Kiều Dạ đang chìm đắm trong nụ hôn thì một bàn tay lành lạnh luồn vào trong váy xoa nhẹ người cô. Ngay lập tức Kiều Dạ tỉnh táo trở lại. Cô cắn mạnh lên môi Phương Tín khiến cho nụ hôn của cả hai thoáng chốc toàn mùi tanh của máu.
Phương Tín ngừng động tác, hơi thở lạnh lẽo cùng đôi mắt như cú vọ khiến không khí của căn phòng bỗng như âm mấy chục độ. Nhìn thấy sự âm hiểm của Phương Tín, Kiều Dạ không khỏi sợ hãi cắn chặt răng.
“Kiều Dạ cô không nhớ giao dịch gì với tôi sao?” Phương Tín chậm rãi nói. Cùng với vệt máu trên môi càng làm không khác nào tu la đến từ địa ngục.
“Tôi đã nói cầu xin tôi thì phải trả giá rất lớn!”
Dứt lời, anh không cần nhìn xem phản ứng của Kiều Dạ, lập tức nhào đến ôm hôn cô thật chặt, thật sâu. Nụ hôn đầy sự chiếm hữu, cuồng dã thô bạo.
Trong nụ hôn của Phương Tín còn chất chứa sự tức giận. Anh không ngờ cô vậy mà quên giao dịch giữa cô với anh. Chẳng lẽ trong mắt cô, anh chỉ là người khi nào cần lợi dụng thì nói suông miệng vài câu, khi nào hết lợi dụng thì đá văng?
Nếu là vậy, thì anh sẽ cho cô biết thế nào là trả giá thật lớn.
Nhưng mà, đến anh cũng không hiểu vì sao càng hôn cô, anh càng cảm thấy máu dồn xuống nơi nam tính kia. Phải chăng… mà chắc không phải vì anh yêu cô. Chỉ đơn giản là nếm qua mùi vị của cô, cảm thấy cô không tồi nên muốn thêm thôi. Đàn ông mà, cũng chẳng có gì là lạ!
Kiều Dạ vừa chống chọi với nụ hôn, vừa sợ hãi khi nghĩ đến cái giá phải trả là ngủ cùng Phương Tín.
“Em…em không muốn ngủ với anh. Anh không nên làm điều xằng bậy. Đây là đang ở nhà, em chỉ cần hét một tiếng là có bố dượng và mẹ chạy đến ngay! Em cũng không muốn uống thuốc, càng không muốn mang thai!”
“Không muốn ngủ với tôi thì cô muốn ngủ với ai? Phương Nghĩa?” Phương Tín nắm chặt cằm cô, ép cô phải đối diện với đôi mắt sắt lạnh của anh. Trong bóng tối, đôi mắt ấy thậm chí còn có phần tàn bạo.
Vừa nghe thấy cô không muốn ngủ với mình, Phương Tín ngay lập tức nghĩ đến Phương Nghĩa. Chẳng phải cô ái mộ Phương Nghĩa sao? Nếu không muốn ngủ với anh thì chắc canh cô đang nghĩ đến Phương Nghĩa. Giống như cái đêm đầu tiên, khi cô đang lên cao trào dưới thân anh, miệng thì lại gọi tên Phương Nghĩa.
“Ai cũng không muốn!” Cằm Kiều Dạ bị nắm thật đau, thêm nữa với ánh mắt hung dữ của Phương Tín. Cô rất sợ mình chọc giận anh. Nhưng… cô không hề muốn mang thai.
“Em.. em không muốn mang thai”
Đặc biệt là con của Phương Tín.
“Tôi sẽ mang bao, cô sẽ không mang thai.” Phương Tín nói chuyện một cách tự nhiên như chuyện này là chuyện nhỏ, chẳng đáng nhắc tới.
“Như vậy em cũng không muốn!” Kiều Dạ thật sự sợ, nước mắt không kiềm chế được trào ra. Phương Tín tại sao lai cư xử với cô như vậy chứ?
“Không muốn thì sao? Cô còn có sự lựa chọn nào khác à?” Phương Tín lần nữa chống lên người Kiều Dạ, dùng khí thế cường đại bức bách cô: “Cô nghĩ sao nếu để mọi người phát hiện ra hai chúng ta cùng nằm trên một chiếc giường? Nếu tôi nói cô câu dẫn tôi, thì cô cảm thấy bố tôi sẽ nghĩ thế nào? Mẹ cô sẽ cảm thấy thế nào?”
Phương Tín biết những lời anh nói ra sẽ làm người bên dưới cứng đờ. Nhưng anh xưa nay là loại người muốn có được gì sẽ bất chấp mọi thủ đoạn. Nay anh đã nhìn trúng cô, chắc canh anh phải có cô trong tay.
“Cô thử nói xem, nếu mối quan hệ của chúng ta bị lộ thì hôn nhân của mẹ cô làm thế nào có thể duy trì được?”
Cô khẽ run. Cả người cô cảm thấy như rơi xuống hầm băng không thấy đáy. Vô cùng vô cùng lạnh lẽo.
Phương Tín nhìn thấy phản ứng của Kiều Dạ thì cực kỳ hài lòng. Ngón tay anh di chuyển vô định trên thân thể cô, chậm rãi để cô tự quyết định. Cuối cùng, Kiều Dạ chỉ hỏi.
“Tại sao lại là em?” Kiều Dạ cố gắng bình tĩnh nhưng cô vẫn đang giãy giụa hy sinh hạnh phúc của mẹ, hay hy sinh bản thân mình cho mẹ.
Trước đây cô luôn cho rằng Phương Tín là người bá đạo, cuồng vọng nhưng cũng rất tốt. Nhưng không ngờ anh lại vô sỉ đến mức đem hạnh phúc của mẹ cô ra uy hiếp cô. Nhưng mà… đó lại chính là điểm yếu duy nhất của cô.
Bố cô rời đi khi cô còn rất nhỏ, một mình mẹ nuôi cô lớn vất vả thế nào cô nhìn thấy hết. Thậm chí để mẹ đi bước nữa cũng là ý của cô. Cô muốn mẹ cô sau bao nhiêu vất vả thì cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc thuở xế chiều. Dĩ nhiên, cô không thể nào tự tay hủy diệt hạnh phúc của mẹ cô. Phận làm con, dĩ nhiên cô phải hy sinh để mẹ cô được hạnh phúc rồi. Nghĩ như vậy nên dù sợ hãi, dù không thích nhưng cô vẫn chấp nhận đầu hàng trước uy hiếp của Phương Tín.
“Qua hai lần vừa rồi, cảm giác không tệ. Nên lười đổi người mới.” Phương Tín nhìn bộ nội y mỏng manh cùng với dáng dấp vô cùng hấp dẫn của Kiều Dạ càng lúc anh càng khó nhịn. Đặc biệt là nhớ đến hai đêm trước ở bên cạnh cô. Tuy cô vẫn còn vụng về nhưng thân thể đã chấp nhận anh, vui vẻ đón nhận anh.
Kiều Dạ lúc này hiểu được. Hóa ra Phương Tín xem cô là người làm ấm giường. Dùng thuận tay thì lười tìm người khác.
“Vậy khi nào thì anh đổi người mới?” Kiều Dạ thẹn thùng hỏi. Cô thật sự cầu mong anh sẽ đổi nhanh nhanh để cô được giải thoát.
Phương Tín không hiểu được vì sao Kiều Dạ lại có thể hỏi được như vậy. Cô không hiểu lý do anh đưa ra vô lý à?
“Cô nói vậy là thừa nhận quan hệ của chúng ta?” Phương Tín nheo mắt nhìn cô.
“Thì cũng phải có kỳ hạn chứ đúng không?” Vì mẹ, Kiều Dạ nhất định sẽ nhịn cho đến khi nào Phương Tín đổi người.
“Có chứ!”
Nghe Phương Tín nói như vậy, Kiều Dạ giống như người chết đuối vớ được cọng rơm. Cô mừng rỡ hỏi: “Bao lâu?”
“Đến khi nào tôi chán thì thôi” Phương Tín nhìn ra thái độ vui mừng của cô. Anh làm sao có thể để cho cô thỏa mãn được chứ.
Lời vừa dứt, ánh sáng trong mắt Kiều Dạ tắt lịm. Khao khát được giải thoát của Kiều Dạ rơi bõm xuống thẳng địa ngục.
“Kiều Dạ. Cô nên nhớ, cô không được phép nói bất cứ điều kiện nào với tôi. Khi nào tôi gọi cô đến thì dù đang làm gì, ở đâu. Cô cũng phải đến. Và tất nhiên, tôi sẽ dùng bao nên cô không cần phải uống thuốc.”
Chưa dừng ở đó, anh nói thêm.
“Hơn nữa, cô dùng thẻ này đi mua thêm nhiều bộ đồ ngủ sexy như này. Bất cứ lúc nào tôi gọi, cô đều phải mặc thế này đến gặp tôi. Chỉ cần cô xuất hiện chậm, thì mối quan hệ giữa tôi và cô sẽ được đưa ra ánh sáng. Lúc đó, tôi rất mong chờ nhìn thấy phản ứng của mẹ cô đấy! Giờ thì nằm xuống và ngoan ngoãn làm tôi vui”
Kiều Dạ cắn răng. Lúc này cô không còn gì đã mất nữa rồi. Không phải anh muốn ngủ với cô sao? Được thôi! Ngủ cũng đã ngủ qua hai lần rồi. Giờ có ngủ thêm nữa thì cũng không có gì đáng sợ!
Nghĩ vậy, Kiều Dạ nằm xuống thả lỏng người, nhắm mắt.
Nhìn thái độ của Kiều Dạ như vậy, Phương Tín cảm thấy rất hài lòng. Từ lúc nhìn thấy Kiều Dạ trở về nhà sau một tháng rưỡi, anh đã không kiềm chế được hứng thú với cô.
Nụ hôn dịu dàng phủ xuống đôi môi của cô. Lần này, cô đã không còn phản kháng nữa mà nhẹ nhàng tách đôi môi, hòa nhịp cùng với anh.
Phương Tín càng hôn càng mạnh bạo như muốn đem cô nuốt vào trong bụng. Kiều Dạ nghi ngờ nếu như cô không giãy giụa thì chắc anh sẽ nuốt sạch cô vào bụng mất.
Nhưng Phương Tín làm sao có thể để cô giãy giụa làm anh mất hứng được chứ. Cô chỉ vừa giãy giụa vài giây thì đã bị Phương Tín đè chặt đôi tay.
Anh thả từng nụ hôn mạnh xuống cổ, xương quai xanh của cô. Đôi gò bồng đảo cũng không thoát khỏi nụ hôn cường bạo và đôi bàn tay lành lạnh của anh.
Không khí trong phòng thoát chốc nóng bừng lên, hơi thở càng ngày càng dồn dập. Dù đã quen với kích thước của anh nhưng Kiều Dạ vẫn cảm thấy đau đớn. Nhưng kỳ lạ thay, đau đớn chỉ kéo dài trong thoáng chốc… lát sau đã biến mất, nhường chỗ cho niềm vui thích vui hạn.
Cuối cùng Kiều Dạ cũng không chịu nổi, liền hôn mê bất tỉnh.
Ánh trăng ngoài cửa sổ dần dần nhường chỗ cho ánh mặt trời, nhưng bên trong căn phòng vẫn có hai bóng người quyện chặt vào nhau.