Mục lục
Tổng Tài Háo Sắc - Kiều Dạ - Hải Sơn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cố gắng dứt khỏi nụ hôn dài miên man của Phương Tín, hô hấp khó khăn nói: “Phương Tín, anh đừng chạm vào em. Em không muốn phải tiếp tục dùng thuốc tránh thai”

Cô không phải là đứa trẻ con không hiểu chuyện. Cô thừa biết thuốc tránh thai khẩn cấp không thể sử dụng liên tục. Nếu khẩn cấp lắm thì một năm chỉ được phép uống 1-2 viên mà thôi. Nếu không, nội tiết tố sẽ rối loạn, cơ thể sẽ sinh bệnh.

Tóm lại, nếu không phải bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được động vào nó.

Nhưng mà chiều nay cô đã uống một viên rồi, nếu giờ đây phát sinh quan hệ với Phương Tín, cô sẽ phải dùng thêm một viên nữa…. Không được.

“Cô dùng thuốc tránh thai?” Phương Tín dừng động tác, chân mày nhíu chặt lại nhìn Kiều Dạ.

“Nếu không uống… lỡ như có thai thì làm sao bây giờ?” Kiều Dạ run sợ nói.

Cô mới hai mươi tuổi, vẫn còn chưa tốt nghiệp thì làm sao có thể có thai, sinh con được chứ.

Quan trọng hơn nữa là nếu cô có thai với Phương Tín, mà mẹ cô với bố của Phương Tín mới kết hôn thì đây sẽ là chuyện gì chứ.

Phương Tín đang chống bên trên Kiều Dạ nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh. Anh chợt nghĩ đến đêm hôm qua anh không dùng bảo hộ, vậy nên việc tránh thai là việc cần thiết. Nhưng không hiểu vì sao khi nghe cô nói cô dùng thuốc tránh thai thì anh lại rất khó chịu.

Cực kỳ khó chịu.

Im lặng một lúc, chuông điện thoại của Phương Tín reo lên. Nhân lúc Phương Tín ngồi dậy nghe điện thoại, Kiều Dạ lập tức bỏ chạy ra cửa.

Cô dùng sức kéo cửa. Nhưng dù cô có dùng sức kéo thế nào thì then cửa vẫn không suy suyễn một chút nào. Kiều Dạ liếc mắt nhìn Phương Tín đang nghe điện thoại không để ý đến cô, cô gấp đến mức muốn nín thở lại. Mân mê nửa ngày trời, lúc này cô mới biết phòng tổng thống cần có dấu vân tay mới mở được cửa. Nhưng trên thiết bị này lại không có dấu vân tay của cô.

Lúc này, Phương Tín cũng đã nói chuyện điện thoại xong, anh dựa vào tường nhìn cô đang cố gắng mở then cửa để chạy trốn khỏi anh. Anh đưa tay vẫy: “Kiều Dạ, lại đây”

Cô vừa giận dỗi vừa sợ hãi không dám cãi lời anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách với anh.

Phương Tín không nóng, không lạnh bước tới gần cô. Từng bước từng bước ép sát cô vào tường.

Cô quẫn bách, lấy hết can đảm nói: “Em… em không cần anh chịu trách nhiệm đâu”

Tuy rằng chỗ đó vẫn còn rất đau, nhưng cô xem như bị chó cắn, qua mấy ngày thì sẽ khỏi thôi.

Sắc mặt Phương Tín biến đổi, lạnh lùng nhìn Kiều Dạ: “Biết vậy thì tốt”

Nói xong Phương Tín liền xoay người cầm áo khoác rời đi.

Kiều Dạ thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Xem ra hôm nay cô thoát nạn rồi.

Phương Tín cố ý liếc nhìn Kiều Dạ. Nhìn thấy cô thở nhẹ một hơi, lại dùng tay vỗ ngực. Xem ra cô không coi anh là cái đinh gì nhỉ. Muốn chạy trốn khỏi anh hết lần này đến lần khác.

Nghĩ đến đó, Phương Tín lấy thế sét đánh xoay người chộp lấy cằm Kiều Dạ hôn say mê. Vừa hôn anh vừa đẩy cô sát vào tường.

Phương Tín bất chợt đột kích khiến Kiều Dạ trợn tròn mắt không kịp phản ứng.

Ngay khi cô phản ứng thì anh đã khóa chặt cô trong ngực và bắt đầu cởi những khuy áo đầu tiên của cô.

Ngày hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơmi màu hồng và chiếc váy dài tới gối mà anh mua tặng. Cô càng giãy giụa, con thú trong Phương Tín càng hung hăng công thành đoạt đất.

Bị Phương Tín mạnh mẽ cưỡng hôn, mạnh mẽ cởi quần áo và sờ loạng khắp người. Kiều Dạ vừa sợ, vừa tức giận.

Sau đêm hôm qua lỡ làng, anh vì cái gì mà hôm nay lại tiếp tục khi dễ cô chứ? Vì cái gì mà muốn trừng phạt cô chứ? Anh dựa vào đâu!!

Cô khóc. Nước mắt chảy xuống đôi môi đang được anh thô bạo gặm cắn. Anh giật mình buông lỏng cô ra. Không hiểu sao nhìn thấy cô khóc, anh vừa thương xót vừa muốn làm cô, để cô khóc thật to, kêu tên anh khản cổ.

Nhìn gương mặt đẫm lệ của cô, cổ họng anh khô nóng. Không nói hai lời, Phương Tín mặc kệ cô vẫn đang khóc thương tâm, anh bồng cô nhẹ nhàng đặt lên giường, nhẹ nhàng hôn môi rồi trườn xuống xương quai xanh gợi cảm.

Mặc dù cô không đồng tình, khóc một lúc một lớn hơn. Thế nhưng thân thể của một người con gái đã từng nếm mùi vị hoan ái đầy say mê lại không thể cưỡng lại được những cái hôn dịu dàng đầy ngứa ngáy của anh.

Trong lúc cô không tập trung, anh cởi hết phòng tuyến cuối cùng của cô. Để lộ ra những nơi tư mật kiều diễm.

Phương Tín cúi người hôn lên tai cô, thì thầm khe khẽ: “Ngoan, đừng khóc”

Anh hôn một đường dọc theo xương quai xanh, xuống đôi gò bồng đảo xinh đẹp của cô. Anh há miệng ngậm lấy. Một dòng điện chạy dọc theo sóng lưng Kiều Dạ khiến cô không kiềm được kêu thành tiếng.

Nghe được tiếng của mình, Kiều Dạ sợ hãi lấy tay bịt chặt miệng, tay kia đẩy đầu anh ra khỏi người mình. Nhưng anh vẫn làm như không biết, vẫn miệt mài mút cắn. Cơ thể cô hân hoan với những va chạm của anh, nó đứng thẳng sừng sững như muốn nói hãy hôn nó, hãy mút nó thêm nữa.

Ngại ngùng và sợ chính bản thân mình là cảm giác của Kiều Dạ. Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra với mình, cô không hiểu vì sao cô lại vui vẻ đón nhận đến như vậy. Rõ ràng lý trí bảo cô hãy đẩy Phương Tín ra cơ mà.

Đôi tay Phương Tín cũng không để yên, một tay anh xoa nắn bên còn lại, một tay anh lần xuống nơi tư mật đã ướt đẫm mật thủy.

“Em ướt rồi này”

Lời nói khe khẽ của anh khiến cô ngại ngùng nhưng nơi tư mật kia như đóa hoa nở rộ, sẵn sàng chào đón anh.

Phương Tín cũng không để cô phải đợi, anh đưa vật tượng trưng cho phái mạnh vào sâu trong cơ thể cô. Kiều Dạ oằn mình đón nhận, vừa đau đớn vừa khoái cảm. Những cảm giác đối nghịch nhau đan xen khiến cô không thể không kêu.

“Gọi tên anh” Phương Tín vừa chuyển động, vừa nhẹ nhàng dụ dỗ cô.

Ngay lúc này, lý trí của cô đã bỏ đi, nhường lại cho những cảm xúc đặc biệt lên ngôi: “Phương Tín! A!”

Nghe người con gái dưới thân gọi thật to tên mình, anh không nhịn được to thêm lên, chuyển động thật nhanh, thật sâu khiến cô trầm luân mặc kệ tất cả.

Tỉnh dậy, cô đã không còn thấy Phương Tín đâu nữa.

Thân thể cô cũng đã được lau rửa sạch sẽ. Cô không biết làm sao để đối mặt với Phương Tín, với bố dượng và mẹ cô. Và quan trọng nhất là đối mặt với Phương Nghĩa.

Đang suy nghĩ miên man, điện thoại cô chợt reo:

Phương Tín: “Tối về nhà ăn cơm. Đừng đi ăn những thứ bậy bạ ngoài đường”

Anh dựa vào đâu mà ra lệnh cho cô như vậy chứ. Tức giận, cô nanh ngược trở lại: “Đừng liên quan đến tôi nữa”

Rồi chặn số điện thoại của Phương Tín.

Phương Tín nhìn thấy tin nanh đó của Kiều Dạ liền tức giận đập bàn: “Được lắm! Nếu đã vậy thì cô đừng trở về nữa”

Một tháng rưỡi sau.

Bố dượng và mẹ cô trở về sau kỳ trăng mật. Cô đành phải từ nhà của Lâm Tuyết trở về.

Bởi vì Kiều Dạ không nghĩ sẽ gặp lại Phương Tín quá sớm nên không muốn đón xe trở về mà thơ thẩn đi bộ trên đường. Dẫu sao, nhà Lâm Tuyết và nhà cô cũng không cách nhau

quá xa. Nỗi lòng phức tạp khiến Kiều Dạ lơ đễnh. Vừa chớp mắt, cô phát hiện mình đang đứng trước một hiệu thuốc. Vừa định đi qua thì đột nhiên Kiều Dạ cứng đờ, sắc mặt tái nhợt.

Cô vừa nhớ ra được một việc cực kỳ quan trọng đến mức cả người rét run. Sau lần thứ hai phát sinh chuyện đó với Phương Tín, cô đã không uống thêm một viên thuốc tránh thai khẩn cấp nào nữa. Và cho tới ngày hôm nay, bà dì của cô vẫn chưa tới.

Nghĩ đến hai chữ mang thai, đầu óc cô trống rỗng. Kiều Dạ run rẩy đẩy cửa hiệu thuốc bước vào.

Trở về nhà, Kiều Dạ cầm hộp đựng que thử thai trốn vào phòng tắm trong phòng. Vì quá khẩn trương, cô không phát hiện ra, cô quên đóng cửa phòng lại.

Phương Tín đi ngang qua thấy cửa phòng cô hé mở, tự nhiên đẩy cửa phòng đi vào. Đây là lần đầu tiên anh bước chân vào phòng cô em gái không cùng cha cũng không cùng mẹ này.

Anh nhìn quanh một lượt thì nhìn thấy một chiếc hộp thuốc với dòng chữ “QUE THỬ THAI” vô cùng bắt mắt đang nằm trên bàn trang điểm. Sắc mặt anh đại biến.

Không lẽ….?

Anh cầm chiếc hộp xô cửa phòng tắm đi vào.

Trong phòng tắm, Kiều Dạ đang ngồi xổm nhìn chằm chằm chiếc que thử thai trên nền gạch.

Nhìn chiếc que thử thai hiện lên một vạch đỏ khiến cô khủng hoảng kinh khủng. Cô rất sợ giây tiếp theo vạch đỏ thứ hai sẽ xuất hiện.

Cô đang khẩn trương chăm chú nhìn thì rầm. Cửa phòng tắm bị người ta dùng lực đạp tung.

Kiều Dạ giật mình nhặt que thử thai giấu sau lưng, đứng vội lên nhìn người từ cửa phòng tắm bước vào. Khi nhìn rõ Phương Tín, Kiều Dạ run rẩy gọi: “Anh cả”

Phương Tín vì sao lại xuất hiện trong phòng cô làm gì nhỉ? Lại còn đạp tung cửa phòng tắm?

“Đưa ra đây” Phương Tín lạnh lùng nhìn thẳng vào Kiều Dạ.

“Đưa cái gì cơ… Em không hiểu anh đang nói gì” Kiều Dạ hoảng loạn nắm chặt que thử thai, giả vờ không hiểu anh nói gì.

Cô thật sự nghĩ nếu như cô mang thai thật mà để cho Phương Tín biết thì chắc canh anh sẽ bắt cô phá thai mất. Cô tuy cảm thấy bản thân còn nhỏ, chưa thật sự muốn có con. Nhưng nếu chẳng may có thì cô cảm thấy mình không thể nào vứt bỏ đứa nhỏ được. Dẫu sao nó cũng là giọt máu của cô.

Chính vì tưởng tượng trong bụng mình đang có một sinh mệnh nhỏ, mà cô thì thật sự không muốn vứt bỏ sinh mệnh này nên Kiều Dạ vừa hoảng sợ vừa cố gắng giữ khoảng cách với Phương Tín.

Thấy Kiều Dạ một hai không đưa que thử thai cô đang cầm trong tay, Phương Tín tức giận. Ánh mắt anh trầm xuống, hơi lạnh toát ra khắp căn phòng. Anh nghĩ khi cô biết bản thân mang thai sẽ không nói tiếng nào với anh mà lặng lẽ đi phá thai. Dù sao đối với cô, cô cũng không cần anh chịu trách nhiệm.

Nghĩ đến đây, Phương Tín tức đỏ mặt quăng chiếc hộp đựng que thử thai xuống đất. Vừa nhìn thấy cái hộp, đầu Kiều Dạ ong ong.

Thấy cô vẫn không có phản ứng, Phương Tín bước nhanh đến chỗ Kiều Dạ gằn giọng: “Lấy ra đây!”

Uy áp của anh khiến Kiều Dạ mặt cắt không còn giọt máu. Anh mặc kệ trực tiếp dùng một tay nắm lấy bả vai của cô giữ thật chặt, tay còn lại với ra sau giành lấy que thử thai đang bị cô nắm chặt trong tay.

Mắt thấy Phương Tín đã giành được que thử thai, Kiều Dạ hoảng loạn sáp tới gần anh để đòi lại. Lúc này cô không quan tâm mình đang gần như dính lấy anh hay không. Giờ phút này cô chỉ muốn xem kết quả của que thử thai. Nếu là hai vạch, chắc canh cô sẽ tìm cơ hội bỏ chạy ngay lập tức.

Kết quả, trời không phụ lòng người. Que thử thai hiện một vạch đỏ, Kiều Dạ không hề mang thai. Anh và cô đồng loạt thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Lúc trước không phải cô uống thuốc tránh thai sau khi làm chuyện đó với tôi sao? Giờ kiểm tra cái gì? Hay là khi không có tôi làm cô thỏa mãn thì cô liền tìm ngay vài thằng đần ông khác để lên giường? Cô dâm loạn đến thế à!”

Phương Tín duỗi tay đẩy cô ra khỏi mình, đồng thời ném que thử thai vào người cô. Anh không hiểu vì sao khi anh tưởng tượng cô nằm kêu khóc dưới thân thằng đàn ông nào đó mà không phải anh thì liền tức giận.

Cái đẩy của Phương Tín làm Kiều Dạ lảo đảo xuýt đập đầu vào bồn tắm. Cô vừa ổn định thân thể thì nghe những lời Phương Tín nhục mạ. Cô không dám tin, người đàn ông cưỡng ép cô quan hệ giờ đây lại nghĩ cô là hạng người đó!

“Anh!”

Trong nháy mắt, cơn tức giận của cô thay thế bằng sắc mặt lạnh lùng: “Ngủ với thằng nào thì liên quan gì đến anh?”

Kiều Dạ nghĩ, không mang thai chính là kết quả tốt nhất rồi. Còn Phương Tín nghĩ thế nào đối với cô không quan trọng.

Chỉ cần từ nay về sau cô và anh, nước sông không phạm nước giếng. Chỉ cần thấy anh, cô nhất định sẽ đi đường vòng.

“Không phủ nhận?” Đáy mắt Phương Tín hiện lên cái nhìn hung ác: “Cô thật sự lên giường với người đàn ông khác sao? Cô thật là dâm loạn!”

Tay Phương Tín nắm chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh, răng nghiến chặt.

Kiều Dạ thẹn quá hóa giận, không sợ khí lạnh và đôi mắt sát thủ của anh, miệng cười nhếch mép mà lòng ủy khuất nói: “Đúng vậy đó! Ngủ với anh chưa đủ nên tìm người khác bù vào”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK