Mùa thu, Thủ đô.
Hôm nay, mẹ cô kết hôn. Còn cô làm phù dâu.
Kiều Dạ ngẩn ngơ nhìn chiếc gương trên bàn trang điểm đang phản chiếu một gương mặt tinh xảo, diện mạo thanh thuần, đôi mắt đen to tròn tràn đầy sinh khí.
Nửa ngày sau, cô lặng lẽ đứng dậy.
Khoác lên người một bộ váy màu lam nhạt dài, cô chậm rãi bước ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Tại một chỗ rẽ cầu thang, Kiều Dạ đụng phải phụ rể, là con trai lớn của bố dượng.
“Anh”
“…”
Khi sắp đụng phải cô, Phương Tín mới dừng lại gằng giọng nói: “Đừng gọi tôi là anh, cô không có tư cách làm em gái của tôi”
Hai người đứng cùng một bậc cầu thang, nhưng Phương Tín không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
“….”
Âm thanh lạnh lẽo vang vọng bên tai, đâm thẳng vào xương cốt người đối diện khiến cho Kiều Dạ run lên, đôi mắt càng cụp thấp xuống.
Cô biết, bố dượng và anh đều không thích cô.
Sau cuộc đối thoại ngắn gọn, Phương Tín bỏ mặc cô bước lên lầu, Kiều Dạ ngơ ngác đưng thật lâu trên bậc thang, mãi cho đến khi Phương Tín sắp biến mất nơi ngã rẽ, cô mới ngước mắt lên nhìn.
Hôn lễ được diễn ra hết sức thuận lợi.
Người đến tham dự hôn lễ cũng không nhiều, chủ yếu là bạn bè thân thích của mẹ cô và bố dượng. Cô là phù dâu nên không thể không cùng mẹ mình đến King Club, câu lạc bộ lớn nhất thủ đô.
Bước vào căn phòng xa hoa, Kiều Dạ cảm thấy choáng ngợp vì ai cũng lo uống rượu, nhảy múa và trò chuyện, chỉ có cô ngồi đơn độc ở một góc sofa.
Cảm nhận được mình lạc lõng giữa căn phòng đầy người, nhưng Kiều Dạ biết cô không thể rời khỏi đây trước khi cuộc vui kết thúc được. Vậy nên khi có một phục vụ mang rượu đến, cô gọi một ly nước lọc đơn thuần.
Sau khi trở lại, người phục vụ đem cho cô một ly nước trắng sạch sẽ. Kiều Dạ cũng không nghĩ ngợi gì liền uống một hơi sạch sẽ.
Không quá năm phút sau, Kiều Dạ cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nhiệt độ cơ thể bỗng nhiên tăng mạnh như có một con quái thú bốc cháy, chạy loạn trong bụng cô.
Kiều Dạ hô hấp có chút dồn dập, cô nhanh chóng phát hiện ra, ly nước trên bàn vừa nãy…
Sao lại thế này?
Chẳng lẽ là….?
Nhưng mà cô cũng không phải đi vào nơi lung tung, từ nãy đến giờ cô vẫn luôn ngồi trong phòng bao tiệc kết hôn của bố dượng và mẹ cơ mà?
Cô dáo dác nhìn quanh một vòng, mọi người đều đang vui vẻ chơi đùa, không ai để ý đến cô.
Dần dần, Kiều Dạ có chút váng đầu, mơ màng. Cô không phát hiện được Hoàng Cát Nghiên đang từ xa ra hiệu cho một người đàn ông khác đứng phía sau cô.
Hải Sơn mặc dù đang cùng những mỹ nữ khác ve vãn nhưng đồng thời tiếp thu được ánh mắt của Hoàng Sa Nghiêng. Anh ta cầm ly rượu trong tay, tự nhiên đi đến bên cạnh Kiều Dạ.
“Em là Kiều Dạ phải không? Anh là Hải Sơn”
Hải Sơn tươi cười hào sảng ngồi xuống làm quen cô.
Thân thể cô đang nóng dị thường, hơn nữa Hải Sơn đột nhiên sáp lại gần khiến cho Kiều Dạ nổi lên cảnh giác, cô tự cấu bản thân để ép buộc mình tỉnh táo: “Chào anh”
“Sao em toát nhiều mồ hôi thế? Em cảm thấy không khỏe ở đâu à?” Hải Sơn dùng ánh mắt quan tâm nhìn Kiều Dạ.
Dứt lời liền đưa tay kéo lấy Kiều Dạ: “Nếu em mệt thì anh dẫn em về nghỉ ngơi nhen?”
Ngữ điệu của Hải Sơn tuy là hỏi, nhưng động tác kéo tay lại không để cho người khác cự tuyệt.
Đột nhiên bị một người đàn ông nắm tay kéo đi khiến cho tầm nhìn của Kiều Dạ bỗng chốc mơ hồ, khi đứng dậy lại va vào thân thể của Hải Sơn khiến khát vọng kiềm nén lúc nãy chợt dâng lên mạnh mẽ.
Cô cố gắng ép bản thân thanh tỉnh, dùng sức đẩy Hải Sơn. Đột nhiên, có một đôi bàn tay rắn chắc kéo cô ra khỏi Hải Sơn. Cô ngước mắt lên nhìn: “Anh… cứu em”
Cô không nghĩ Phương Tín sẽ cứu cô. Dẫu sao anh và bố dượng xưa này chưa từng thích cô.
Nhìn rõ người cứu Kiều Dạ là Phương Tín, Hải Sơn cười hiền lành: “À, tôi thấy cô ấy hình như muốn bệnh nên muốn đưa cô ấy về nghỉ ngơi”
Phương Tín nhìn người con gái trong ngực mình sắc mặt đỏ hồng, anh biết đây là thủ đoạn của Hải Sơn xưa nay vốn nổi tiếng. Nghĩ đến đây, anh lãnh đạm nói: “Cút”
Hải Sơn vội vàng lẫn trong đám đông. Anh ta rõ ràng bị Hoàng Cát Nghiên xuýt nữa hại chết mà. Thù này nhất định sẽ trả.
Phương Tín bế cô gái đang mê man trong ngực mình đi về phía khách sạn. Dọc đường đi, cô không ngừng cọ vào người anh để hạ nhiệt. Ngay lúc này, cô chỉ muốn được anh ôm, được anh hôn, được anh hung hăn xoa dịu con quái thú trong người cô.
Nhìn thấy cô vừa nằm xuống giường liền không ngừng vặn vẹo rên rỉ, nhưng tiếng rên vừa yêu kiều, vừa quyến rũ khiến mắt anh lạnh đi vài phần.
“Anh….cứu em… giúp em…a…”
Váy áo xốc xếch, cả người cô trắng hồng mê người. Phần tinh tế giữa hai đùi lộ ra, cọ xát vào nhau. Hình ảnh hương diễm mê người khiến anh cảm thấy anh mới chính là người bị hạ dược.
“Chết tiệt!” Phương Tín bực bội cở bỏ áo sơmi, nằm đè lên người Kiều Dạ, nắm cằm cô hỏi: “Cô muốn tôi tìm đàn ông cho cô hay…?”
Hơi thở đàn ông nóng bỏng mê hoặc giống như sợi dây cứu mạng khiến Kiều Dạ mất hết lý trí, tay nhỏ câu cổ anh, đôi môi anh đào hôn lấy môi, cổ anh.
“Anh… cần anh…”
Phương Tín dừng sức kéo tay Kiều Dạ khiến cô không kiềm được rên một tiếng mềm yếu, càng làm cho khí huyết của anh cuồng cuộng.
“Cô có biết mình đang làm gì không?” Phương Tín dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn Kiều Dạ, cũng không giữ tay cô, mặc cho đôi bàn tay nhỏ bé chạy loạn trên lưng anh.
Kiều Dạ cả người nóng rang tựa như một cái nồi áp suất, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Cô hoàn toàn không hiểu Phương Tín đang nói gì, chỉ có liên tục phát ra những tiếng rên phong tình.
“Cô tự gánh hậu quả lấy!” Tiếng rên rỉ cùng thân thể hấp dẫn của Kiều Dạ chặt đứt sự chống cự cuối cùng của Phương Tín.
Trong đêm tối, chỉ thấy một bóng người đàn ông cường tráng liên tục nghiền ép một cô gái. Kiều Dạ không thể không thừa nhận những khoái cảm mà người đàn ông bên trên đưa tới. Cô gắt gao bám lấy vai Phong Tín, đón nhận từng nhịp lên xuống của anh.
Mỗi nhịp điệu của anh khiến cô ngây ngất. Cô cảm thấy mình như con thuyền dập dìu lênh đênh trên dòng sông hoan ái.
Vốn chịu đả kích từ cuộc ly hôn của bố mẹ, tình yêu với cô là chuyện rất xa xỉ. Từ trước đến nay, cô chưa từng dám yêu ai, dám thầm thương ai, dám nhận lời yêu ai. Là tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Kiều, cô là đối tượng của biết bao nhiêu chàng công tử ở cái đất thủ đô này chứ. Nhưng cô luôn thấy trong mắt họ chỉ là thèm thuồng cơ thể cô, thèm thuồng gia tài mà bố cô để lại cho cô mà thôi
Giờ đây, cô mặc kệ tất cả mọi thứ, rõ ràng cảm nhận vật thể nóng bỏng bên trong mình, mạnh mẽ cứng rắn nhưng cũng rất dịu dàng đưa cô đến những cung bậc cảm xúc khác nhau. Vui sướng có, đau đớn có. Nhưng hơn tất cả là sự sung sướng không thể nào diễn tả được. Cô chỉ có thể bám chặt lấy người đàn ông phía trên, cưỡng cao người đón nhận tất cả những tinh hoa của anh. Cao trào đến, cô kiềm không được gọi nhẹ một tiếng:
“A--- Phương Nghĩa!!”
Trong phút chốc, thân thể nóng như lửa của Phương Tín như bị dội một gáo nước lạnh, hơi lạnh trực tiếp xuyên thấu tim đâm vào trong xương cốt.
“Cô vừa kêu cái gì?” Phương Tín dùng sức ghìm chặt cằm Kiều Dạ, mặt mũi hung dữ gằn từng chữ: “Vừa mới kêu tên ai?”
Phương Tín không thể ngờ được người con gái đang vui vẻ dưới thân mình, khi đạt cao trào lại gọi tên một người đàn ông khác? Mà lại còn là em trai ruột của anh?
Cằm bị bóp đau khiến Kiều Dạ thanh tỉnh một chút, cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra, vì sao Phương Tín lại cởi trần đè trên người cô. Hơn thế nữa, cả người như bị kiềm chặt đến đau, cô dùng sức đẩy Phương Tín ra.
“Ưm… đau”
Phương Tín nhìn hành động và lời nói của Kiều Dạ, lửa giận từ đâu bốc lên mạnh mẽ. Thật không ngờ cô vừa mới vui vẻ lợi dụng anh xong, giờ đây khi xuân dược đã được giải thì liền muốn tránh khỏi anh ư?
“Đau?” Phương Tín nghiến răng nói: “Kiều Dạ, đêm nay tôi sẽ khiến cô biết thế nào là đau!!”
Phương Tín không để Kiều Dạ kịp hiểu chuyện gì, liền hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô. Cả đêm đó, Kiều Dạ đau đớn đan xen sung sướng, rên rỉ không ngừng, vặn vẹo không ngừng theo tiết tấu của Phương Tín. Cô bị anh dày vò đến chết đi sống lại.
Một đêm dây dưa hoang đường