• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Tranh chạy được ra bên ngoài, anh muốn thoát khỏi đây nhưng khoảng sân rộng hơn 600 mét tới cái cổng to lớn kia là đoạn đường tương đối xa...

Mình đúng là chỉ biết chạy trốn! Tại sao... rốt cuộc mình chỉ muốn yên ổn một chút...

Rầm!

Bất ngờ một chiếc xe ô tô lao thẳng từ ngoài cổng vào sân suýt thì đâm trúng Lục Tranh, ánh đèn sáng chói của xe ô tô chiếu lên khuôn mặt đang hoảng sợ thất thần của anh! Xe kịp dừng lại, hai chân anh run rẩy ngã quỵ xuống, đám vệ sĩ kia đã đuổi kịp.

Đàm Lăng bước xuống xe, ông ta nhìn xuống dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Lục Tranh. Anh cúi đầu xuống nhưng ông ta vẫn thấy được khuôn mặt cùng với đôi mắt ngấn lệ chầu chực tuôn rơi. Cơ thể anh phát run gần như đã thu mình lại, hai cánh tay cũng run run đưa lên che chắn vùng đầu, là trạng thái phòng vệ khi bị kẻ khác bạo hành...

"A Linh..."

Đàm Lăng khi nhìn vào dáng dấp đáng thương đến tội nghiệp của Lục Tranh mà phải bàng hoàng sửng sốt! Tất cả những cử chỉ và nỗi sợ trên khuôn mặt của anh khiến ông ta chợt nhớ tới người ấy.

Lục Tranh biết dù anh có cố gắng chạy thế nào cũng đều không thể thoát khỏi bàn tay tàn ác của bọn chúng.

"Thả tôi ra!"

Đám vệ sĩ giữ chặt hai tay đè Lục Tranh xuống, anh rất tuyệt vọng nhưng vẫn giãy dụa phản kháng! Anh ngước đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ của mình lên nhìn Đàm Lăng. Trong đôi mắt bi thương của anh, ông ta lại càng thấy rõ hình bóng của người đó mờ nhạt xuất hiện.

Đám vệ sĩ khống chế được Lục Tranh thì đồng loạt cung kính chào Đàm Lăng: "Ông chủ!"



Đàm Lăng lạnh nhạt không chút cảm xúc nhìn vào đôi mắt của Lục Tranh một hồi lâu sau đó nói: "Thả nó ra."

Mấy tên vệ sĩ nhận lệnh từ Đàm Huân nhưng trước mắt nào dám cãi lời ông chủ. Bọn chúng buông Lục Tranh ra nhưng vẫn đứng vây ở đó. Anh chống tay xuống mặt đất gượng đứng lên, khuôn mặt trắng sáng, sạch sẽ của anh lại lấm lem bụi bẩn, bộ quần áo trên người cũng dính đất cát, đôi chân trần của anh vừa nãy chạy vội quá không để ý đã bị cứa vào một cành cây nhọn để lại vết xước chảy máu ở lòng bàn chân...

"Mày đây rồi, thằng chó!"

Đàm Huân đuổi tới, hắn chỉ kịp lau đi vết bẩn trên mặt chứ bộ vest trên người vẫn thảm hại như vậy. Đám vệ sĩ tự động đứng tách ra để hắn xông tới chỗ anh.

Đàm Huân bẻ khớp ngón tay, xoay cổ tay kêu răng rắc sau đó dùng toàn lực tung ra cú đấm nhắm vào Lục Tranh! Anh biết mình không thể tránh, chỉ có thể nhắm mắt chịu đòn nhưng...

"Bố, sao bố lại..."

Cú đấm dữ dội đủ sức chết người của Đàm Huân khi đánh vào Lục Tranh đã bị chặn lại, người làm được điều đó chỉ có thể là Đàm Lăng.

Lục Tranh run rẩy mở mắt ra nhìn, đúng thật là... Đàm Lăng đang đứng chắn trước mặt anh, bàn tay phải của ông ta đang giữ nắm đấm của Đàm Huân với sức lực đáng kinh ngạc!!!

Đàm Lăng điềm tĩnh hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Đàm Huân rất tức giận vừa định nói nhưng lại nghe giọng Đàm Lăng: "Ta không hỏi con!"

Đàm Huân ngay lập tức sững sờ không thể tin nổi nhưng một câu nói của Đàm Lăng đủ để khiến hắn phải nín họng.

Đàm Yến Nhi sau đó chạy ra giải thích sự việc thì cũng tạm lắng xuống...



Ngoài kia màn đêm đã buông xuống. Cả không gian và thời gian ban đêm đều dường như dừng lại trước nỗi sầu muộn của lòng người. Phòng ngủ sáng đèn nhưng màn đêm bất tận bên ngoài lùa qua khung cửa sổ, anh nghe thấy tiếng xì xào từ cơn gió và cảm nhận nỗi đau trong màn đêm rất tối cô đơn.

Một lúc sau, cổ họng anh run rẩy phát ra âm thanh: "Tôi... tôi không thể nhớ rõ nữa rồi, kí ức về mẹ của tôi..."

Sắc mặt Đàm Lăng có chút bất ngờ khi nghe giọng anh nức nở. Ông ta do dự một hồi nhưng cuối cùng lại không tiết lộ sự thật rằng mẹ anh vẫn còn sống.

"Ngủ đi."

Đàm Lăng không nhanh không chậm nói rồi quay lưng rời khỏi phòng, trước khi đi còn tắt đèn khiến căn phòng ngủ hòa lẫn vào màn đêm.

Từng giây phút yên tĩnh cứ tích tắc trôi đi, Lục Tranh ngả lưng nằm xuống sàn cạnh bên khung cửa sổ cảm thấy lòng mình càng thêm phần lạc lõng.

Những vì sao trên bầu trời tỏa sáng nhưng vẫn không thể lấn át được màn đêm đen! Là do đêm quá tối hay do nỗi cô đơn này quá rõ ràng?

Lục Tranh không muốn phiền lòng nghĩ ngợi nữa? Ngày mai phải đối mặt với sự giày vò kiểu gì... anh không quan tâm đến nữa.

Nhắm đôi mắt lại, ngủ một giấc thật sâu cùng với màn đêm khuya lặng thinh.

Chìm vào giấc mộng, kí ức ngày thơ bé khi xưa đã trở về trong tâm trí.

***

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK