựa vào, ả ngồi cạnh bên nàng, tạm cho mình có khoảng lặng sau khi đã quá ư căng thẳng nãy giờ. Dạ Lý mệt quá, lần đầu tiên trong cuộc đời ả chịu sự mệt mỏi đến vậy, cả người lấm lem bụi cát, mặt mày thì phờ phạc rũ rượi, nhìn xem cô hai Dạ Lý bây giờ có khác nào ăn mày hay không?
"Cũng may mình không nghỉ tiết học ngày hôm đó, nếu không thì hôm nay đã chẳng biết làm sao cầm máu rồi, tạ ơn ông trời..." Dạ Lý thở phào.
Nãy giờ mãi tập trung vào nàng mà không để ý không gian, nơi này quả thật kỳ lạ, không hẳn giống chỗ bị bỏ hoang cũ nát. Nói đúng hơn, hai người đã bị sụp xuống một căn hầm chứa đồ, có rất nhiều chiếc rương bị khóa kín nằm chất đống ngổn ngang, dưới nền đất không chỉ có những mảnh kính vỡ mà còn cả những đầu thuốc lá bị vứt la liệt. Hộp quẹt diêm và đèn dầu cũng chỉ là hai trong số rất nhiều thứ lạ lùng xuất hiện ở đây.
"Không giống nơi từ lâu chẳng ai lui tới." Dạ Lý nhíu mày thầm nghĩ.
Đúng là xung quanh mạng nhện giăng đầy, bụi bẩn phủ mờ khắp lối, thế nhưng những chiếc rương ở đây thì hoàn toàn sạch sẽ, không hề trông thấy dấu vết cũ kĩ. Không gian này rộng độ chừng bằng hai căn buồng ngủ gộp lại, phía trên trần là lớp xi măng trát kín, duy chỉ có mỗi nơi ban nãy họ lọt xuống là trông như một cánh cửa sắt nhỏ giờ đang bị đóng chặt.
Tự dưng Dạ Lý cảm thấy kẻ đã rượt đuổi họ không phải là ma.
...
Lại nói về Kiều Trang và Thu Phượng, sau khi hai người nghe được tiếng thét thất thanh của Dạ Lý thì bèn ba chân bốn cẳng chạy vào xem xét tình hình, có điều đến nơi thì chẳng thấy ả và Nam Sa đâu cả, chỉ có một sân khấu trống quơ trống quắc cùng những hàng ghế trải dài bên dưới khán đài.
"Dạ Lý ở mô?"
"Chị hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Tôi cũng mới chạy vào đây như chị mà."
Kiều Trang tỏ ra cáu bẵng.
Thu Phượng cảm giác quanh đây rất chi kỳ lạ, cô cẩn trọng dòm ngó khắp nơi, cố tìm ra điểm bất hợp lý để bắt lấy.
"Đi tìm họ thôi."
Kiều Trang nhàn nhạt bảo.
Thu Phượng cũng chẳng ý kiến gì, lủi thủi đi theo phía sau Kiều Trang, nhưng trong lòng cô đang âm thầm có một nghi vấn.
Và quả nhiên câu trả lời rất sớm đã được phơi bày.
Khi hai người đang lọ mọ đi sâu vào trong rạp hát thì đột nhiên từ đằng xa có ba bóng đen hối hả chạy tới, lớn tiếng gọi.
"Cô Trang cô Trang!!!"
Mới đầu, Thu Phượng giật nãy mình, cứ ngỡ kia là ma quỷ đội mồ sống dậy từ chốn âm ty, thế nhưng bừng tỉnh ra thì thấy đó chỉ là con người, còn là những kẻ quen mặt nữa chứ!
Bọn họ chạy tới chỗ Thu Phượng và Kiều Trang trước sự bực dọc ra mặt của cô.
"Kêu kêu kêu cái gì?! Tại sao các người lại ở đây? Còn om sòm kêu tôi như vậy nữa chứ, bị lộ cả rồi."
Thu Phượng nhận ra hai trong số 3 người mặc đồ đen đó chính là hai gã kéo xe ban tối, rốt cuộc lại là trò bất hảo của Kiều Trang, cô nhịn không được mà tức giận gằng giọng.
"Em làm cái chi rứa?! Dạ Lý hét lên là do em và đám người này bày trò phải không? Sao em chơi chi ác ôn vậy?"
Sự thể đã bại lộ, Kiều Trang cũng chẳng giả vờ diễn xuất để làm gì, cô trở mặt, khoanh tay hất cằm ngó lên Thu Phượng.
"Chị chất vấn tôi đó à? Chị nghĩ mình là ai mà la lối vào mặt tôi như thế? Chỉ định dọa cho hai người đó sợ một phen thôi, có gì to tát đâu."
"Em...!!!"
Thật hết nói nổi, Thu Phượng không còn gì để nói với đứa con gái này, có điều bây giờ Dạ Lý đang ở nơi đâu? Cô nhận trách nhiệm đưa Dạ Lý trở về nhà, nếu xảy ra bất trắc thì biết ăn nói làm sao với người lớn?
"Thưa cô Trang, chúng tôi y theo lời cô mà giả ma dọa hai cô đó, đuổi theo họ mãi không ngừng nhưng rồi...dạ thưa...nhưng rồi..."
Kiều Trang sốt ruột, giục giã.
"Nhưng rồi sao?"
"Nhưng lúc chạy vào khoảng tối kia thì tôi nghe ầm một tiếng lớn lắm, sau đó...nhìn tới nhìn lui thì không thấy hai cô ấy ở đâu cả, chúng tôi tìm nát hết rạp này rồi mà cũng không ra, bây giờ phải làm sao???"
Người vừa nói chính là kẻ đã cầm búa rượt đuổi Dạ Lý và Nam Sa, lúc này trên tay gã vẫn còn lăm le cây búa đó.
"Chậc, có khi nào họ chạy ra ngoài rồi không?"
"Dạ không đâu cô, tận mắt tôi thấy họ còn ở trong này, đùng cái lại mất dạng."
Gã tỏ ra khó xử.
Kiều Trang xoa xoa cằm ngẫm nghĩ rồi nói.
"Chúng ta đi tìm họ, kẻo lại xảy ra chuyện gì, tôi cũng chỉ muốn dọa cho chị Dạ Lý biết sợ thôi."
Ngoài mặt trông như bình thản nhưng nội tâm Kiều Trang đã ẩn ẩn bất an, giả sử cô hai Cao Dạ Lý quả thật gặp chuyện bởi do cô thì hậu quả khó mà nói trước được.
Kiều Trang và Thu Phượng đi trước, ba người đồng bọn của Kiều Trang lại nối gót theo sau, tất cả trở vào sâu bên trong rạp hát, dựa vào ánh đèn dầu mờ tỏ gã phu xe cầm trên tay mà tìm kiếm Dạ Lý Nam Sa.
...
"Nè, sao chị im ru vậy? Giận à?"
Thu Phượng không đáp.
"Nè..."
Vẫn không có tiếng trả lời.
Cô là con gái xứ Huế, cả ngay nếu có giận vẫn sẽ chọn cho mình cách giận đằm thắm nhất có thể.
Kêu mãi không thấy phản hồi, Kiều Trang hơi buồn buồn, đành im lặng bước đi.
Sau lưng, ba gã kéo xe vốn được Kiều Trang âm thầm thuê mướn để bày ra trò ma quỷ này bắt đầu lén lút dòm ngó bóng lưng hai người con gái tha thướt đi phía trước.
Dáng dấp Thu Phượng cao ráo, mảnh mai như liễu rũ la đà, mỗi bước chân đều mang theo sự dịu dàng dìu dặt khiến cho người ta không khỏi vấn vương. Còn Kiều Trang, vóc người nhỏ nhắn nhưng đường cong ẩn hiện đằng sau lớp váy áo ôm thân lại quyến rũ vô cùng, tính tình cô quái đản, vậy mà lại dựa vào gương mặt non nớt ngây thơ đánh lừa không ít người khờ dại, cũng khó nói Kiều Trang tốt hay xấu, chỉ là không thể phủ nhận được vẻ đẹp của cô.
Ba gã phu xe ban đầu còn len lén nhìn, dần dà lại to gan hơn chăm chú nhìn không rời mắt, lại ngó qua nhau, trong bụng tàng chứa một âm mưu đen tối khác.
"Ba chú nhìn chi nhìn dữ vậy?"
Thu Phượng phát hiện ra, khó chịu hỏi.
Một gã cười cười, bèn đáp.
"Dạ không, tụi tôi đang tìm hai cô kia thôi, nãy giờ kêu rát họng mà hai cổ không thấy ra, chắc sợ quá chạy mất rồi."
"Còn chưa kiếm giáp vòng rạp này, kiếm cho hết, nếu Dạ Lý xảy ra chuyện gì tôi sẽ hỏi tội mấy người."
Thu Phượng đe dọa, ánh mắt đảo sang Kiều Trang đầy ý tứ.
Họ lại tiếp tục đi tìm, vừa đi lại vừa gọi nhưng tuyệt nhiên không một tiếng đáp lời, chỉ có thanh âm vang trong không gian rộng lớn tĩnh mịch vọng ngân.
Đến một gian phòng nọ, ngó qua chắc nơi đây năm xưa từng là chỗ tập dợt của đoàn, bốn bức vách tường và trên sàn vẫn còn dấu tích của những tấm kính vỡ.
Chợt...
"Nãy giờ tìm quá trời cũng mệt rồi, hay chúng ta ngồi ở đây nghỉ chân chút nha hai cô?"
Gã đứng giữa cong môi cười, nói.
Kiều Trang chẳng ưng, tay chống hông ngó quanh.
"Nghỉ gì mà nghỉ, còn chưa tìm ra thì không ai được nghỉ!"
"Nhưng tụi này muốn nghỉ, hai cô...à...hai em cũng nên vào đây nghỉ với tụi anh chút đi, hahaha!!!"
Gã phu đứng giữa cất tiếng cười nham nhở và hai gã còn lại cũng hùa nhau cười theo, vừa dứt lời liền chậm rãi từng bước tiến tới Thu Phượng và Kiều Trang.
"Các chú ăn nói kiểu gì mà bất nhã rứa! Đừng có giở giọng điệu đó ở đây."
"Ui dào, ăn nói bất nhã đã là gì, lát nữa tụi anh còn làm chuyện bất nhã nữa kìa, hai em từ từ mà thưởng thức ha."
Loại người dơ bẩn như vậy dĩ nhiên không xứng tiếp chuyện cùng Thu Phượng, một cô gái tri thức gia giáo, vậy nên cô thôi không đôi co nữa, chỉ lặng lẽ lùi dần ra sau, họ tiến bước nào cô liền lùi bước đó.
Kiều Trang chứng kiến sự trở mặt của đám người chính do mình thuê thì tức đến phát hỏa, cô gay gắt quát.
"Là tôi thuê các người, không muốn nhận tiền nữa hay sao mà dám to gan hành xử như vậy hả?! Để mẹ tôi biết thì các người chết hết cả lũ, mau cút đi!!!"
Một gã xông lên chộp lấy cánh tay Kiều Trang lôi về phía mình, gã nhe ra hàm răng ố vàng cười hắc hắc dường như khoái trá lắm, kề sát má cô trả lời.
"Tiền cũng không ngon không đẹp bằng hai em, anh thách mẹ em dám làm gì tụi này đó, có khi sau đêm nay bà ta còn phải tới cầu xin anh cưới em nữa kìa hahaha!"
Dứt lời, gã lôi Kiều Trang sang một góc, thô thiển cởi đai lưng quần của mình.
Kiều Trang lúc này mới biết sợ, cô ứa nước mắt, hãi hùng đến nỗi chết trân tại chỗ không thể cử động, chỉ biết hướng ánh mắt cầu cứu sang phía Thu Phượng, lúc này đang đứng trước hai gã đàn ông.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Chị Thu Phượng..."