Tại sòng bạc lớn trong thành phố, Đàm Lăng khoác trên người bộ âu phục thuần đen từ trong ra ngoài, đường nét khuôn mặt lạnh nhạt. Ông ta ngồi tựa lưng trên ghế sô pha, hai chân vắt chéo, tay phải chống lên thành ghế, đầu ngón tay đang kẹp điếu thuốc đang cháy dở. Đàm Huân và Đàm Song Nghi đứng phía sau ông ta.
"Ông chủ Đàm... tôi thật sự không biết vì sao khẩu súng lại phát nổ... Trước khi giao lô vũ khí cho ngài thì tôi đã kiểm tra rất kĩ rồi..."
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang quỳ gối, chắp tay hướng về phía Đàm Lăng mà cầu xin, Nhưng ánh mắt của ông ta hiện lên một tia tàn nhẫn!!!
"Tao đã trả tiền cho mày thì mày phải làm cho nghiêm túc! Nhưng hôm nay vì cái lô hàng của mày mà con gái út của tao bị thương, giờ mày tính sao?"
"Tôi... tôi thành thật xin lỗi..."
Đàm Lăng đã nghe quá nhiều câu xin tha mạng từ những người mà ông ta đã giết rồi nên giờ ông ta chán nản lắc đầu giọng cười thích thú hỏi hai đứa con của mình: "Hai đứa nghĩ ta nên giải quyết như nào?"
Đàm Huân mặt lạnh nói: "Một dao đoạt mạng luôn ạ!"
Đàm Song Nghi cũng thờ ơ nói: "Yến Nhi bị thương ở tay nên bây giờ chặt hai tay của hắn ạ."
Nghe hai đứa con của Đàm Lăng nói vậy mà tên đó lạnh điếng của người!!!
Đàm Lăng bật cười hả hê, tay ném xuống sàn một con dao: "Được thôi, dù sao mày cũng làm việc cho tao nhiều năm nên giờ tao sẽ bỏ qua sai sót lần này. Nhưng trước đó phải chặt hai tay của mày xuống!"
Tên đó nhìn con dao sắc lạnh trên sàn rồi ngẩng lên nhìn Đàm Lăng, đôi mắt vô cùng căm phẫn: "Khốn khiếp, là ông ép tôi!!!"
Ngay sau đó cửa phòng mở tung ra, hơn mười mấy gã đàn ông cao lớn tay cầm vũ khí xông vào. Tên đó nhặt con dao rồi đứng dậy hét lên: "Đàm Lăng, hôm nay bọn tôi liều mạng với ông!!!"
Đàm Huân và Đàm Song Nghi thấy sắp xảy ra hỗn loạn thì vẫn hoàn toàn không phản xạ gì. Đàm Lăng vẫn thản nhiên cười, tay vứt điếu thuốc rồi chỉ lên trán còn nói: "Thằng nào lấy được đầu tao xuống thì tao cho cả núi tiền!"
"Giết chết ông ta!"
Tên đó cầm dao hướng về phía Đàm Lăng, mấy gã kia cầm dao vây xung quanh bọn họ. Tuy nhiên...
Phập!
Đàm Song Nghi lấy trong túi áo ra một kim tiêm phóng thẳng trúng ngay vào cổ tên đó!!! Hắn ngơ ngác đứng khựng lại, còn chưa hiểu gì cơ thể vô lực ngã nhào xuống đất!
"Đại ca."
Mấy gã kia đồng loạt xông lên, Đàm Huân hai tay cầm hai khẩu súng lục bắn nhả đạn liên tiếp!!!
ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Sau trận mưa đạn dữ dội đó, mấy gã đàn ông xấu số kia đều chết như ngả rạ, chỉ còn lại tên đại ca đã bị tê liệt nằm trên mặt đất!
Đàm Lăng cầm trong tay một cây gậy sắt, ông ta đứng dậy đi tới gần tên đó! Gậy sắt trong tay ông ta từ trên cao giáng xuống một đòn chí mạng vào đầu hắn!
Rầm! Rầm!
Không chỉ một lần mà là rất nhiều lần! Tiếng gậy sắt ầm ầm vang lên đập nát đầu tên đó, máu tươi bắn ra tung tóe! Dù biết đối phương đã chết nhưng Đàm Lăng vẫn hung hăng dùng gậy đập tới mức vỡ đầu và thấy được cả não của người đó mới thôi! Đánh xong, bộ âu phục đen đắt tiền của ông ta đã nhuốm đầy máu tươi. Đàm Song Nghi đứng bên cạnh nên tay áo sơ mi của cô cũng bị máu bắn bẩn...
Đàm Song Nghi nhìn đống thây chất thành núi trước mắt thầm nghĩ đúng là một lũ ngu xuẩn! Đàm Lăng đã ngoài 40 nhưng trước kia ông ta là lính đánh thuê và là một sát thủ chuyên nghiệp cho nên muốn lấy mạng ông ta không thể đối đầu trực diện mà phải tính kế lâu dài!!!
Vài phút sau, vệ sĩ của Đàm Lăng tới giải quyết xong đống thi thể. Xong việc, ông ta bảo Đàm Song Nghi quay về nhà xem tình hình của Đàm Yến Nhi. Lúc cô trở về nhà thì trời đã tối muộn. Cô đi lên phòng của Đàm Yến Nhi, cả ngày hôm nay cô ta đã được nữ hầu chăm sóc nên cô cũng không phải bận tâm lắm, cô chỉ cần tiêm thuốc giảm đau rồi đưa thuốc căn dặn nữ hầu cho cô ta uống đúng giờ.
Đàm Song Nghi sau khi dùng bữa tối thì vội mang đồ ăn xuống tầng hầm cho Lục Tranh.
Cánh cửa sắt vừa mở ra, Đàm Song Nghi thấy Lục Tranh đang nằm ở trong góc, chân tay bị xích lại. Cái còng sắt trên cổ anh được tháo ra, mảng da thịt ở đó bị bỏng nặng và bong tróc thê thảm... Cứ một ngày trôi qua thì cơ thể anh lại càng có nhiều vết thương hơn...
"Lục..."
Đàm Song Nghi bước tới định lên tiếng gọi thì Lục Tranh khẽ cử động, anh mở mắt ngồi dậy, vừa nhìn thấy cô, đôi mắt anh sáng lên và bờ môi cười gọi tên cô.
"Song Nghi, cô tới rồi."
Đàm Song Nghi thật sự bất ngờ trước phản ứng của Lục Tranh!
"Anh... vết thương của anh sao rồi?"
Lục Tranh lập tức trả lời: "Tôi bị thương nhưng mà có lẽ nhờ thuốc tối qua cô tiêm cho tôi nên giờ tôi không cảm thấy đau lắm."
"Vậy à."
Đàm Song Nghi đáp cho có lệ. Khi cô bước tới gần, ánh mắt Lục Tranh từ vui mừng lại chuyển thành hoảng hốt!
"Song Nghi, vết máu đó... cô bị thương à?"
Đàm Song Nghi ngạc nhiên nhìn xuống cánh tay áo bị dính máu. Là do cô không biết khi nào Đàm Lăng và Đàm Huân sẽ về nên khi ăn tối xong, còn chưa kịp tắm rửa và thay đồ đã vội xuống đây.
Đàm Song Nghi cười xoà nói: "Không phải máu của tôi, anh không cần phải lo."
"Cô không bị thương. Tốt quá rồi."
Thấy nụ cười nhẹ nhõm trên khoé môi của Lục Tranh, Đàm Song Nghi lập tức hỏi: "Anh có vẻ rất vui?"
"Bởi vì cô đã giữ lời. Với lại sáng hôm nay cô đã giúp tôi. Cảm ơn cô, Song Nghi."
"Giúp anh... cũng không hẳn nhưng anh nghĩ vậy cũng được." Đàm Song Nghi khẽ cười ngồi thấp xuống, tay đẩy hộp đựng thức ăn về phía Lục Tranh: "Tôi lo bố với anh trai sẽ sớm trở về nên xuống vội chỉ kịp lấy cháo bào ngư với súp rau củ, anh ăn được chứ?"
"Được... làm phiền cô rồi..."
Lục Tranh bối rối nói rồi cúi thấp đầu, dây xích trên tay anh không quá ngắn đủ để anh có thể cầm cái thìa lên. Nhưng... cổ tay anh bị sưng và trầy xước, khi cử động sẽ gây đau đớn, bàn tay anh run rẩy cầm thìa lên nhưng không có lực đã rơi xuống hộp đựng cháo. Anh cố gắng cầm lại cái thìa lên một cách chật vật, Đàm Song Nghi không chút do dự đã nói: "Tôi giúp anh ăn."
Lục Tranh có chút ngượng ngùng nhưng Đàm Song Nghi thì lại rất thản nhiên. Cô cầm thìa múc một miếng cháo đưa lên miệng anh, còn không quên dặn: "Hơi nóng, thôi trước rồi ăn."
Lục Tranh do dự một lúc sau đó mới mở miệng thổi vài hơi rồi ăn. Mặc dù đói bụng nhưng anh vẫn ăn rất nhẹ nhàng và từ tốn đến mức cô đã nảy ra suy nghĩ...
Sao giống chó thế này???
Lúc sống ở Luân Đôn, Đàm Song Nghi có nuôi một con cún nhỏ xinh toàn thân màu trắng muốt, mọi ngày cô đều tự tay đút cho nó ăn... thế nên khi giúp anh ăn cháo, trong lòng cô có chút buồn cười.
Anh ta có vẻ ngoan ngoãn cũng rất... dễ thương. Bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, nhìn mặt vẫn rất non, chắc chỉ hơn mình một hoặc hai tuổi.
Đến khi Đàm Song Nghi giúp Lục Tranh ăn hết cháo và món súp rau củ trong hộp, như một thói quen khi cho con cún ăn xong, cô đã bất giác đưa tay lên xoa đầu anh, chỉ thiếu mỗi câu khen thưởng "Ngoan lắm"... Hành động này của cô làm anh sững sờ!
"Đừng..."
Lục Tranh khẽ nói rồi quay đầu né tránh bàn tay của Đàm Song Nghi! Lúc anh ngượng ngùng nhìn lên thì lại thấy sắc mặt của cô đã thay đổi... Ánh mắt của cô lóe lên sát khí lạnh lẽo giống y hệt Đàm Lăng những lúc tra tấn anh!
Lục Tranh có chút hoảng sợ vội nói: "Không, chỉ là... tôi nhiều ngày không được tắm rửa... Cơ thể dính đầy bụi bẩn, máu tanh lẫn mùi mồ hôi..."
Đàm Song Nghi nói: "Không sao, tôi không để ý đâu."
Thoáng chốc, luồng sát khí từ đôi mắt của Đàm Song Nghi đã biến mất làm Lục Tranh cứ ngỡ vừa nãy đã nhìn nhầm, có điều... anh vẫn còn cảm giác run sợ!
Đàm Song Nghi lại nhẹ nhàng xoa đầu Lục Tranh, lần này anh không né tránh nữa. Đầu ngón tay của cô trượt dọc xuống theo sống mũi cao của anh rồi xuống đến bờ môi mềm mại cuối cùng nắm gọn lấy cái cằm tinh tế của anh. Bàn tay cô hơi nâng cằm của anh lên và thấy rõ từng đường nét đẹp đẽ trên gương mặt thanh tú!
Đàm Song Nghi mải nhìn gương mặt của Lục Tranh đến ngẩn người quên mất cả thời gian! Bị nhìn chằm chằm như vậy, mặt anh thoáng đỏ lên vì có chút xấu hổ nhưng vẫn im lặng không dám phản ứng gì. Cho đến khi điện thoại trong túi của cô phát ra tiếng chuông!
Đàm Song Nghi lúc này mới giật mình, buông anh ra rồi đứng dậy nghe điện thoại. Cô nói chuyện điện thoại với đối phương mấy câu rồi tắt máy. Sau đó cô liếc nhìn anh, giọng không nghe ra được cảm xúc nói: "Tôi có một kế hoạch giúp anh thoát khỏi đây, nhưng bây giờ chưa phải là lúc thực hiện. Trước đó vẫn là tuỳ cơ ứng biến. Anh biết phải làm gì chứ?"
Lục Tranh gật đầu lập tức nói: "Tôi sẽ nghe lời cô."
"Tốt lắm. Không còn việc gì nữa tôi đi đây. Việc anh có thể sống sót rời khỏi đây hay không thì 70% là nhờ sự may mắn."
"Ừm..." Lục Tranh nghe vậy thì lúng túng không biết nói gì ngoài câu: "Hôm nay... cảm ơn cô."
Đàm Song Nghi rời khỏi tầng hầm, cô đi lên phòng ngủ của mình tắm rửa và thay quần áo.
Hơn một giờ sáng, dưới ánh đèn bàn làm việc, Đàm Song Nghi vẫn chưa đi ngủ mà lại ngồi trước màn hình laptop xem toàn bộ thông tin về Lục gia, trong đó người cô chú ý nhiều nhất là Lục Tranh. Nhìn tấm ảnh chụp lúc 7 tuổi của anh, bờ môi của cô thoáng mỉm cười.
Lúc nhỏ là cậu bé đáng yêu, lớn lên thì là nam thanh niên đẹp trai, có điều tình cảnh bây giờ thì lại như con cá mắc kẹt trên thớt...
Đàm Song Nghi ơi là Đàm Song Nghi! Mục đích của mày lúc đầu chỉ là muốn giúp Lục Tranh thoát khỏi sự tra tấn của ông già, để anh ta tự do... nhưng tại sao khi thấy anh ta ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu của mày thì mày lại có cảm giác thích thú như vậy? Là do huyết thống của ông già tàn bạo chảy trong người mày sao?
***
Tờ mờ sáng, chiếc xe Rolls Royce màu đen dừng trước một nghĩa trang. Đàm Lăng bước xuống xe, ông ta đi tới gần một bia mộ của một người phụ nữ có khắc tên Phương Liên. Nét mặt của ông ta lúc này thoáng thấy được nét u sầu trong đôi mắt sắc lạnh. Bàn tay đưa ra nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn bám trên dòng tên của bia mộ...
Thế nhưng... một giây sau, Đàm Lăng rút súng bắn đổ vỡ bia mộ làm bằng đá rồi cất giọng lạnh lùng ra lệnh: "Đào lên!"
Đám vệ sĩ của Đàm Lăng ngay lập tức cầm dụng cụ đào bới rất nhanh đã lôi được quan tài của người nằm dưới tấm bia mộ...
"Ông chủ Đàm... tôi thật sự không biết vì sao khẩu súng lại phát nổ... Trước khi giao lô vũ khí cho ngài thì tôi đã kiểm tra rất kĩ rồi..."
Một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang quỳ gối, chắp tay hướng về phía Đàm Lăng mà cầu xin, Nhưng ánh mắt của ông ta hiện lên một tia tàn nhẫn!!!
"Tao đã trả tiền cho mày thì mày phải làm cho nghiêm túc! Nhưng hôm nay vì cái lô hàng của mày mà con gái út của tao bị thương, giờ mày tính sao?"
"Tôi... tôi thành thật xin lỗi..."
Đàm Lăng đã nghe quá nhiều câu xin tha mạng từ những người mà ông ta đã giết rồi nên giờ ông ta chán nản lắc đầu giọng cười thích thú hỏi hai đứa con của mình: "Hai đứa nghĩ ta nên giải quyết như nào?"
Đàm Huân mặt lạnh nói: "Một dao đoạt mạng luôn ạ!"
Đàm Song Nghi cũng thờ ơ nói: "Yến Nhi bị thương ở tay nên bây giờ chặt hai tay của hắn ạ."
Nghe hai đứa con của Đàm Lăng nói vậy mà tên đó lạnh điếng của người!!!
Đàm Lăng bật cười hả hê, tay ném xuống sàn một con dao: "Được thôi, dù sao mày cũng làm việc cho tao nhiều năm nên giờ tao sẽ bỏ qua sai sót lần này. Nhưng trước đó phải chặt hai tay của mày xuống!"
Tên đó nhìn con dao sắc lạnh trên sàn rồi ngẩng lên nhìn Đàm Lăng, đôi mắt vô cùng căm phẫn: "Khốn khiếp, là ông ép tôi!!!"
Ngay sau đó cửa phòng mở tung ra, hơn mười mấy gã đàn ông cao lớn tay cầm vũ khí xông vào. Tên đó nhặt con dao rồi đứng dậy hét lên: "Đàm Lăng, hôm nay bọn tôi liều mạng với ông!!!"
Đàm Huân và Đàm Song Nghi thấy sắp xảy ra hỗn loạn thì vẫn hoàn toàn không phản xạ gì. Đàm Lăng vẫn thản nhiên cười, tay vứt điếu thuốc rồi chỉ lên trán còn nói: "Thằng nào lấy được đầu tao xuống thì tao cho cả núi tiền!"
"Giết chết ông ta!"
Tên đó cầm dao hướng về phía Đàm Lăng, mấy gã kia cầm dao vây xung quanh bọn họ. Tuy nhiên...
Phập!
Đàm Song Nghi lấy trong túi áo ra một kim tiêm phóng thẳng trúng ngay vào cổ tên đó!!! Hắn ngơ ngác đứng khựng lại, còn chưa hiểu gì cơ thể vô lực ngã nhào xuống đất!
"Đại ca."
Mấy gã kia đồng loạt xông lên, Đàm Huân hai tay cầm hai khẩu súng lục bắn nhả đạn liên tiếp!!!
ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Sau trận mưa đạn dữ dội đó, mấy gã đàn ông xấu số kia đều chết như ngả rạ, chỉ còn lại tên đại ca đã bị tê liệt nằm trên mặt đất!
Đàm Lăng cầm trong tay một cây gậy sắt, ông ta đứng dậy đi tới gần tên đó! Gậy sắt trong tay ông ta từ trên cao giáng xuống một đòn chí mạng vào đầu hắn!
Rầm! Rầm!
Không chỉ một lần mà là rất nhiều lần! Tiếng gậy sắt ầm ầm vang lên đập nát đầu tên đó, máu tươi bắn ra tung tóe! Dù biết đối phương đã chết nhưng Đàm Lăng vẫn hung hăng dùng gậy đập tới mức vỡ đầu và thấy được cả não của người đó mới thôi! Đánh xong, bộ âu phục đen đắt tiền của ông ta đã nhuốm đầy máu tươi. Đàm Song Nghi đứng bên cạnh nên tay áo sơ mi của cô cũng bị máu bắn bẩn...
Đàm Song Nghi nhìn đống thây chất thành núi trước mắt thầm nghĩ đúng là một lũ ngu xuẩn! Đàm Lăng đã ngoài 40 nhưng trước kia ông ta là lính đánh thuê và là một sát thủ chuyên nghiệp cho nên muốn lấy mạng ông ta không thể đối đầu trực diện mà phải tính kế lâu dài!!!
Vài phút sau, vệ sĩ của Đàm Lăng tới giải quyết xong đống thi thể. Xong việc, ông ta bảo Đàm Song Nghi quay về nhà xem tình hình của Đàm Yến Nhi. Lúc cô trở về nhà thì trời đã tối muộn. Cô đi lên phòng của Đàm Yến Nhi, cả ngày hôm nay cô ta đã được nữ hầu chăm sóc nên cô cũng không phải bận tâm lắm, cô chỉ cần tiêm thuốc giảm đau rồi đưa thuốc căn dặn nữ hầu cho cô ta uống đúng giờ.
Đàm Song Nghi sau khi dùng bữa tối thì vội mang đồ ăn xuống tầng hầm cho Lục Tranh.
Cánh cửa sắt vừa mở ra, Đàm Song Nghi thấy Lục Tranh đang nằm ở trong góc, chân tay bị xích lại. Cái còng sắt trên cổ anh được tháo ra, mảng da thịt ở đó bị bỏng nặng và bong tróc thê thảm... Cứ một ngày trôi qua thì cơ thể anh lại càng có nhiều vết thương hơn...
"Lục..."
Đàm Song Nghi bước tới định lên tiếng gọi thì Lục Tranh khẽ cử động, anh mở mắt ngồi dậy, vừa nhìn thấy cô, đôi mắt anh sáng lên và bờ môi cười gọi tên cô.
"Song Nghi, cô tới rồi."
Đàm Song Nghi thật sự bất ngờ trước phản ứng của Lục Tranh!
"Anh... vết thương của anh sao rồi?"
Lục Tranh lập tức trả lời: "Tôi bị thương nhưng mà có lẽ nhờ thuốc tối qua cô tiêm cho tôi nên giờ tôi không cảm thấy đau lắm."
"Vậy à."
Đàm Song Nghi đáp cho có lệ. Khi cô bước tới gần, ánh mắt Lục Tranh từ vui mừng lại chuyển thành hoảng hốt!
"Song Nghi, vết máu đó... cô bị thương à?"
Đàm Song Nghi ngạc nhiên nhìn xuống cánh tay áo bị dính máu. Là do cô không biết khi nào Đàm Lăng và Đàm Huân sẽ về nên khi ăn tối xong, còn chưa kịp tắm rửa và thay đồ đã vội xuống đây.
Đàm Song Nghi cười xoà nói: "Không phải máu của tôi, anh không cần phải lo."
"Cô không bị thương. Tốt quá rồi."
Thấy nụ cười nhẹ nhõm trên khoé môi của Lục Tranh, Đàm Song Nghi lập tức hỏi: "Anh có vẻ rất vui?"
"Bởi vì cô đã giữ lời. Với lại sáng hôm nay cô đã giúp tôi. Cảm ơn cô, Song Nghi."
"Giúp anh... cũng không hẳn nhưng anh nghĩ vậy cũng được." Đàm Song Nghi khẽ cười ngồi thấp xuống, tay đẩy hộp đựng thức ăn về phía Lục Tranh: "Tôi lo bố với anh trai sẽ sớm trở về nên xuống vội chỉ kịp lấy cháo bào ngư với súp rau củ, anh ăn được chứ?"
"Được... làm phiền cô rồi..."
Lục Tranh bối rối nói rồi cúi thấp đầu, dây xích trên tay anh không quá ngắn đủ để anh có thể cầm cái thìa lên. Nhưng... cổ tay anh bị sưng và trầy xước, khi cử động sẽ gây đau đớn, bàn tay anh run rẩy cầm thìa lên nhưng không có lực đã rơi xuống hộp đựng cháo. Anh cố gắng cầm lại cái thìa lên một cách chật vật, Đàm Song Nghi không chút do dự đã nói: "Tôi giúp anh ăn."
Lục Tranh có chút ngượng ngùng nhưng Đàm Song Nghi thì lại rất thản nhiên. Cô cầm thìa múc một miếng cháo đưa lên miệng anh, còn không quên dặn: "Hơi nóng, thôi trước rồi ăn."
Lục Tranh do dự một lúc sau đó mới mở miệng thổi vài hơi rồi ăn. Mặc dù đói bụng nhưng anh vẫn ăn rất nhẹ nhàng và từ tốn đến mức cô đã nảy ra suy nghĩ...
Sao giống chó thế này???
Lúc sống ở Luân Đôn, Đàm Song Nghi có nuôi một con cún nhỏ xinh toàn thân màu trắng muốt, mọi ngày cô đều tự tay đút cho nó ăn... thế nên khi giúp anh ăn cháo, trong lòng cô có chút buồn cười.
Anh ta có vẻ ngoan ngoãn cũng rất... dễ thương. Bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, nhìn mặt vẫn rất non, chắc chỉ hơn mình một hoặc hai tuổi.
Đến khi Đàm Song Nghi giúp Lục Tranh ăn hết cháo và món súp rau củ trong hộp, như một thói quen khi cho con cún ăn xong, cô đã bất giác đưa tay lên xoa đầu anh, chỉ thiếu mỗi câu khen thưởng "Ngoan lắm"... Hành động này của cô làm anh sững sờ!
"Đừng..."
Lục Tranh khẽ nói rồi quay đầu né tránh bàn tay của Đàm Song Nghi! Lúc anh ngượng ngùng nhìn lên thì lại thấy sắc mặt của cô đã thay đổi... Ánh mắt của cô lóe lên sát khí lạnh lẽo giống y hệt Đàm Lăng những lúc tra tấn anh!
Lục Tranh có chút hoảng sợ vội nói: "Không, chỉ là... tôi nhiều ngày không được tắm rửa... Cơ thể dính đầy bụi bẩn, máu tanh lẫn mùi mồ hôi..."
Đàm Song Nghi nói: "Không sao, tôi không để ý đâu."
Thoáng chốc, luồng sát khí từ đôi mắt của Đàm Song Nghi đã biến mất làm Lục Tranh cứ ngỡ vừa nãy đã nhìn nhầm, có điều... anh vẫn còn cảm giác run sợ!
Đàm Song Nghi lại nhẹ nhàng xoa đầu Lục Tranh, lần này anh không né tránh nữa. Đầu ngón tay của cô trượt dọc xuống theo sống mũi cao của anh rồi xuống đến bờ môi mềm mại cuối cùng nắm gọn lấy cái cằm tinh tế của anh. Bàn tay cô hơi nâng cằm của anh lên và thấy rõ từng đường nét đẹp đẽ trên gương mặt thanh tú!
Đàm Song Nghi mải nhìn gương mặt của Lục Tranh đến ngẩn người quên mất cả thời gian! Bị nhìn chằm chằm như vậy, mặt anh thoáng đỏ lên vì có chút xấu hổ nhưng vẫn im lặng không dám phản ứng gì. Cho đến khi điện thoại trong túi của cô phát ra tiếng chuông!
Đàm Song Nghi lúc này mới giật mình, buông anh ra rồi đứng dậy nghe điện thoại. Cô nói chuyện điện thoại với đối phương mấy câu rồi tắt máy. Sau đó cô liếc nhìn anh, giọng không nghe ra được cảm xúc nói: "Tôi có một kế hoạch giúp anh thoát khỏi đây, nhưng bây giờ chưa phải là lúc thực hiện. Trước đó vẫn là tuỳ cơ ứng biến. Anh biết phải làm gì chứ?"
Lục Tranh gật đầu lập tức nói: "Tôi sẽ nghe lời cô."
"Tốt lắm. Không còn việc gì nữa tôi đi đây. Việc anh có thể sống sót rời khỏi đây hay không thì 70% là nhờ sự may mắn."
"Ừm..." Lục Tranh nghe vậy thì lúng túng không biết nói gì ngoài câu: "Hôm nay... cảm ơn cô."
Đàm Song Nghi rời khỏi tầng hầm, cô đi lên phòng ngủ của mình tắm rửa và thay quần áo.
Hơn một giờ sáng, dưới ánh đèn bàn làm việc, Đàm Song Nghi vẫn chưa đi ngủ mà lại ngồi trước màn hình laptop xem toàn bộ thông tin về Lục gia, trong đó người cô chú ý nhiều nhất là Lục Tranh. Nhìn tấm ảnh chụp lúc 7 tuổi của anh, bờ môi của cô thoáng mỉm cười.
Lúc nhỏ là cậu bé đáng yêu, lớn lên thì là nam thanh niên đẹp trai, có điều tình cảnh bây giờ thì lại như con cá mắc kẹt trên thớt...
Đàm Song Nghi ơi là Đàm Song Nghi! Mục đích của mày lúc đầu chỉ là muốn giúp Lục Tranh thoát khỏi sự tra tấn của ông già, để anh ta tự do... nhưng tại sao khi thấy anh ta ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu của mày thì mày lại có cảm giác thích thú như vậy? Là do huyết thống của ông già tàn bạo chảy trong người mày sao?
***
Tờ mờ sáng, chiếc xe Rolls Royce màu đen dừng trước một nghĩa trang. Đàm Lăng bước xuống xe, ông ta đi tới gần một bia mộ của một người phụ nữ có khắc tên Phương Liên. Nét mặt của ông ta lúc này thoáng thấy được nét u sầu trong đôi mắt sắc lạnh. Bàn tay đưa ra nhẹ nhàng lau đi bụi bẩn bám trên dòng tên của bia mộ...
Thế nhưng... một giây sau, Đàm Lăng rút súng bắn đổ vỡ bia mộ làm bằng đá rồi cất giọng lạnh lùng ra lệnh: "Đào lên!"
Đám vệ sĩ của Đàm Lăng ngay lập tức cầm dụng cụ đào bới rất nhanh đã lôi được quan tài của người nằm dưới tấm bia mộ...