Mục lục
Tổng Tài Háo Sắc - Kiều Dạ - Hải Sơn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn một tháng trước là do cô sơ suất nên mới xảy ra chuyện kia. Cô vẫn chưa trách Phương Tín thì anh tưởng cô không biết tủi thân sao? Là do cô đã nuốt hết những tủi thân vào bụng.

Kết quả Phương Tín không những không quan tâm cô mà lại còn trêu chọc cô, còn cưỡng bách cô.

“Cô nói gì?” Phương Tín tức giận bước tới gần chỗ Kiều Dạ.

Vừa lên giường với anh hai lần liền trở thành người đàn bà dâm loạn thèm khát đàn ông sao?

Phòng tắm của cô cũng không to, vì vậy Kiều Dạ chỉ cần mới bước lùi vài bước đã dựa sát vào tường, không thể lui được  nữa.

“Anh…anh muốn là gì?” Nhìn thấy Phương Tín chống hai tay lên tường, kiềm chặt Kiều Dạ khiến tim cô đập loạn lên. Cô không thể ngừng hoảng loạn.

“Thằng đó là ai?” Phương Tín gằn giọng nói.

“…” Kiều Dạ còn đang suy nghĩ người đó trong miệng anh là ai thì Phương Tín đã chụp lấy cô vác cô lên lưng đi thẳng ra cửa.

“Anh…. Buông tôi ra!” Hiện tại đang ở nhà, cô sợ nhất Phương Tín sẽ làm bậy khiến cả nhà chạy lên xem.

Ngay lúc hai người đang giằng co thì một âm thanh mềm mại vang lên: “Kiều Dạ ơi”

Là mẹ cô!

Giây kế tiếp cô thật sự luống cuống, vội đấm vào lưng anh ý muốn bảo anh thả cô xuống. May mắn sao, anh không cố tình tiếp tục vác cô đi.

Nhưng mà, mẹ cô đã tiến vào phòng ngủ rồi, Phương Tín vẫn còn ở đây. Làm sao bây giờ! Nếu mẹ cô nhìn thấy Phương Tín và cô đang ở trong phòng tắm thì…

Cô ngước nhìn Phương Tín với ánh mắt cầu khẩn. Cô rất sợ mẹ cô sẽ phát hiện quan hệ của cô với Phương Tín. Bởi rất có thể, hạnh phúc của mẹ sẽ vì cô phá vỡ nát.

Phương Tín nhìn cô không nói gì, chân mày anh nhướng cao lên như muốn hỏi: “Cầu xin tôi đi”

Kiều Dạ mở to hai mắt không tin được. Nói như vậy là Phương Tín không hề có một chút sợ hãi nếu hai người bị phát hiện sao?

“Kiều Dạ, con đang ở phòng tắm sao?” Lạc Nhã Anh đứng trước cửa phòng tắm gõ cửa.

Bà rõ ràng thấy con gái chạy lên lầu, tại sao lại không nhìn thấy ai trong phòng ngủ hết thế nhỉ? Rõ ràng xưa nay Kiều Dạ ngoại trừ ba phòng là phòng ngủ, phòng khách và phòng bếp thì cô không hề đi đâu cả.

Lúc này Phương Tín nhìn thấy Kiều Dạ mãi không có phản ứng gì bèn trở người định đưa tay xoay nắm cửa. Kiều Dạ nhìn thấy màn này, cô vô cùng hoảng sợ chạy vội lại ôm cánh tay của anh, thấp giọng khóc: “Không được, không được để mẹ em biết”

“Vậy thì cầu xin tôi!” Phương Tín quả thật dừng bước.

“Xin anh! Xin anh đừng ra ngoài, cũng đừng lên tiếng” Kiều Dạ không còn thời gian nghĩ nhiều. Cô chỉ biết ôm chặt lấy tay Phương Tín, đôi mắt khẩn khoản cầu xin anh.

Bởi vì lo lắng Phương Tín sẽ hất tay cô ra rồi đi ra ngoài, vậy nên cô đem cánh tay anh ôm thật chặt vào trong ngực.

Tuy khi ôm tay anh, cô không có ý gì cả nhưng bởi vì Phương Tín đang mặc một chiếc áo sơmi mỏng, nên anh có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô. Đặc biệt là đôi bồng đảo xinh xắn kia khiến anh không kiềm chế được mà nhớ đến chuyện của hơn một tháng trước.

“Muốn vậy thì phải trả cái giá lớn” Phương Tín kiềm nén nói với cô. Lời vừa dứt thì có một giọng nói khác vang lên

“Kiều Dạ ơi, con có làm sao không? Sao mẹ hỏi con không trả lời?” Tiếng gõ cửa phòng tắm lại dồn dập hơn. Kiều Dạ sợ Lạc Nhã Anh vì cô không lên tiếng mà gọi người đến phá cửa. Nếu vậy thì nguy to.

Vậy nên cô cũng không kịp suy nghĩ cái giá lớn phải trả mà anh nói là gì, liền gật đầu liên tục bày tỏ đã hiểu.

Nhìn thấy Phương Tín chớp mắt ra hiệu đã biết, cô buông tay anh hô to: “Mẹ ơi con không sao, con ra ngay!”

Nhìn thấy Kiều Dạ mở cửa bước ra, Lạc Nhã Anh cũng không để ý nhìn bóng người nào đó đang đứng phía sau cửa thấp thoáng hiện lên qua tấm gương. Bà xoa đầu Kiều Dạ hạ giọng trách mắng: “Đứa nhỏ này, con ở trong nhà tắm mà không lên tiếng gì. Mẹ tưởng con ngất trong đấy rồi chứ!”

“Hì hì, con mới rửa mặt á mà” Kiều Dạ cười hì hì, ôm lấy Lạc Nhã Anh kéo ra ngoài.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ”

Có trời mới biết suốt một tháng qua cô sống trong sự dằn vặt thế nào. Giờ đây khi cô tựa vào lòng ngực ấm áp của mẹ cô, Kiều Dạ không tránh khỏi nóng mắt muốn khóc.

“Đứa nhỏ này, con sắp đến tuổi lấy chồng rồi mà vẫn vùi đầu vào ngực mẹ nũng nịu à!” Lạc Nhã Anh bị bị cô ôm chặt, bà cũng chỉ nghĩ con gái đang làm nũng sau một tháng rưỡi không gặp nhau mà thôi.

“Thôi nào, xuống dọn cơm thôi”

“Dạ” Kiều Dạ dùng sức hít hít mũi để ngăn mình không khóc.

Lạc Nhã Anh vừa xoay người bước đi hai bước, chợt dừng lại nói với Kiều Dạ: “Anh cả của con cũng mới vừa đi làm về. Nãy mẹ thấy nó đi lên lầu rồi, chúng ta qua kêu nó cùng đi xuống ăn cơm đi”

“A! Không cần đâu mẹ!” Kiều Dạ nghe vậy không khỏi hoảng sợ nên âm thanh cũng không tự chủ được cao lên vài phần: “Anh cả khi nãy bảo con sẽ tự xuống, không cần gọi”

“Nhưng như vậy không tốt lắm đâu” Lạc Nhã Anh không nghi ngờ gì, bước thẳng tới phòng Phương Tín.

“Mẹ ơi, tính cách anh cả lạnh lùng như vậy, chắc canh không thích ai quấy rầy anh ấy đâu. Hay là chúng ta đừng gọi anh ấy” Kiều Dạ chột dạ khuyên mẹ mình. Phương Tín đang ở trong phòng tắm của cô. Vậy nên khẳng định trong phòng anh không có người. Có muốn kêu cũng không được, đã vậy còn khiến mẹ cô nghi ngờ.

Lạc Nhã Anh cũng nghe theo con gái, không ghé qua phòng Phương Tín mà đi thẳng xuống lầu dùng cơm. Trong phòng tắm của Kiều Dạ, có một người với đôi mắt lạnh lùng, khí chất cao ngạo đang đăm chiêu suy nghĩ.

Bữa cơm tối nay của nhà họ Phương chỉ có bốn người: Kiều Dạ, Lạc Nhã Anh, Phương Tín và bố dượng cô, Phương Việt.

Bình thường ở nhà họ Phương cũng không có quy tắc, quy củ gì. Đặc biệt Phương Tín cũng làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra giữa anh và Kiều Dạ nên bữa cơm này Kiều Dạ ăn thoải mái không cần nghĩ ngợi.

Sau bữa cơm, mọi người ra phòng khách xem tivi tán gẫu, Phương Tín một chút cử động hay lời nói quá đáng với cô cũng không có nên Kiều Dạ cũng buông lỏng không ít.

Đến tối, khi tất cả mọi ngiời lục đục đi ngủ. Kiều Dạ rất muốn ngủ cùng mẹ như ngày trước nhưng nay mẹ cô đã có người chung chăn gối. Cô cũng không thể mặt dày vào phòng xin ngủ chung được. Nhưng vì phòng cô và phòng Phương Tín nằm kề nhau nên trong lòng Kiều Dạ có chút bất an, cô đứng dậy khóa trái cửa phòng.

Sau khi khóa trái cửa phòng, cô thoải mái thay bộ nội y siêu mỏng nằm trên giường thở dài một hơi: “Rốt cuộc cũng an tâm ngủ ngon”

Dứt lời không bao lâu, Kiều Dạ đã chìm sâu vào giấc ngủ không mộng mị.

….

Nửa đêm.

Kiều Dạ đang ngủ thì bỗng dưng thấy lạnh. Cô vừa mở mắt định bước xuống giường đóng cửa sổ thì nhìn thấy một bóng đen đang đứng trước giường nhìn cô chằm chằm.

Có quỷ!!!

Cô nhìn thấy quỷ!

Kiều Dạ xưa nay vốn sợ ma, lần này nhìn thấy một bóng đen đang đứng trước giường liền sợ hãi núp trong chăn run rẩy không ngừng.

“Kiều Dạ”

Bỗng có một âm thanh vang lên khiến cô càng run rẩy mạnh hơn.

“Hu hu… xin đừng làm lại tôi. Tôi không biết ngươi. Oan có đầu, nợ có chủ. Tôi lớn đến thế này chưa từng làm chuyện gì hại người. Ngày mai tôi sẽ đốt tiền vàng cho ngươi!

“…” Sắc mặt Phương Tín tối sầm. Kiều Dạ dám nghĩ anh là quỷ?

“Tôi là Phương Tín” Phương Tín vừa nói, vừa vén chăn Kiều Dạ lên.

“A! Phương Tín còn đáng sợ hơn quỷ!!” Lúc này Kiều Dạ đang nằm co ro như con tôm, run lên bần bật thốt lên một câu mà sau này khi nghĩ lại, cô vô cùng hối hận.

“Ta so với quỷ còn đáng sợ hơn?” Phương Tín duỗi tay vỗ thật mạnh lên cái mông nhỏ của cô. Ừm! Co giãn tốt!

“A!” Kiều Dạ đột nhiên bị đánh một cái thật mạnh vào mông khiến cô càng khẩn trương hơn.

Quỷ mà biết đánh người sao? Sao tân tiến quá vậy !!!

A! Nhưng mà sao nghe âm thanh kia quen quen vậy nhỉ?

“Kiều Dạ mau đứng lên cho tôi!” Phương Tín nhìn thấy Kiều Dạ vẫn không khác gì con tôm, khe khẽ quát. Một tay nắm lấy chăn kéo ra, một tay quả quyết vỗ thêm một cái lên chiếc mông nhỏ của cô.

Kiều Dạ đã biết, âm thanh quen quen này chính là của Phương Tín.

Kiều Dạ chui ra khỏi chăn nhìn bóng đen: “Phương Tín? Anh đi vào bằng đường nào? Tôi đã khóa cửa lại rồi mà? Anh có biết anh suýt dọa chết tôi không?”

Nhìn thấy rõ là anh, Kiều Dạ không khỏi tức giận. Nửa đêm nửa hôm không lo ngủ mà còn chạy sang phòng cô làm gì chứ!

“Đây là nhà của cô à?” Phương Tín khoanh tay hỏi.

“Ừm….không” Kiều Dạ giật mình trả lời. Đúng rồi, đây là nhà của anh. Cô chỉ đến ở nhờ cùng với mẹ mà thôi.

“Cũng hiểu biết đấy! Vậy đây là nhà của tôi thì đương nhiên tôi muốn đi đâu thì đi, bao gồm cả phòng này!” Phương Tín sắc mặt không đổi, thờ ơ nói. Giống như chuyện anh đi vào phòng con gái là chuyện bình thường, chẳng có gì phải kinh ngạc vậy.

“Anh… anh vô sỉ!” Kiều Dạ tức giận đứng trên giường mắng anh. Cô tức giận đến mức quên mất mình đang mặc bộ nội y mỏng manh.

“Vậy thì sao?” Phương Tín tất nhiên nhìn rõ Kiều Dạ đang mặc nội y chứ. Nhưng cảnh xuân trước mắt, việc gì anh phải nhắc nhở cô? Cứ để anh ngắm nhìn thêm một chút nữa. Dù sao, trên người cô có chỗ nào anh chưa từng nhìn qua? Chưa từng chạm qua?

“Nửa đêm anh không lo ngủ đi, chạy đến phòng em làm gì chứ?” Kiều Dạ biết có cứng rắn với Phương Tín thì cũng không được gì, nên đành nén giận chuyển đề tài.

“Ngủ với cô” Phương Tín không nhanh không chậm ném ra ba chữ.

“…” Trái tim nhỏ của Kiều Dạ đập loạn xạ. Cái gì vậy chứ! Cô rất hoài nghi bản thân nghe nhầm rồi.

Phương Tín lười trả lời cô. Anh trực tiếp cởi giày, một bước đạp lên giường đứng bên cạnh Kiều Dạ. Anh vươn tay kéo Kiều Dạ sát vào người, cường thế hôn lên.

Thấy Phương Tín không nói gì mà trực tiếp hành động khiến Kiều Dạ hốt hoảng. Cô phải đẩy Phương Tín ra, không để anh làm bậy được. Nếu không…. Lỡ như người lớn thấy được thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội lỗi của mình.

“Đừng…” Kiều Dạ vừa đẩy Phương Tín vừa mở miệng nói thì đã bị Phương Tín thừa nước đục thả câu xông thẳng vào khoang miệng, công thành đạp đất giành quyền khống chế.

Trời đất quay cuồng, lưng cô vừa chạm xuống giường, Phương Tín đã trở người đè cô dưới thân.

Nụ hôn của Phương Tín quá mạnh mẽ, lại kiềm chặt hai tay hai chân cô khiến cô không thể phản kháng. Dần dần cô bị nụ hôn dẫn dắt đến mức khống chế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK