Mục lục
Tổng Tài Háo Sắc - Kiều Dạ - Hải Sơn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau.

Khi Kiều Dạ thức dậy thì đã là buổi chiều hôm sau.

Vừa mở mắt ra, cô đã cảm thấy thân dưới đau nhức khủng khiếp. Hoảng sợ, Kiều Dạ nhìn xung quanh phòng tìm kiếm người đàn ông đêm qua. Nhưng trừ cô ra, cả căn phòng hoàn toàn không có người khác.

“Đêm qua mình cùng Phương Tín….ư?” Kiều Dạ đỏ mặt run rẩy khi nhớ đến những cảnh điên cuồng tối hôm qua. Điều khiến cô càng đỏ mặt hơn chính là tối hôm qua cô là người dụ dỗ Phương Tín.

“Điên rồi. Điên mất rồi. Sao mình lại có thể cùng anh ấy được chứ? Anh ấy là con của bố dượng. Sao có thể chứ”

Khiếp sợ cùng xấu hổ, cô không dám ở lại chỗ này lâu. Liền liều mạng xốc chăn bước xuống giường.

“A!”

Cơn đau nhức buốt khiến cô không nhịn được kêu lên. Một dòng chất lỏng trắng sữa chảy dọc trên bắp đùi khiến cô càng đỏ mặt, gấp gấp chạy nhanh vào nhà tắm. Kiều Dạ đứng trước gương nhìn cơ thể đầy những vết xanh tím không khỏi xấu hổ. Cô không ngờ anh trai vốn lạnh lùng như anh lại mạnh bạo điểm này.

Sau khi tắm sạch sẽ bước ra, Kiều Dạ nhìn thấy một chiếc túi đựng quần áo nữ và nữ trang. Nhìn là biết Phương Tín sắp xếp cho cô. Kiều Dạ nhanh chóng mặc quần áo vào, rối loạn bước nhanh ra khỏi khách sạn.

Ra khỏi khách sạn, Kiều Dạ đứng thật lâu trước cửa hiệu thuốc. Cô cắn răng đi vào rồi nhanh chóng chạy thật nhanh ra công viên. Nhìn xung quanh không có ai, Kiều Dạ liền lấy viên thuốc tránh thai khẩn cấp vừa mua, nuốt xuống. Cô năm nay đã 20 tuổi, đã thành niên rồi. Cô không ngu ngốc đến mức chuyện gì cũng không hiểu, đến chuyện bảo hộ chính mình cũng không biết. Uống xong, Kiều Dạ đi về ký túc xá làm luận án tốt nghiệp.

Phải nói, Kiều Dạ là sinh viên trường đại học Mỹ Thuật. Cô hiện đang năm cuối sắp tốt nghiệp, biết bao nhiêu công ty tranh giành. Cô cũng muốn sau tốt nghiệp sẽ tìm được một công việc ưng ý. Vậy nên mỗi ngày đều nỗ lực trau dồi, nỗ lực luyện tập.

Lại nói về Phương Tín. Sau một ngày dài làm việc, anh trở về căn phòng khách sạn thì không còn thấy người đâu. Ngay cả mảnh giấy anh để lại cũng chưa từng có ai động qua. Nhiệt độ căn phòng thoáng chốc giảm xuống rất nhiều khiến người ta rét run

“Kiều Dạ, cô chết với tôi!”

Chiếc xe hơi dừng ngay bên quán thịt nướng vỉa hè khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Thời điểm Phương Tín vừa hạ cửa sổ xe, anh nghe được cuộc hội thoại của hai cô gái.

“Tối hôm qua tớ…. mới ấy ấy” Kiều Dạ hạ thấp giọng nói chuyện với người bạn thân .

“Phụt! Khụ khụ khụ…” Lâm Tuyết vừa mới uống ngụm nước liền bị lời nói của Kiều Dạ làm sặc. Sau khi hít thở bình thường, Lâm Tuyết túm lấy Kiều Dạ chấp vấn.

“Cái gì? Cậu nói thật hả?”

Cô ấy không nghe lầm chứ? Một người con gái chưa có mảnh tình vắt vai như Kiều Dạ mà dám ngủ với đàn ông sao?

“Ừm là thật”

Lúc này Lâm Tuyết tủm tỉm cười. Cô ấy biết từ lâu người bạn thân này đã ngưỡng mộ đàn anh Phương Nghĩa. Phương Nghĩa phải nói là một người đàn ông tuấn mỹ, tài sắc vẹn toàn. Anh ấy luôn được nhiều cô gái trong trường đại học Mỹ Thuật ngưỡng mộ, mỗi ngày đều được nhận rất nhiều thư tỏ tình. Kiều Dạ cũng không ngoại lệ, cô thầm ngưỡng mộ đàn anh này từ lâu. Giờ đây cơ duyên xảo hợp Phương Nghĩa lại trở thành anh trai của cô khi bố của Phương Nghĩa cưới mẹ cô.

Nén không được ý nghĩ này, Lâm Tuyết hỏi: “Có phải Phương Nghĩa không?”

Tuy rằng âm thanh của Lâm Tuyết không lớn nhưng xe Phương Tín đang đậu bên đường nên Phương Tín nghe rõ mồn một hai chữ “Phương Nghĩa”

Giây tiếp theo, bên trong xe đột nhiên lạnh lẽo khiến trợ lý đang lái xe cũng kiềm không được lạnh run. Anh ta chưa bao giờ thấy ánh mắt đầy sát khí này của tổng giám đốc Phương. Kỳ lạ hơn là anh không hề rõ chuyện gì đã xảy ra khiến tổng giám đốc Phương tức giận đến như vậy. Chẳng lẽ vì người con gái vừa mới thốt lên tên em trai anh?

Khi trợ lý vẫn còn đang ngơ ngác chưa biết mở lời thế nào thì đã thấy Phương Tín mở cửa bước xuống xe.

Về phần Kiều Dạ, vừa nghe Lâm Tuyết gọi tên Phương Nghĩa, trong lòng cô có chút phức tạp. Phương Nghĩa là người cô ngưỡng mộ, giờ đây là anh trai của cô. Làm sao cô dám có suy nghĩ hoang đường như vậy. Nhưng mà…. Phương Tín…?

Kiều Dạ vừa định mở miệng phủ nhận thì cảm nhận được khí thế cường đại khủng khiếp bao phủ mình. Vừa quay đầu nhìn theo bản năng, Kiều Dạ lập tức cứng đờ người, hoảng sợ nhìn người đằng đằng sát khí đi tới.

Tại sao anh Phương Tín lại ở đây?

Phương Tín đen mặt đi tới, duỗi cánh tay bắt lấy tay Kiều Dạ, không nói một lời kéo cô rời đi.

“Anh làm gì vậy? Anh làm gì vậy? Mau buông em ra” Bị Phương Tín mạnh mẽ túm lấy, Kiều Dạ hoảng sợ giãy giụa.

Anh Phương Tín đang muốn làm gì chứ?

Lâm Tuyết nhìn thấy tổng tài Phương Tín trong truyền thuyết liền sững sờ không biết nên làm sao. Cô ấy biết Phương Tín cũng là con trai của bố dượng Kiều Dạ.

Khoan! Vậy Phương Tín và Phương Nghĩa là hai anh em ư?

Nhìn thấy thái độ tức giận của Phương Tín, Lâm Tuyết khẳng định chuyện Kiều Dạ qua đêm với Phương Nghĩa đã bị mọi người trong gia đình biết được. Vậy nên cử Phương Tín đi tìm Kiều Dạ về trách phạt. Đối với việc nhà của Kiều Dạ, Lâm Tuyết tuy là bạn thân cũng không tiện lên tiếng, đành yên lặng nhìn thấy Kiều Dạ bị Phương Tín cưỡng ép nhét vào trong xe.

Phương Tín ngay sau khi nhét Kiều Dạ vào trong xe, anh mặc kệ cô vùng vẫy thế nào, chỉ ra lệnh cho trợ lý: “Lái đi”

Trợ lý Minh khẽ lau mồ hôi trên trán, anh ấy thầm nghĩa: “Tổng giám đốc ơi là tổng giám đốc. Ngài bảo tôi lái đi thì tôi biết lái đi đâu được chứ!!” Nghĩ vậy nhưng vì bát cơm, anh ấy vẫn cho xe chạy đi.

Ngồi trong không gian nhỏ hẹp đượm nồng hơi thở nam tính của Phương Tín, Kiều Dạ sợ hãi không dám động. Cô cẩn thận xê dịch về phía cánh cửa bên kia để không thân cận quá với anh.

Nhất cử nhất động này của cô càng làm anh tức giận.

Cô sợ anh sao?

Sau đêm phong tình, cô lại muốn người bên cô là Phương Nghĩa, giờ đây đối diện với anh lại sợ anh?

Tức giận đến cực hạn, Phương Tín lạnh giọng nói với trợ lý: “Đến khách sạn Kings”

Kiều Dạ vừa nghe đến hai chữ khách sạn liền cứng đờ.

Cô mới không cần đi khách sạn.

Kiều Dạ hoảng loạn ngước mắt nhìn về phía Phương Tín cầu xin. Phương Tín lại nghĩ rằng cô không muốn tiếp tục lăn giường với mình vì chỉ đến Phương Nghĩa. Vì vậy mọi cầu xin của Kiều Dạ càng khiến anh hạ quyết tâm phải chiếm được cô.

Kiều Dạ vừa sợ hãi vừa khó hiểu. Không phải từ trước đến nay anh Phương Tín luôn chán ghét cô sao? Cô không hề chọc ghẹo anh, vậy sao anh lại kéo cô đến khách sạn chứ? Chuyện tối qua cũng chỉ là sự cố, cô không trách anh thì thôi, vì sao anh lại tức giận đến như thế này?

Tuy rằng có nhiều nghi vấn, nhưng nhìn sắc mặt của Phương Tín, Kiều Dạ căn bản không có chút dũng khí để hỏi. Cả hai đều im lặng chìm vào suy nghĩ của mình.

Đến cửa khách sạn, Phương Tín không nói hai lời vác Kiều Dạ lên vai đi thẳng lên phòng tổng thống, mặc kệ Kiều Dạ có phản kháng thế nào, mặc kệ xung quanh có ai nhìn như nào.

Ném Kiều Dạ lên chiếc giường king size, Phương Tín thô bạo dày vò đôi môi của Kiều Dạ. Mới đầu Kiều Dạ còn phản kháng mạnh mẽ. Nhưng khi Phương Tín luồn bàn tay vào áo trong của cô, mọi phản kháng đều vô hiệu. Cô cảm nhận rõ ràng cơ thể của cô phản ứng lại với những đụng chạm của Phương Tín. Thậm chí nó còn vui mừng đón nhận.

Phương Tín thấy Kiều Dạ không còn phản kháng, liền buông Kiều Dạ ra. Anh nhìn thấy cô lấy tay che kín mặt, mặc kệ anh tung hoành.

Lúc này anh mặc kệ cảm nhận cùng suy nghĩ của cô. Giờ phút này anh chỉ biết, cô đón nhận những va chạm của anh, và anh càng đụng chạm, càng khát khao nhiều hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK