"Đàm Yến Nhi..."
Đàm Yến Nhi mơ hồ nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi, cô ta vừa tỉnh lại thì thấy Lục Tranh đang ở rất gần... gần đến mức như đã mặt kề mặt môi kề môi...
Hả???
"Lục Tranh!!!"
Đàm Yến Nhi sững sờ không thể tin nổi, đột ngột hét lớn tên anh, cơ thể theo phản xạ ngồi bật dậy mà quên mất anh ở ngay sát gần cô ta!
CHOANG!
Thế là hai người đụng đầu vào nhau...
"A..." Lục Tranh hơi nhíu mày đưa tay lên xoa trán mình, miệng phát ra tiếng kêu khẽ.
Đàm Yến Nhi bối rối xấu hổ nói: "Lục Tranh, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý..."
Anh lắc đầu nói: "Không... không sao đâu. Tại vì tôi gọi mãi không thấy cô tỉnh lại nên định..."
Lẽ nào Lục Tranh, anh ấy sát gần như mình vậy là định... hô hấp nhân tạo...
Đàm Yến Nhi vừa nghĩ thì khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên, cô ta thở dài một tiếng không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Mặt trời xế bóng, hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời tắt dần thay vào đó là màn đêm lạnh lẽo. Hai người họ đang ở trong một cánh rừng, gần bờ sông. Vì bất đắc dĩ nên phải nhảy xuống sông trốn sự truy sát của gã đàn ông bí ẩn đó nên đã bị dòng chảy cuốn tới tận đây...
Cơn gió vụt thổi tới mà cả hai thì vừa từ dưới nước lên đều ướt sũng, Lục Tranh đứng dậy hỏi: "Cô có lạnh không?"
"Tôi không sao, anh lạnh à?"
"Mặc quần áo ướt dễ cảm lạnh, với lại cũng bất tiện. Tôi đi kiếm mấy cành cây khô đốt lên sưởi ấm."
Đàm Yến Nhi cũng vội đứng dậy: "Tôi đi cùng anh, vết thương của anh nặng như vậy cứ để tôi giúp."
"Không cần, cô ngồi đó đi. Vết thương của tôi không chảy máu nữa, cũng nhờ thuốc giảm đau của cô nên tôi không sao nhưng cả cô nữa..."
"Ý anh là sao?"
"Cô đã bị gã đàn ông đó đâm vào vai mà..."
Đàm Yến Nhi thản nhiên nói: "Vết thương nhỏ, không sao đâu, máu cũng ngừng chảy rồi."
"Ừ, vậy cô ngồi đợi chút."
"Được."
Lục Tranh rất nhanh tìm được một đống củi khô. Nhiên liệu thì đã có rồi nhưng làm thế nào để dẫn lửa được đây? Anh đang mải suy nghĩ thì Đàm Yến Nhi nói: "Tôi có bật lửa không thấm nước với cả... đây."
Đàm Yến Nhi đưa cho Lục Tranh cái bật lửa và khẩu súng ngắn, anh không hiểu tại sao còn đưa cả súng cho nên ngơ ngác vài giây. Thế là Đàm Yến Nhi lại nói: "Anh lùi lại một chút."
Đàm Yến Nhi tới gần đống củi khô sau đó lấy một viên đạn ra khỏi khẩu súng rồi cầm một hòn đá lên.
"Khoan đã..."
Lục Tranh không khỏi kinh hãi trước hành động của Đàm Yến Nhi.
UỲNH!!!
Đàm Yến Nhi dùng lực ở tay cầm hòn đá nặng đập vỡ viên đạn kim loại để lấy thuốc nổ bên trong và châm lửa lên!
Ngọn lửa lớn bùng lên cháy dữ dội thậm chí còn lan tỏa ra vị trí xung quanh tới mức Lục Tranh phải vội vàng nói: "Cháy lớn như vậy, nguy hiểm lắm... lỡ cháy rừng thì..."
"Không sao, chừng này tôi kiểm soát được." Đàm Yến Nhi ngồi gần đám lửa hong khô quần áo, còn nói với anh: "Ấm lắm, anh ngồi xuống đây."
"Ừ."
Hai người cứ như vậy ngồi cạnh đống lửa sửa ấm.
Màn đêm trong khu rừng hoang vắng, tiếng gió vi vu, lá cây xào xạc, bầu không khí đang rất yên tĩnh thì Lục Tranh khẽ nói: "Hôm nay... cảm ơn cô đã giúp tôi chạy trốn."
"Gì chứ, anh nói vậy khiến tôi cảm thấy xấu hổ đấy." Đàm Yến Nhi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi có giúp được gì cho anh đâu, ngược lại tại tôi nên mới ra nông nỗi này..."
"Chuyện đó thì tôi không để bụng đâu..." Lục Tranh khẽ cười cho qua chuyện rồi nói: "Nhưng giờ tôi sẽ không chạy trốn nữa."
"Tại sao?"
"Tôi..." Lục Tranh định nói nhưng sau đó lại chuyển câu hỏi: "Cô có biết... chuyện gì đã xảy ra với Song Nghi không?"
"À, thì ra... anh lo lắng cho Đàm Song Nghi..."
"Cô biết đúng không? Làm ơn, nói cho tôi biết đi!"
"A... Lục Tranh... anh..."
Lục Tranh phản ứng dữ dội tới mức hai bàn tay đưa lên siết chặt vào vai của Đàm Yến Nhi, lại thêm chất giọng trầm, gấp gáp. Từ sau khi được Lục Tranh cứu mạng thì cứ mỗi lần được góc trực diện, sát gần khuôn mặt anh thì tâm trí Đàm Yến Nhi lại hoang mang một cách bất ổn. Cô ta ngoài gọi tên anh thì lắp bắp chẳng nói được từ nào.
Lục Tranh nhận thấy mình hơi quá thì vội buông tay ra khỏi vai Đàm Yến Nhi, lại thấp giọng nói: "Xin lỗi... tôi không..."
Đàm Yến Nhi trở lại vẻ bình tĩnh sau đó nói: "Tôi chỉ nghe mang máng là Đàm Song Nghi đã nhận nhiệm vụ đi lấy lại con dấu quan trọng cho bố tôi! Chỉ một mình chị ta..."
Lục Tranh nghe vậy thì cảm giác lo lắng và bất an dâng trào tới mức chân tay run rẩy! Bất lực nhất chính là khi người quan trọng của mình vì mình lao vào nguy hiểm, mình lại vô dụng chẳng thể làm gì...
"Nhưng mà Lục Tranh, anh đừng lo. Đàm Yến Nhi sẽ không sao đâu."
"Tại sao... cô nói vậy?"
"Thì bởi vì bố tin tưởng chị ta cho nên mới giao nhiệm vụ đó. Nếu có gặp nguy hiểm gì thì chị ta cũng vượt qua được thôi."
Lời nói của Đàm Yến Nhi khiến Lục Tranh tập trung suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, anh đã hỏi: "Cô cảm thấy Song Nghi là người thế nào?"
Đàm Yến Nhi thành thật trả lời: "Đàm Song Nghi, chị ta xinh đẹp, tài giỏi nhưng kiêu ngạo... đôi lúc chị ta sẽ phát điên lên làm mọi thứ chị ta muốn mà không cần biết đến hậu quả..."
Về điểm đó của Đàm Song Nghi thì Lục Tranh cũng ghi nhận nhưng có mức đến phát điên không???
"Vậy... Song Nghi, hiện tại cô ấy bao nhiêu tuổi?"
Đàm Yến Nhi rất bực bội vì Lục Tranh chỉ hỏi về Đàm Song Nghi: "Anh coi tôi là người cung cấp thông tin của Đàm Song Nghi cho anh à?"
Lục Tranh nghe giọng Đàm Yến Nhi có hơi khó chịu dù nét mặt cô ta vẫn rất bình tĩnh: "Không... nếu cô không muốn nói thì thôi..."
"Tôi đùa đấy, chị ta năm nay 22 tuổi."
"Vậy à." Nhận được câu trả lời, Lục Tranh khẽ mỉm cười: "Đúng là cô ấy vẫn còn rất trẻ."
Đàm Yến Nhi quan sát nụ cười chân thật trên khóe môi Lục Tranh, trong lòng không khỏi ganh tị nên đã hỏi: "Tôi thì sao? Anh thử đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?"
"Việc này, tôi..."
"Anh đoán đi."
Dưới sự thúc giục đầy mong chờ của Đàm Yến Nhi, Lục Tranh lưỡng lự vài giây sau đó nói: "Chắc là 19..."
"Đúng rồi! 5 ngày nữa là tôi sinh nhật lần thứ 19 đấy! Lục Tranh, anh đoán trúng phóc!"
Đàm Yến Nhi vui mừng hò reo như vậy cũng khiến Lục Tranh cười nhẹ cười theo: "Chỉ đoán trúng tuổi thôi mà, cô vui đến vậy sao?"
Đàm Yến Nhi lắc đầu, miệng vẫn cười rất tươi nói: "Đến lượt tôi đoán tuổi của anh nhé. Chắc anh bằng tuổi với Đàm Song Nghi."
"Đâu có..." Câu đoán bừa của Đàm Yến Nhi khiến Lục Tranh có hơi ngỡ ngàng: "Tôi hơn 24 rồi."
"Không thể nào, trông mặt anh non choẹt à."
"Non choẹt? Cô dùng từ như vậy là coi thường tôi à? 24 tuổi với tôi là bình thường nhưng có lẽ với cô thì phải già dặn lắm rồi nhỉ?"
"Đâu có, tôi đang khen anh mà. Anh có biết anh tôi bao nhiêu tuổi rồi không?"
Đàm Yến Nhi nhắc cả Đàm Huân cho đủ bộ, Lục Tranh lần này không dám đoán: "Tôi chịu..."
"Anh ấy 29 tuổi rồi đấy, như vậy mới là già. Suốt ngày chỉ biết cằn nhằn tôi mãi không chịu trưởng thành mà không biết xem lại bản thân. Anh ấy sắp thành ông già 30 tuổi ế chổng ế chơ đã có mối tình nào để nắm tay đâu! Bố tôi cũng vậy đấy, ông ấy còn..."
Lục Tranh chẳng hiểu sao mình lại ngồi nghe Đàm Yến Nhi kể về chuyện gia đình của cô ta nhưng mà cảm giác lại không ghét lắm...
"Lúc nhỏ ba anh em bọn tôi thường vào rừng chơi, còn bắt côn trùng ếch nhái nữa cơ, vui lắm... Người bắt được nhiều nhất vẫn là Song Nghi."
Lục Tranh ậm ừ lắng nghe câu chuyện của Đàm Yến Nhi, mỗi lần cô ta nhắc về người chị gái của mình thì anh lại mỉm cười rất nhẹ nhàng.
Tuy vậy, nụ cười của Lục Tranh đối với Đàm Yến Nhi mà nói lại có thể đẹp đến bừng sáng, rạng rỡ và ấm áp hơn cả ngọn lửa đang bùng cháy kia!
"Lục Tranh."
Lục Tranh nghe gọi thì ngoảnh sang nhìn, đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười: "Sao vậy?"
Đàm Yến Nhi thốt lên: "Anh cười đẹp quá!"
Lục Tranh bất ngờ trước phản ứng của Đàm Yến Nhi.
"Khuôn mặt anh vốn đã đẹp rồi mà khi anh cười lên nữa thì đúng là tuyệt vời! Trông anh rất hiền lành và gần gũi thật sự khiến tôi có cảm giác rất thích nhìn anh đấy!"
Mặc dù Lục Tranh là người không để ý vẻ bề ngoài nhưng ít ra thì... Đàm Huân cũng đã "tán dương" đểu vì anh có khuôn mặt đẹp nên mới được Đàm Song Nghi chú ý... Bây giờ đến cả Đàm Yến Nhi cũng khen anh như vậy thì đúng là bối rối...
"À thì, tôi..." Lục Tranh ngập ngùng chốc lát sau đó gượng cười nói: "Tôi không mấy khi soi gương nên không biết nhưng có lẽ là khuôn mặt và nụ cười của tôi là được thừa hưởng từ mẹ."
"Tôi biết!" Đàm Yến Nhi vẫn thản nhiên nói, còn ca ngợi: "Mẹ anh đúng là một mỹ nhân nhỉ. Trách chẳng sao bố tôi lại say mê như vậy!"
Lục Tranh bỗng chốc trở rơi vào yên lặng...
Vẻ mặt Đàm Yến Nhi rất mong chờ: "Từ nãy tới giờ nói về gia đình tôi nhỉ? Còn anh thì sao, kể tôi nghe được không?"
Trái ngược hoàn toàn với Đàm Yến Nhi, Lục Tranh lại cúi đầu thấp giọng nói: "Gia đình tôi... bố mẹ, anh trai và ba đứa em nhỏ của tôi. Có gì để kể chứ? Họ đều đã bị sát hại rồi..."
Đàm Yến Nhi thấy nét mặt Lục Tranh đã thay đổi thì nhận ra mình đã quá lời mất rồi. Cô ta nhắc về gia đình của anh mà quên mất chính người bố ruột của cô ta đã tàn ác thảm sát Lục gia.
Giọng Đàm Yến Nhi phát run lên, cô ta nắm lấy hai tay anh như muốn an ủi nhưng bản thân cô ta vì lo lắng mà sắp khóc tới nơi: "Tôi xin lỗi... xin lỗi anh! Thành thật xin lỗi..."
Lục Tranh đúng là cảm thấy chạnh lòng thật nhưng Đàm Yến Nhi không có liên quan gì cả, anh không nên tỏ giọng như vậy.
"Không sao, cô không cần phải cảm thấy có lỗi."
"Nhưng mà... hức..."
Lục Tranh ngẩng lên nhìn thì thấy Đàm Yến Nhi rơi nước mắt khóc thật rồi... Khóc rồi thì giờ phải dỗ...
Anh nhẹ nhàng nói: "Khi Đàm Lăng thảm sát Lục gia, tôi 14 tuổi còn cô chỉ mới 9 tuổi. Cô vẫn là đứa trẻ ngây thơ chưa biết gì cả, sau này lớn lên bị ảnh hưởng tính cách tàn bạo của Đàm Lăng nhưng giờ tôi thấy cô đã thay đổi rồi. Cô biết phân biệt đúng sai, biết bảo vệ, biết lo lắng cho người khác. Con người của cô đơn thuần như vậy, tôi hoàn toàn không oán trách hay ghét gì cô đâu!"
"Lục Tranh..."
Đàm Yến Nhi vẫn sụt sùi nước mắt. Lục Tranh gạt nhẹ đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô ta, như vậy vẫn chưa đủ, anh còn đưa tay lên xoa đầu cô ta, một hành động quá đỗi dịu dàng!!!
"Thôi nào, đừng khóc nữa! Khóc như vậy mãi thì mất xinh!"
Lời nói của Lục Tranh ngay lập tức phát huy tác dụng, Đàm Yến Nhi đã nín khóc, thậm chí còn cười rất hớn hở nói: "Anh đang dỗ trẻ con đấy à? Giỏi thật đấy."
"Tôi có 3 đứa em nhỏ mà. Chúng nó hay khóc, quấy nhưng cũng rất dễ thương và nghe lời. Tôi chỉ cần dỗ một chút là chúng lại ngoan ngoãn liền."
Đàm Yến Nhi bật cười khúc khích: "Nói chuyện với anh thú vị lắm, Lục Tranh."
"Thú vị đến mức nào?"
"Tôi không biết nữa nhưng mà trước giờ tôi chưa từng nói chuyện thân thiết với một ai nhiều như anh đâu. Bố tôi, anh tôi cũng chưa từng. Chỉ có anh thôi đấy, Lục Tranh!"
"Cô nói vậy cứ như tôi đặc biệt lắm..."
"Thì đúng là vậy mà! A, tôi biết rồi!"
"Biết gì?"
"Anh giống như người anh trai thứ hai của tôi vậy đấy, Lục Tranh!"
"Hả?"
Đàm Yến Nhi vui đến mức cười tít mắt giống như một đứa trẻ năng động, tinh nghịch khi sà vào lòng chơi đùa cùng với người anh trai.
"Lục Tranh, anh là người biết lắng nghe, biết chịu đựng còn có tấm lòng bao dung tha thứ hết cho những sai lầm của tôi. Cảm giác ở gần anh rất vui vẻ, thoải mái và thật an toàn! Anh tuyệt vời lắm!"
Lục Tranh nghe vậy thì cảm giác hơi sai sai... Mấy từ ở phía trước thì anh không ý kiến nhưng Đàm Yến Nhi nói an toàn thì chắc không phải đâu... Bởi vì hai lần ở cùng thì đều là hai lần gặp nguy hiểm nhưng vẫn may mắn qua khỏi nên mới có cảm giác an toàn thôi... chứ thử gặp nạn mất một tay một chân thử xem, có coi anh an toàn nữa không?
***
Thời gian cứ thế trôi tới tận đêm khuya, ngọn lửa từ màu đỏ rực chuyển sang màu hồng nhạt rồi vụt tắt.
Lục Tranh cảm thấy cứ ngồi đây mãi cũng không được, sợ là có thú dữ, nguy hiểm hơn là gã đàn ông bí ẩn kia sẽ theo tới tận đây.
Anh vừa định nói nhưng Đàm Yến Nhi lại nhỏ giọng lên tiếng trước: "Lục Tranh, cơ thể anh ấm quá. Tôi ôm anh một chút... được không?"
"Hả?"
Lục Tranh chưa kịp trả lời thì Đàm Yến Nhi run rẩy nhịn không được mà hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh...
Hơi lạnh từ cơ thể Đàm Yến Nhi phả vào da thịt ấm áp, mềm mại của Lục Tranh khiến anh thấy lạ. Rõ ràng quần áo của cả hai đã khô hết rồi, cơ thể cũng không bị ướt nhưng sao Đàm Yến Nhi lại lạnh như vậy? Lẽ nào...
Ánh mắt Lục Tranh kinh hãi khi nhìn xuống vết thương trên vai của Đàm Yến Nhi, vết thương nhỏ không sâu nhưng vị trí bị thương lại dần tụ máu và bầm tím lên!
Trúng độc... Lưỡi dao của gã đàn ông đó tẩm thuốc độ! Mà loại đó tới giờ mới phát tác! Nguy thật rồi!!!
"Đàm Yến Nhi!"
Đàm Yến Nhi gục đầu xuống thở hồng hộc, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, cơ thể cô ta dần trở nên lạnh ngắt.
"Bình tĩnh, hít thở sâu..."
Lục Tranh mặc dù nói vậy nhưng chính anh lại còn thất thần, hoảng loạn hơn cả Đàm Yến Nhi!
Làm sao đây? Ở nơi rừng núi thế này làm sao liên lạc cầu cứu người khác. Không, Đàm Lăng sẽ tìm được vị trí của mình! Nhưng chờ đợi đến khi nào! Đàm Yến Nhi đang trong tình trạng nguy kịch nếu như không lấy chất độc ra thì...
Nghĩ vậy, hai tay của Lục Tranh đã cởi từng nút áo sơ mi trên người Đàm Yến Nhi...
Mình đang làm cái gì vậy?
Vết thương cận kề vị trí xương quai xanh, ở phía trên ngực trái của Đàm Yến Nhi... Lục Tranh khó xử nhìn vết thương, đây là lần đầu tiên anh cởi áo và nhìn trực diện cơ thể của một cô gái... Anh phải cố gắng lắm thì tâm trí mới không để ý đến những thứ khác...
"Lục Tranh... anh làm gì vậy?"
Đàm Yến Nhi thấy áo sơ mi ngoài đã bị cởi, Lục Tranh lại đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình. Dù biết anh không có ý xấu nhưng vẫn ngăn anh lại.
"Đừng, Lục Tranh... tôi không sao đâu, anh..."
Thế nhưng anh hoàn toàn không để ý lời cô ta nói bởi...
"Anh giống như người anh trai thứ hai của tôi vậy đấy, Lục Tranh!"
Đàm Yến Nhi đã nói như vậy. Nếu như cô em gái của Lục Tranh còn sống thì bây giờ đã tầm tuổi Đàm Yến Nhi. Trong mắt Lục Tranh bây giờ Đàm Yến Nhi cũng giống như em gái của anh. Vậy nên, Lục Tranh không do dự đã cúi đầu xuống áp mặt vào ngực của Đàm Yến Nhi, dùng miệng hút độc trong vết thương của cô ta!
"Lục Tranh..."
Mặc cho cô ta có gọi anh bao nhiêu lần, anh vẫn kiên trì, dứt khoát hút rồi nhổ ra ngụm máu màu tím đen, cứ như vậy đến khi anh kiệt sức vì cũng bị ảnh hưởng bởi chất độc...
Trước khi ngã xuống, hai tay Lục Tranh đã ôm chặt lấy Đàm Yến Nhi giống như đang che chở giống như một người anh trai đang bảo vệ cô em gái nhỏ của mình khỏi nguy hiểm vậy.
***
Đàm Yến Nhi mơ hồ nghe thấy có tiếng ai đó đang gọi, cô ta vừa tỉnh lại thì thấy Lục Tranh đang ở rất gần... gần đến mức như đã mặt kề mặt môi kề môi...
Hả???
"Lục Tranh!!!"
Đàm Yến Nhi sững sờ không thể tin nổi, đột ngột hét lớn tên anh, cơ thể theo phản xạ ngồi bật dậy mà quên mất anh ở ngay sát gần cô ta!
CHOANG!
Thế là hai người đụng đầu vào nhau...
"A..." Lục Tranh hơi nhíu mày đưa tay lên xoa trán mình, miệng phát ra tiếng kêu khẽ.
Đàm Yến Nhi bối rối xấu hổ nói: "Lục Tranh, tôi xin lỗi! Tôi không cố ý..."
Anh lắc đầu nói: "Không... không sao đâu. Tại vì tôi gọi mãi không thấy cô tỉnh lại nên định..."
Lẽ nào Lục Tranh, anh ấy sát gần như mình vậy là định... hô hấp nhân tạo...
Đàm Yến Nhi vừa nghĩ thì khuôn mặt bỗng đỏ bừng lên, cô ta thở dài một tiếng không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Mặt trời xế bóng, hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời tắt dần thay vào đó là màn đêm lạnh lẽo. Hai người họ đang ở trong một cánh rừng, gần bờ sông. Vì bất đắc dĩ nên phải nhảy xuống sông trốn sự truy sát của gã đàn ông bí ẩn đó nên đã bị dòng chảy cuốn tới tận đây...
Cơn gió vụt thổi tới mà cả hai thì vừa từ dưới nước lên đều ướt sũng, Lục Tranh đứng dậy hỏi: "Cô có lạnh không?"
"Tôi không sao, anh lạnh à?"
"Mặc quần áo ướt dễ cảm lạnh, với lại cũng bất tiện. Tôi đi kiếm mấy cành cây khô đốt lên sưởi ấm."
Đàm Yến Nhi cũng vội đứng dậy: "Tôi đi cùng anh, vết thương của anh nặng như vậy cứ để tôi giúp."
"Không cần, cô ngồi đó đi. Vết thương của tôi không chảy máu nữa, cũng nhờ thuốc giảm đau của cô nên tôi không sao nhưng cả cô nữa..."
"Ý anh là sao?"
"Cô đã bị gã đàn ông đó đâm vào vai mà..."
Đàm Yến Nhi thản nhiên nói: "Vết thương nhỏ, không sao đâu, máu cũng ngừng chảy rồi."
"Ừ, vậy cô ngồi đợi chút."
"Được."
Lục Tranh rất nhanh tìm được một đống củi khô. Nhiên liệu thì đã có rồi nhưng làm thế nào để dẫn lửa được đây? Anh đang mải suy nghĩ thì Đàm Yến Nhi nói: "Tôi có bật lửa không thấm nước với cả... đây."
Đàm Yến Nhi đưa cho Lục Tranh cái bật lửa và khẩu súng ngắn, anh không hiểu tại sao còn đưa cả súng cho nên ngơ ngác vài giây. Thế là Đàm Yến Nhi lại nói: "Anh lùi lại một chút."
Đàm Yến Nhi tới gần đống củi khô sau đó lấy một viên đạn ra khỏi khẩu súng rồi cầm một hòn đá lên.
"Khoan đã..."
Lục Tranh không khỏi kinh hãi trước hành động của Đàm Yến Nhi.
UỲNH!!!
Đàm Yến Nhi dùng lực ở tay cầm hòn đá nặng đập vỡ viên đạn kim loại để lấy thuốc nổ bên trong và châm lửa lên!
Ngọn lửa lớn bùng lên cháy dữ dội thậm chí còn lan tỏa ra vị trí xung quanh tới mức Lục Tranh phải vội vàng nói: "Cháy lớn như vậy, nguy hiểm lắm... lỡ cháy rừng thì..."
"Không sao, chừng này tôi kiểm soát được." Đàm Yến Nhi ngồi gần đám lửa hong khô quần áo, còn nói với anh: "Ấm lắm, anh ngồi xuống đây."
"Ừ."
Hai người cứ như vậy ngồi cạnh đống lửa sửa ấm.
Màn đêm trong khu rừng hoang vắng, tiếng gió vi vu, lá cây xào xạc, bầu không khí đang rất yên tĩnh thì Lục Tranh khẽ nói: "Hôm nay... cảm ơn cô đã giúp tôi chạy trốn."
"Gì chứ, anh nói vậy khiến tôi cảm thấy xấu hổ đấy." Đàm Yến Nhi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi có giúp được gì cho anh đâu, ngược lại tại tôi nên mới ra nông nỗi này..."
"Chuyện đó thì tôi không để bụng đâu..." Lục Tranh khẽ cười cho qua chuyện rồi nói: "Nhưng giờ tôi sẽ không chạy trốn nữa."
"Tại sao?"
"Tôi..." Lục Tranh định nói nhưng sau đó lại chuyển câu hỏi: "Cô có biết... chuyện gì đã xảy ra với Song Nghi không?"
"À, thì ra... anh lo lắng cho Đàm Song Nghi..."
"Cô biết đúng không? Làm ơn, nói cho tôi biết đi!"
"A... Lục Tranh... anh..."
Lục Tranh phản ứng dữ dội tới mức hai bàn tay đưa lên siết chặt vào vai của Đàm Yến Nhi, lại thêm chất giọng trầm, gấp gáp. Từ sau khi được Lục Tranh cứu mạng thì cứ mỗi lần được góc trực diện, sát gần khuôn mặt anh thì tâm trí Đàm Yến Nhi lại hoang mang một cách bất ổn. Cô ta ngoài gọi tên anh thì lắp bắp chẳng nói được từ nào.
Lục Tranh nhận thấy mình hơi quá thì vội buông tay ra khỏi vai Đàm Yến Nhi, lại thấp giọng nói: "Xin lỗi... tôi không..."
Đàm Yến Nhi trở lại vẻ bình tĩnh sau đó nói: "Tôi chỉ nghe mang máng là Đàm Song Nghi đã nhận nhiệm vụ đi lấy lại con dấu quan trọng cho bố tôi! Chỉ một mình chị ta..."
Lục Tranh nghe vậy thì cảm giác lo lắng và bất an dâng trào tới mức chân tay run rẩy! Bất lực nhất chính là khi người quan trọng của mình vì mình lao vào nguy hiểm, mình lại vô dụng chẳng thể làm gì...
"Nhưng mà Lục Tranh, anh đừng lo. Đàm Yến Nhi sẽ không sao đâu."
"Tại sao... cô nói vậy?"
"Thì bởi vì bố tin tưởng chị ta cho nên mới giao nhiệm vụ đó. Nếu có gặp nguy hiểm gì thì chị ta cũng vượt qua được thôi."
Lời nói của Đàm Yến Nhi khiến Lục Tranh tập trung suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, anh đã hỏi: "Cô cảm thấy Song Nghi là người thế nào?"
Đàm Yến Nhi thành thật trả lời: "Đàm Song Nghi, chị ta xinh đẹp, tài giỏi nhưng kiêu ngạo... đôi lúc chị ta sẽ phát điên lên làm mọi thứ chị ta muốn mà không cần biết đến hậu quả..."
Về điểm đó của Đàm Song Nghi thì Lục Tranh cũng ghi nhận nhưng có mức đến phát điên không???
"Vậy... Song Nghi, hiện tại cô ấy bao nhiêu tuổi?"
Đàm Yến Nhi rất bực bội vì Lục Tranh chỉ hỏi về Đàm Song Nghi: "Anh coi tôi là người cung cấp thông tin của Đàm Song Nghi cho anh à?"
Lục Tranh nghe giọng Đàm Yến Nhi có hơi khó chịu dù nét mặt cô ta vẫn rất bình tĩnh: "Không... nếu cô không muốn nói thì thôi..."
"Tôi đùa đấy, chị ta năm nay 22 tuổi."
"Vậy à." Nhận được câu trả lời, Lục Tranh khẽ mỉm cười: "Đúng là cô ấy vẫn còn rất trẻ."
Đàm Yến Nhi quan sát nụ cười chân thật trên khóe môi Lục Tranh, trong lòng không khỏi ganh tị nên đã hỏi: "Tôi thì sao? Anh thử đoán xem tôi bao nhiêu tuổi?"
"Việc này, tôi..."
"Anh đoán đi."
Dưới sự thúc giục đầy mong chờ của Đàm Yến Nhi, Lục Tranh lưỡng lự vài giây sau đó nói: "Chắc là 19..."
"Đúng rồi! 5 ngày nữa là tôi sinh nhật lần thứ 19 đấy! Lục Tranh, anh đoán trúng phóc!"
Đàm Yến Nhi vui mừng hò reo như vậy cũng khiến Lục Tranh cười nhẹ cười theo: "Chỉ đoán trúng tuổi thôi mà, cô vui đến vậy sao?"
Đàm Yến Nhi lắc đầu, miệng vẫn cười rất tươi nói: "Đến lượt tôi đoán tuổi của anh nhé. Chắc anh bằng tuổi với Đàm Song Nghi."
"Đâu có..." Câu đoán bừa của Đàm Yến Nhi khiến Lục Tranh có hơi ngỡ ngàng: "Tôi hơn 24 rồi."
"Không thể nào, trông mặt anh non choẹt à."
"Non choẹt? Cô dùng từ như vậy là coi thường tôi à? 24 tuổi với tôi là bình thường nhưng có lẽ với cô thì phải già dặn lắm rồi nhỉ?"
"Đâu có, tôi đang khen anh mà. Anh có biết anh tôi bao nhiêu tuổi rồi không?"
Đàm Yến Nhi nhắc cả Đàm Huân cho đủ bộ, Lục Tranh lần này không dám đoán: "Tôi chịu..."
"Anh ấy 29 tuổi rồi đấy, như vậy mới là già. Suốt ngày chỉ biết cằn nhằn tôi mãi không chịu trưởng thành mà không biết xem lại bản thân. Anh ấy sắp thành ông già 30 tuổi ế chổng ế chơ đã có mối tình nào để nắm tay đâu! Bố tôi cũng vậy đấy, ông ấy còn..."
Lục Tranh chẳng hiểu sao mình lại ngồi nghe Đàm Yến Nhi kể về chuyện gia đình của cô ta nhưng mà cảm giác lại không ghét lắm...
"Lúc nhỏ ba anh em bọn tôi thường vào rừng chơi, còn bắt côn trùng ếch nhái nữa cơ, vui lắm... Người bắt được nhiều nhất vẫn là Song Nghi."
Lục Tranh ậm ừ lắng nghe câu chuyện của Đàm Yến Nhi, mỗi lần cô ta nhắc về người chị gái của mình thì anh lại mỉm cười rất nhẹ nhàng.
Tuy vậy, nụ cười của Lục Tranh đối với Đàm Yến Nhi mà nói lại có thể đẹp đến bừng sáng, rạng rỡ và ấm áp hơn cả ngọn lửa đang bùng cháy kia!
"Lục Tranh."
Lục Tranh nghe gọi thì ngoảnh sang nhìn, đôi môi vẫn giữ nguyên nụ cười: "Sao vậy?"
Đàm Yến Nhi thốt lên: "Anh cười đẹp quá!"
Lục Tranh bất ngờ trước phản ứng của Đàm Yến Nhi.
"Khuôn mặt anh vốn đã đẹp rồi mà khi anh cười lên nữa thì đúng là tuyệt vời! Trông anh rất hiền lành và gần gũi thật sự khiến tôi có cảm giác rất thích nhìn anh đấy!"
Mặc dù Lục Tranh là người không để ý vẻ bề ngoài nhưng ít ra thì... Đàm Huân cũng đã "tán dương" đểu vì anh có khuôn mặt đẹp nên mới được Đàm Song Nghi chú ý... Bây giờ đến cả Đàm Yến Nhi cũng khen anh như vậy thì đúng là bối rối...
"À thì, tôi..." Lục Tranh ngập ngùng chốc lát sau đó gượng cười nói: "Tôi không mấy khi soi gương nên không biết nhưng có lẽ là khuôn mặt và nụ cười của tôi là được thừa hưởng từ mẹ."
"Tôi biết!" Đàm Yến Nhi vẫn thản nhiên nói, còn ca ngợi: "Mẹ anh đúng là một mỹ nhân nhỉ. Trách chẳng sao bố tôi lại say mê như vậy!"
Lục Tranh bỗng chốc trở rơi vào yên lặng...
Vẻ mặt Đàm Yến Nhi rất mong chờ: "Từ nãy tới giờ nói về gia đình tôi nhỉ? Còn anh thì sao, kể tôi nghe được không?"
Trái ngược hoàn toàn với Đàm Yến Nhi, Lục Tranh lại cúi đầu thấp giọng nói: "Gia đình tôi... bố mẹ, anh trai và ba đứa em nhỏ của tôi. Có gì để kể chứ? Họ đều đã bị sát hại rồi..."
Đàm Yến Nhi thấy nét mặt Lục Tranh đã thay đổi thì nhận ra mình đã quá lời mất rồi. Cô ta nhắc về gia đình của anh mà quên mất chính người bố ruột của cô ta đã tàn ác thảm sát Lục gia.
Giọng Đàm Yến Nhi phát run lên, cô ta nắm lấy hai tay anh như muốn an ủi nhưng bản thân cô ta vì lo lắng mà sắp khóc tới nơi: "Tôi xin lỗi... xin lỗi anh! Thành thật xin lỗi..."
Lục Tranh đúng là cảm thấy chạnh lòng thật nhưng Đàm Yến Nhi không có liên quan gì cả, anh không nên tỏ giọng như vậy.
"Không sao, cô không cần phải cảm thấy có lỗi."
"Nhưng mà... hức..."
Lục Tranh ngẩng lên nhìn thì thấy Đàm Yến Nhi rơi nước mắt khóc thật rồi... Khóc rồi thì giờ phải dỗ...
Anh nhẹ nhàng nói: "Khi Đàm Lăng thảm sát Lục gia, tôi 14 tuổi còn cô chỉ mới 9 tuổi. Cô vẫn là đứa trẻ ngây thơ chưa biết gì cả, sau này lớn lên bị ảnh hưởng tính cách tàn bạo của Đàm Lăng nhưng giờ tôi thấy cô đã thay đổi rồi. Cô biết phân biệt đúng sai, biết bảo vệ, biết lo lắng cho người khác. Con người của cô đơn thuần như vậy, tôi hoàn toàn không oán trách hay ghét gì cô đâu!"
"Lục Tranh..."
Đàm Yến Nhi vẫn sụt sùi nước mắt. Lục Tranh gạt nhẹ đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô ta, như vậy vẫn chưa đủ, anh còn đưa tay lên xoa đầu cô ta, một hành động quá đỗi dịu dàng!!!
"Thôi nào, đừng khóc nữa! Khóc như vậy mãi thì mất xinh!"
Lời nói của Lục Tranh ngay lập tức phát huy tác dụng, Đàm Yến Nhi đã nín khóc, thậm chí còn cười rất hớn hở nói: "Anh đang dỗ trẻ con đấy à? Giỏi thật đấy."
"Tôi có 3 đứa em nhỏ mà. Chúng nó hay khóc, quấy nhưng cũng rất dễ thương và nghe lời. Tôi chỉ cần dỗ một chút là chúng lại ngoan ngoãn liền."
Đàm Yến Nhi bật cười khúc khích: "Nói chuyện với anh thú vị lắm, Lục Tranh."
"Thú vị đến mức nào?"
"Tôi không biết nữa nhưng mà trước giờ tôi chưa từng nói chuyện thân thiết với một ai nhiều như anh đâu. Bố tôi, anh tôi cũng chưa từng. Chỉ có anh thôi đấy, Lục Tranh!"
"Cô nói vậy cứ như tôi đặc biệt lắm..."
"Thì đúng là vậy mà! A, tôi biết rồi!"
"Biết gì?"
"Anh giống như người anh trai thứ hai của tôi vậy đấy, Lục Tranh!"
"Hả?"
Đàm Yến Nhi vui đến mức cười tít mắt giống như một đứa trẻ năng động, tinh nghịch khi sà vào lòng chơi đùa cùng với người anh trai.
"Lục Tranh, anh là người biết lắng nghe, biết chịu đựng còn có tấm lòng bao dung tha thứ hết cho những sai lầm của tôi. Cảm giác ở gần anh rất vui vẻ, thoải mái và thật an toàn! Anh tuyệt vời lắm!"
Lục Tranh nghe vậy thì cảm giác hơi sai sai... Mấy từ ở phía trước thì anh không ý kiến nhưng Đàm Yến Nhi nói an toàn thì chắc không phải đâu... Bởi vì hai lần ở cùng thì đều là hai lần gặp nguy hiểm nhưng vẫn may mắn qua khỏi nên mới có cảm giác an toàn thôi... chứ thử gặp nạn mất một tay một chân thử xem, có coi anh an toàn nữa không?
***
Thời gian cứ thế trôi tới tận đêm khuya, ngọn lửa từ màu đỏ rực chuyển sang màu hồng nhạt rồi vụt tắt.
Lục Tranh cảm thấy cứ ngồi đây mãi cũng không được, sợ là có thú dữ, nguy hiểm hơn là gã đàn ông bí ẩn kia sẽ theo tới tận đây.
Anh vừa định nói nhưng Đàm Yến Nhi lại nhỏ giọng lên tiếng trước: "Lục Tranh, cơ thể anh ấm quá. Tôi ôm anh một chút... được không?"
"Hả?"
Lục Tranh chưa kịp trả lời thì Đàm Yến Nhi run rẩy nhịn không được mà hai tay ôm chặt lấy cánh tay anh...
Hơi lạnh từ cơ thể Đàm Yến Nhi phả vào da thịt ấm áp, mềm mại của Lục Tranh khiến anh thấy lạ. Rõ ràng quần áo của cả hai đã khô hết rồi, cơ thể cũng không bị ướt nhưng sao Đàm Yến Nhi lại lạnh như vậy? Lẽ nào...
Ánh mắt Lục Tranh kinh hãi khi nhìn xuống vết thương trên vai của Đàm Yến Nhi, vết thương nhỏ không sâu nhưng vị trí bị thương lại dần tụ máu và bầm tím lên!
Trúng độc... Lưỡi dao của gã đàn ông đó tẩm thuốc độ! Mà loại đó tới giờ mới phát tác! Nguy thật rồi!!!
"Đàm Yến Nhi!"
Đàm Yến Nhi gục đầu xuống thở hồng hộc, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, cơ thể cô ta dần trở nên lạnh ngắt.
"Bình tĩnh, hít thở sâu..."
Lục Tranh mặc dù nói vậy nhưng chính anh lại còn thất thần, hoảng loạn hơn cả Đàm Yến Nhi!
Làm sao đây? Ở nơi rừng núi thế này làm sao liên lạc cầu cứu người khác. Không, Đàm Lăng sẽ tìm được vị trí của mình! Nhưng chờ đợi đến khi nào! Đàm Yến Nhi đang trong tình trạng nguy kịch nếu như không lấy chất độc ra thì...
Nghĩ vậy, hai tay của Lục Tranh đã cởi từng nút áo sơ mi trên người Đàm Yến Nhi...
Mình đang làm cái gì vậy?
Vết thương cận kề vị trí xương quai xanh, ở phía trên ngực trái của Đàm Yến Nhi... Lục Tranh khó xử nhìn vết thương, đây là lần đầu tiên anh cởi áo và nhìn trực diện cơ thể của một cô gái... Anh phải cố gắng lắm thì tâm trí mới không để ý đến những thứ khác...
"Lục Tranh... anh làm gì vậy?"
Đàm Yến Nhi thấy áo sơ mi ngoài đã bị cởi, Lục Tranh lại đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình. Dù biết anh không có ý xấu nhưng vẫn ngăn anh lại.
"Đừng, Lục Tranh... tôi không sao đâu, anh..."
Thế nhưng anh hoàn toàn không để ý lời cô ta nói bởi...
"Anh giống như người anh trai thứ hai của tôi vậy đấy, Lục Tranh!"
Đàm Yến Nhi đã nói như vậy. Nếu như cô em gái của Lục Tranh còn sống thì bây giờ đã tầm tuổi Đàm Yến Nhi. Trong mắt Lục Tranh bây giờ Đàm Yến Nhi cũng giống như em gái của anh. Vậy nên, Lục Tranh không do dự đã cúi đầu xuống áp mặt vào ngực của Đàm Yến Nhi, dùng miệng hút độc trong vết thương của cô ta!
"Lục Tranh..."
Mặc cho cô ta có gọi anh bao nhiêu lần, anh vẫn kiên trì, dứt khoát hút rồi nhổ ra ngụm máu màu tím đen, cứ như vậy đến khi anh kiệt sức vì cũng bị ảnh hưởng bởi chất độc...
Trước khi ngã xuống, hai tay Lục Tranh đã ôm chặt lấy Đàm Yến Nhi giống như đang che chở giống như một người anh trai đang bảo vệ cô em gái nhỏ của mình khỏi nguy hiểm vậy.
***