Tờ mờ sáng, hắn ba chân bốn cẳng chạy vào bệnh xá này, hấp tấp mở bật cửa xông vào phòng bệnh khiến cho ai nấy đều khiếp vía. Kiều Trang đang nằm trên ghế mây ngủ phải giật mình bật dậy, vừa trông thấy người đến là Lê Duy thì cô nàng tặc lưỡi chán chường lại tiếp tục uể oải nằm xuống. Một bên má Kiều Trang vẫn sưng đỏ, in hằn năm dấu tay, đáng lẽ cô nên về nhà nhưng dù sao Nam Sa bị thương cũng do cô gián tiếp gây nên, vì vậy ít nhất Kiều Trang cũng muốn xin lỗi nàng một lời.
Dạ Lý và Thu Phượng cạch mặt nhau sau khi đã cãi cọ vào buổi khuya, lúc này ả thì kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh Nam Sa còn cô thì ngồi cùng Parker Minh bên chỗ bàn nước.
Sự xuất hiện của Lê Duy làm không gian đang yên ắng phút chốc trở nên ồn ào.
Hắn lao tới bên cạnh Dạ Lý, nét lắng lo thể hiện ra mặt, không ngừng hỏi thăm ả, lại ngó nghiêng dòm khắp bộ dạng, kiểm tra cẩn trọng như một người anh trai đang vì em gái mà cuống quýt.
"Em Lý có sao không? Có bị thương chỗ nào không? Trời ơi, sao mà hồ đồ quá, cả đám con gái con đứa lại dám vào nơi cô hồn dã quỷ đó, lỡ có chuyện gì xảy ra với em thì tôi biết tính sao đây hả? Biết tính làm sao đây?!...Nếu không vì đột xuất có chuyện thì tôi đã đi cùng em rồi...mèn ơi, sao tay băng kín hết vậy nè? Nếu để lại sẹo thì khổ thân, chừng khi xuất viện tôi sẽ mua thuốc mờ sẹo tốt nhất cho em, chịu khó nha!"
Dạ Lý khó chịu vì hành động vồ vập của Lê Duy nhưng ả vẫn nhẹ giọng trấn an hắn.
"Tôi không sao, anh đừng lo, vết thương trên tay này chỉ là chuyện nhỏ. Có điều Nam Sa bị gãy xương nặng lắm, vừa mới phẫu thuật nẹp xương gì gì đó xong vẫn còn đang mê man, anh khẽ tiếng thôi để em ấy còn ngơi nghỉ."
Nghe vậy, Lê Duy bèn hướng mắt ngó sang Nam Sa, quả nhiên chỗ xương bị gãy của nàng đã được nẹp lại, băng bó rất cẩn thận. Nhìn khắp căn phòng bệnh này hiển nhiên chính là loại phòng cao cấp nhất ở bệnh xá, Dạ Lý xem ra không hề tiếc rẻ bất cứ thứ gì đối với Nam Sa, mà sự coi trọng xem chừng mỗi ngày trôi qua lại càng thêm lớn lao.
Nghĩ đến đây, Lê Duy bất giác thở dài, hắn không dám chắc điều mình suy tư liệu có đúng chăng, nhưng Dạ Lý và Nam Sa vẫn luôn tạo cho hắn cảm giác hết sức bất thường.
"Anh bạn này là tình nhân hay là chồng cô đấy, cô tóc đen?"
Parker Minh xoa xoa cằm lúng phúng râu, thắc mắc hỏi.
"Thứ nhất, tôi tên Cao Dạ Lý, không phải 'cô tóc đen'. Thứ hai, anh mù màu hay là quáng gà mà lại nói Lê Duy là tình nhân, là chồng tôi?"
Parker Minh cong môi cười, hất mặt với Dạ Lý, đáp.
"Thứ nhất, từ đêm đến giờ cô có giới thiệu tên họ đàng hoàng với tôi đâu mà tôi biết. Thứ hai, dù tôi mù màu hay quáng gà vẫn đủ tỏ để nhìn ra được anh bạn này vô cùng kỳ lạ, thuở đời nay mới rạng sáng mặt trời còn chưa ló dạng mà đeo mắt kiếng đen. Và hơn hết, từ góc này nhìn thì con mắt của anh bạn cứ y như mới từ chiến trường về. Cô Dạ Lý làm bạn kiểu gì mà hững hờ chẳng để tâm?"
Đúng là nhờ có Parker Minh nói thì mọi người mới bắt đầu nhận ra điều không phải ở Lê Duy, chính Thu Phượng cũng vì tò mò mà hướng mắt chú ý.
"Anh bị sao vậy? Cởi cặp kiếng ra cho tôi xem."
Dạ Lý đề nghị mà giọng điệu không khác chi ra lệnh.
Tất nhiên, Lê Duy lảng đi tránh né.
"Thôi, có chi đâu mà xem, tôi...ngủ không đủ giấc nên mắt mũi lừ đừ, đeo kiếng để bảo toàn vẻ đẹp trai thôi."
Không đợi Lê Duy đồng thuận Dạ Lý đã liền vươn tay tháo cặp mắt kiếng xuống, hắn chậm hơn ả một nhịp nên chỉ biết há hốc miệng tá hoả, vội cúi gằm mặt che đi dung mạo.
"Ngẩng lên."
Dạ Lý ra lệnh.
"Đừng mà, tôi không sao."
"Ngẩng lên."
"Tôi..."
Ả nhón chân, siết cằm bắt hắn phải ngẩng cao đầu đối diện mình.
Và...
Bên mi mắt trái của Lê Duy dường như đã bị đập vào đâu đó, nó sưng chù vù, tụ máu bầm tím đỏ. Làm gương mặt vốn dĩ phương phi tuấn tú như chàng Từ Thức trong truyện bước ra bây giờ lại vô cùng thê thảm, người ta nhìn mà không khỏi xót xa.
"Anh bị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Dạ Lý bực dọc, chính giữa đôi chân mày xuất hiện nếp hằn khá sâu.
"Tôi bị té thôi."
Lê Duy đáp lại bằng giọng điệu hết sức buồn bã, một nụ cười gượng gạo chẳng thể nào lấp đi.
Còn chưa kịp phản ứng, Parker Minh đã thình lình tiến tới, hắn nâng mặt Lê Duy lên dòm ngó quan sát, xong mới nói với Dạ Lý rằng.
"Theo kinh nghiệm của tôi thì đây là vết bầm do bị ai đó đấm, không phải anh bạn này té ngã đâu."
Nãy giờ đã rất hồ nghi về sự xuất hiện lạ lùng của một người đàn ông không quen không biết, nay hắn còn năm lần bảy lượt chỏ mũi xen vào chuyện riêng của mình nên Lê Duy không giấu nổi tức giận, gạt phăng cánh tay hắn đang đặt trên vai mình, ghìm giọng.
"Tôi quen biết gì với anh mà xưng bạn gọi bè? Còn nữa, đừng có bao đồng chuyện riêng nhà người ta."
Parker Minh trông thấy Lê Duy phản ứng hơi quá khích thì ban đầu có chút ngạc nhiên, sau mới tỏ ra bất đắc dĩ cười cười.
"Băng đảng của mấy người quái dị quá, tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi mà."
Tự cảm thấy bản thân là người duy nhất không được hoan nghênh, cũng chẳng có lý do gì để hắn ở lại ngoài việc bởi vì tai nạn xảy đến với mấy cô nàng vô tình xui rủi rơi xuống ngay trong rạp hát nhà hắn. Bằng như không phải vướng mắc thì một kẻ lựa chọn lối sống lánh đời như Parker Minh đã chẳng ở đây cùng họ đến giờ.
Hắn chắp tay sau lưng dời bước ra khỏi phòng bệnh, không ai ngăn cản mà chính hắn cũng biết bản thân chẳng thuộc về nơi đâu để mà có người níu kéo.
...
Trở lại chuyện Lê Duy, Dạ Lý đã phải kiên nhẫn gặng hỏi rất lâu hắn mới chịu bày tỏ là do Linh xuống tay với mình.
Nghe xong, ả càng thêm bực bội, dù chưa từng xem Lê Duy là bạn nhưng mối hợp tác giữa cả hai cũng đã gắn kết khá lâu, cũng coi như người cùng phe phái. Thế mà người mình lại bị kẻ khác tùy ý đánh đập, một Cao Dạ Lý thân phận quyền uy như ả thử hỏi làm sao có thể ngóc đầu lên?
"Anh đợi đi, sau khi Nam Sa xuất viện tôi nhất định sẽ kêu người bỏ tù mục gông thằng khố rách áo ôm đó!"
Ngược lại với suy nghĩ của ả, Lê Duy là người lên tiếng can ngăn, hắn vẫn cười nhưng nụ cười bi ai quá thể, khác xa so với ngày thường miệng lưỡi trơn tru.
"Bỏ đi em Lý, cớ chi mà phải dây dưa đến chính quyền, cũng do tôi nhường nhịn thôi, chớ không lẽ tôi như vầy mà không đánh lại cậu ta?"
"Chậc, nhưng cái loại hở chút là động tay động chân với người tình không đáng được vu vi."
Thu Phượng mang cho Lê Duy mấy viên thuốc tan bầm và một ly nước lọc mới lấy từ chỗ y tá, hắn nhận lấy, mỉm cười với cô rồi ai về chỗ nấy.
Lê Duy lại bật cười nói với Dạ Lý thế này.
"Mang ra chính quyền cũng có được chi đâu, họ biết xử làm sao? Phải chi là chồng mà đánh vợ thì người ta còn biết đường biết xá mà xử, chứ bằng như..."
Đoạn, Lê Duy khẽ cúi đầu trầm ngâm.
"...Bằng như hai thằng đàn ông thì chỉ làm trò cười cho thiên hạ."
Tự dưng, Dạ Lý thấu hiểu được tận tường cái nỗi niềm ưu tư trong lòng Lê Duy.
Cớ chi đâu vì yêu đương 'khác thường' nên cũng chẳng có luật lệ nào của người 'bình thường' chịu bảo hộ cho sự 'khác thường' ấy.
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, không ai nói ai lời nào, dường như tất cả đều đang ngụp lặn trong bể đa đoan.
...
Thu Phượng và Kiều Trang nhịn đói không nổi nữa, chừng độ đồng hồ bệnh xá điểm 6 giờ sáng thì Lê Duy nhận trách nhiệm dẫn hai người họ đi ăn uống. Dạ Lý từ chối chẳng tham gia, ả muốn ở lại cùng Nam Sa, để nàng đơn lẻ một mình bụng dạ ả rất khó chịu bất an.
Nắng lên, tia sáng chiếu qua kẽ rèm rọi lên gò má Nam Sa xanh xao, ả ngồi cạnh vươn tay che cho nàng, vừa đúng lúc mi mắt nàng lim dim hồi tỉnh.
Hình ảnh đầu tiên tràn vào trong mắt Nam Sa chính là Dạ Lý, mái tóc đen huyền của ả rối bời, bộ áo dài rách rưới tả tơi, đôi mắt ả long lanh nhìn nàng thật quá ư trìu mến. Dạ Lý ở đây, túc trực bên Nam Sa suốt cả đêm dài cũng chưa từng một lần rời khỏi.
Thấy nàng nhìn mình, đôi con ngươi xanh biển ngấn lệ, ả mỉm cười, vuốt ve lọn tóc mai bạch kim như tơ vàng rũ xuống má Nam Sa, thỏ thẻ.
"Chào Nam Sa, mừng em tỉnh lại."
Cánh tay phải của Nam Sa tê buốt, nàng không thể cử động được nên đành vươn tay trái đang truyền nước chạm vào sườn mặt Dạ Lý mân mê. Đây đúng là ả rồi, cô chủ của nàng, ả vẫn không sao, vậy thì quá tốt rồi...
Đôi môi Nam Sa nhợt nhạt, cong lên thành hình bán nguyệt tặng cho ả nụ cười đầu ngày. Một nụ cười ngọt ngào hơn bất cứ loại bánh kẹo nào trên trần gian.
"Chào cô hai, thấy cô bình an như vậy, con rất mừng."
Dạ Lý nhích người ngồi sang mép giường, cúi xuống thì thầm bên tai nàng, làn môi hờ hờ hững hững lướt qua vành tai để lại chút hơi ấm miên man.
"Em lại quên rồi, gọi người ta là chị, được không?"
Nhìn sâu vào mắt ả, đôi mắt long lanh ngân ngấn nước đa tình, nàng thấy bóng dáng mình đang ở trong đó, yên vị và vẹn nguyên tựa ngàn năm cũng không hề suy suyễn.
"Dạ được, em sẽ không quên nữa, thưa chị."
"Ngoan quá, Nam Sa thật ngoan."
Đoạn, ả lại thầm thì bên tai nàng, tựa như chỉ muốn giữa đôi người lắng nghe. Tгờ 𝓊m tг𝓊m h𝓊𝙮ề𝔫 tгùm ﹛ T𝘙𝓊𝐌 T𝘙UY𝑬N﹒𝒱N ﹜
Một lời này chất chứa nhu tình không chi kể xiết, như mạch nước ngầm dưới đáy Tiền Giang nay mới có can đảm tuôn trào cùng muôn dòng đổ ra biển lớn.
"Sa ơi, chị có thể hôn..."
Lời còn chưa kịp dứt thì nàng đã chủ động áp môi mình vào môi ả, đem khoảng cách kéo lại gần kề để cho hai hơi thở hoà quyện vào nhau trở thành một thể.
Họ vấn vương nhau trong từng cái chạm, họ quyến luyến nhau bởi một nụ hôn. Và biết có bao giờ họ sẽ phải lòng nhau vì một chữ tình đã trót lỡ khảm sâu vào tâm hồn đôi lứa?
Dạ Lý ngỡ ngàng tròn xoe mắt nhìn nàng, trong khi làn môi thì run rẩy trước nụ hôn dịu dàng của Nam Sa. Nàng nhẹ nhàng thưởng thức nó như đang nếm thứ mỹ vị quyến rũ nhất nhân loại, sự ướt át đầu lưỡi là chất rượu say nồng khiến hai nàng thiếu nữ cam tâm tình nguyện đảo điên.
Chợt...
Tiếng cửa phòng bật mở, Thu Phượng, Kiều Trang, Parker Minh và Lê Duy đồng loạt há hốc mồm trước viễn cảnh đang xảy ra.