Buổi trưa ngày hôm sau, ở giữa sân rộng mát mẻ, Đàm Lăng và ba người con của ông ta đang tổ chức tiệc ngoài trời: "Nghe nói mấy ngày ta không ở nhà đã xảy ra nhiều chuyện?"
Đàm Huân đã báo cáo lại tình hình, Đàm Song Nghi và Đàm Yến Nhi lại ngồi yên chẳng nói chuyện gì.
"Vậy à."
Đàm Lăng chỉ cười hời hợt, tay nâng ly rượu lên một hơi uống cạn. Sau đó, ông ta ngước nhìn lên bầu trời nói một câu vô thưởng vô phạt: "Hôm nay yên tĩnh quá!"
Nghe vậy, Đàm Huân đã chủ động đưa ra ý kiến: "Vậy con có trò này rất hay đấy."
Nói xong hắn ra lệnh cho đám vệ sĩ lôi cổ Lục Tranh ra ngoài. Tay chân của Lục Tranh vướng xiềng xích, anh bị bọn chúng ép quỳ gối xuống trước mặt Đàm Lăng. Ông ta nhếch môi cười lạnh nói: "Có vẻ như sức khoẻ của nó tốt lên nhiều đấy nhỉ?"
Lục Tranh lập tức giật mình vội vàng cúi mặt xuống, Đàm Huân thì nói: "Là nhờ Song Nghi đấy ạ."
Đàm Lăng tỏ ra bất ngờ: "Ồ."
Đàm Song Nghi không một chút e sợ nói: "Con đã cố gắng thuần phục hắn, bố muốn xem không?"
Đàm Lăng thản nhiên gật đầu: "Được."
Sắc mặt Đàm Song Nghi lạnh nhạt không chút cảm xúc, cô đứng dậy tới chỗ Lục Tranh rồi nhấc nhẹ chân phải lên, dùng chiếc giày cao gót phủ ánh kim bạc đẹp mắt không một hạt bụi giẫm lên đầu gối Lục Tranh.
"Liếm chân tôi!"
Lời nói vô tình của Đàm Song Nghi vừa thốt ra lại có thể giống với Đàm Lăng tới bảy tám phần, Lục Tranh chỉ là có hơi do dự nhưng sau đó anh ép mình cúi xuống, bờ môi hé mở dùng đầu lưỡi liếm lên bàn chân rồi tới cổ chân của Đàm Song Nghi, giống như một con cún nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Chứng kiến cảnh đó, Đàm Yến Nhi dường như rất tức giận nhưng lại không dám ý kiến gì. Cô ta đứng dậy xin phép đi lên phòng.
Đàm Lăng mặc dù không tỏ ra ngạc nhiên nhưng vẫn khen ngợi: "Con giỏi lắm."
Đàm Huân nói xen vào: "Hắn nghe lời Song Nghi như vậy thì hẳn đã được em ấy đối xử rất tốt!"
Đàm Lăng hơi nhíu mày.
Đàm Huân càng được nước lấn tới: "Song Nghi, em nói với bố đi... rằng em rất thích thằng nô lệ nhà họ Lục này. Em đã giúp hắn chạy trốn mà."
"Không phải! Không liên quan đến cô ấy..."
Đàm Song Nghi chưa kịp nói thì Lục Tranh đã ngẩng đầu lên dứt khoát phủ nhận lời của Đàm Huân! Nhưng ngay sau đó anh run rẩy siết chặt hai tay đến toát mồ hôi lạnh vì nhận ra bản thân anh vừa mắc bẫy của Đàm Huân rồi...
Câu nói của Lục Tranh đến tai Đàm Lăng nhưng ông ta ngồi yên vị trên ghế chưa bộc lộ cảm xúc gì cả.
Nét mặt Đàm Song Nghi dần tối lại, ánh mắt lạnh lùng mang ý cảnh cáo với Lục Tranh khiến anh phải ngậm miệng cúi thấp đầu xuống.
"Anh nói em thích hắn, đúng! Nhưng thích theo nghĩa nào thì anh tự hiểu!"
Đàm Song Nghi vẫn giữ bình tĩnh hết mức có thể. Nói xong cô nắm lấy dây xích nối với chiếc vòng sắt trên cổ Lục Tranh rồi giật mạnh ép anh ngẩng đầu lên, những sợi tóc đen nhánh tán loạn phía sau gáy, lớp mồ hôi mỏng phủ trên da thịt đang run rẩy đã cho thấy anh là miếng mồi ngon của đám quái vật nơi này!
Bàn tay của Đàm Song Nghi hơi dùng sức, Lục Tranh cắn chặt môi không dám hít thở mạnh, cái vòng sắt cọ xát vào da thịt mềm mại trên cổ khiến anh cảm giác khó chịu đến ngạt thở nhưng ở trước mặt cô, anh không phản kháng gì.
"Em đang nghĩ đợi khi bố chơi chán hắn rồi thì em sẽ tẩy não hắn, tiêm thuốc vào người hắn, biến hắn thành cỗ máy giết người hoàn hảo phục vụ cho lợi ích của chúng ta!"
Đàm Huân ung dung uống ly rượu xong thì cười tít mắt: "Thật như vậy sao, hay là em chỉ đang giả vờ?"
Đàm Song Nghi thầm nghĩ Đàm Huân hôm nay hắn thật lắm mồm!
"Nếu anh nằng nặc hoài nghi như vậy..."
Bỗng nhiên Đàm Song Nghi gằn giọng trừng mắt lườm Đàm Huân, nói xong cô giật lấy chiếc roi bằng da trong tay một tên vệ sĩ rồi quất một roi lên người Lục Tranh!
"A..."
Đàm Song Nghi dùng lực rất mạnh, trên ngực Lục Tranh xuất hiện vết xước rỉ máu, anh đau đớn hét lên, hai đầu gối không tự chủ được mà nhũn ra...
Đàm Song Nghi siết chặt phần cán roi trong tay, giọng quát lên: "Qùy dậy!"
Lục Tranh mím chặt môi gắng gượng cơn đau xót rồi chống tay bò dậy. Đàm Song Nghi bước ra đứng phía sau lưng anh.
XOẸT!
Hai tay Đàm Song Nghi thô bạo xé rách chiếc áo mỏng trên người Lục Tranh thành đống vải vụn khiến Đàm Huân há hốc miệng sửng sốt gào lên: "Đàm Song nghi... giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà em... định... định... định..."
Đàm Song Nghi dùng mảnh vải vụn nhét kín vào miệng Lục Tranh rồi liếc Đàm Huân, giọng gằn lên: "Anh nghĩ em định làm gì? Làm thịt hắn chắc?"
"À thì..." Đàm Huân á khẩu ho vài tiếng cho đỡ ngượng.
Đàm Song Nghi không để ý đến hắn nữa, cô thẳng tay quất liên tiếp những đòn roi vang dữ dội lên lưng của Lục Tranh đến mức anh phải nằm gục trên mặt đất!
CHÁT! CHÁT! CHÁT!
"Ưm..."
Trên chiếc roi đó còn gắn rất nhiều gai nhọn, từng roi mà Đàm Song Nghi dồn dập quất tới lực đã mạnh lại còn khiến gai nhọn cứa vào da thịt của Lục Tranh không khác gì bị dao chém! Hết lần này đến lần khác, miệng vết thương bị xé mở, đánh đến mức da thịt trên lưng anh bỏng rát, tróc ra xé thành những mảnh nhỏ, máu tươi đỏ thẫm từ miệng vết thương phun ra chảy ướt đẫm mặt đất!
Cơ thể Lục Tranh chịu đau đớn đến tê dại, nếu như miệng không bị chặn thì anh sẽ không thể chịu được mà cắn đứt đầu lưỡi!
Những vết roi nhuốm màu đỏ thẫm cứ chồng chất trên lưng anh mà không chịu dừng lại, anh nằm sấp xuống không thể cử động được nữa, lúc đầu còn có thể phát ra tiếng kêu rên nhưng giờ ngay cả âm thanh chưa kịp thốt ra đã vỡ vụn trong cổ họng... thật sự khó mà chịu nổi, nhưng anh lại không thể không chịu đựng!
Đến khi Đàm Song Nghi dừng đánh, ước chừng khoảng hơn 50 roi... trên tấm lưng gầy trắng nõn của Lục Tranh đã nhuốm đỏ máu thịt lẫn lộn! Anh nằm bất động ở đó, mặc dù chưa hoàn toàn ngất đi, chỉ là đầu óc nửa tỉnh nửa mê, toàn thân đau đớn đến mức mi mắt cũng không thể nhấc lên nổi...
Đàm Song Nghi vứt roi xuống, quay sang hỏi Đàm Huân: "Anh vừa lòng chưa?"
"Ừ thì... đúng là em đã dùng hết sức để đánh hắn, chảy nhiều máu, thương tích nặng như thế nhưng dù gì thì lưng hắn vẫn có thể hồi phục mà."
Đàm Song Nghi tỏ ra bực tức quát: "Vậy giờ anh muốn thế nào?"
Đàm Huân cười thậm chí còn huýt một tiếng sáo như đang khiêu khích Đàm Song Nghi: "Nhìn mặt hắn đẹp trai hơn anh, vậy nên anh muốn tạt axit lên mặt h..."
Đàm Huân chưa nói xong nhưng bỗng nín họng vì thấy Đàm Song Nghi nhặt lại cây roi dính đầy máu của Lục Tranh, đôi mắt bùng lên sát khí đang đi tới chỗ hắn!
"Song Nghi, dừng lại... em... bình tĩnh... anh đùa thôi..."
Đàm Huân chạy ra trốn sau lưng Đàm Lăng, đến lúc này ông ta mới lên tiếng ngăn cảm Đàm Song Nghi.
"Đủ rồi, con tính xử cả anh trai mình sao?"
Đàm Song Nghi đứng trước Đàm Lăng, giọng không chút kiêng nể: "Nếu như anh ta không chịu câm cái mồm thối đó lại!"
Đàm Lăng đặt ly rượu xuống rồi ra lệnh cho hai tên vệ sĩ tới túm hai cánh tay của Lục Tranh, ép anh quỳ dậy ngẩng mặt lên.
Đàm Song Nghi vội vã nói, giọng hơi phát hoảng: "Bố à, hắn kiệt sức rồi..."
Đàm Lăng không chú ý đến lời của cô mà chỉ nhìn Lục Tranh, khóe môi cười một cách tàn nhẫn: "Đúng thật là tao đã chơi chán mày rồi! Bây giờ nên cho mày một nhát thống khoái luôn nhỉ?"
"Bố, đừng..."
"Nếu mày là con gái thì tao cho mày vào Hộp đêm tiếp khách rồi." Đàm Lăng chống một tay lên thành ghế hơi cúi đầu xuống làm bộ đang suy nghĩ, lát sau lại nói: "À, không... bây giờ trai gái quan trọng gì, có lỗ là được nhỉ? Dù sao thì mày bị thương nhưng cái mặt vẫn không đến nỗi tệ."
"Đàm Lăng... ông có biết trước khi mẹ tôi qua đời, bà ấy... đã nói gì không..." Đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nhưng Lục Tranh không một chút sợ hãi, mặc dù giọng nói bị khàn, nhịp thở cũng bị đứt hơi nhưng anh vẫn cố gắng nói hết câu: "Bà ấy nói... ông là lão già chó chết..."
Đàm Huân: "..."
Đàm Song Nghi: "..."
Đám vệ sĩ: "..."
Đàm Lăng đã đứng dậy khỏi ghế, sắc mặt ông ta vô cùng u ám!
"Lão già chó chết... cứ tự mãn làm điều ông muốn đi! Giết tôi hay vứt tôi vào cái xó đó thì cứ làm đi? Đến cuối cùng..."
XOẢNG!
Đàm Lăng không nói nửa lời, ông ta cầm chai rượu vang chưa mở nắp trên bàn đập mạnh lên đầu Lục Tranh!
Chai rượu vỡ tan tành, máu tươi của Lục Tranh cùng với rượu vang bắn ra tung tóe... Đàm Song Nghi không nghe thấy giọng anh nữa, anh đã nằm gục xuống trong vũng máu tanh...
Đàm Song Nghi chạy tới đứng chắn trước Lục Tranh khỏi Đàm Lăng: "Bố ơi, con... có chuyện này, con muốn nói với bố!!!"
Đàm Lăng chẳng chú ý đến cô, đôi mắt mất dần nhân tính của ông ta đang tối đi như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Tranh ngay lập tức: "Để sau đi, hôm nay ta không có tâm trạng!"
Đàm Song Nghi không kìm nén được cảm xúc, giọng lớn tiếng nói: "Tung tích về người phụ nữ tên Phương Linh - chính là mẹ của Lục Tranh, bố muốn nghe không?"
***
Đàm Huân đã báo cáo lại tình hình, Đàm Song Nghi và Đàm Yến Nhi lại ngồi yên chẳng nói chuyện gì.
"Vậy à."
Đàm Lăng chỉ cười hời hợt, tay nâng ly rượu lên một hơi uống cạn. Sau đó, ông ta ngước nhìn lên bầu trời nói một câu vô thưởng vô phạt: "Hôm nay yên tĩnh quá!"
Nghe vậy, Đàm Huân đã chủ động đưa ra ý kiến: "Vậy con có trò này rất hay đấy."
Nói xong hắn ra lệnh cho đám vệ sĩ lôi cổ Lục Tranh ra ngoài. Tay chân của Lục Tranh vướng xiềng xích, anh bị bọn chúng ép quỳ gối xuống trước mặt Đàm Lăng. Ông ta nhếch môi cười lạnh nói: "Có vẻ như sức khoẻ của nó tốt lên nhiều đấy nhỉ?"
Lục Tranh lập tức giật mình vội vàng cúi mặt xuống, Đàm Huân thì nói: "Là nhờ Song Nghi đấy ạ."
Đàm Lăng tỏ ra bất ngờ: "Ồ."
Đàm Song Nghi không một chút e sợ nói: "Con đã cố gắng thuần phục hắn, bố muốn xem không?"
Đàm Lăng thản nhiên gật đầu: "Được."
Sắc mặt Đàm Song Nghi lạnh nhạt không chút cảm xúc, cô đứng dậy tới chỗ Lục Tranh rồi nhấc nhẹ chân phải lên, dùng chiếc giày cao gót phủ ánh kim bạc đẹp mắt không một hạt bụi giẫm lên đầu gối Lục Tranh.
"Liếm chân tôi!"
Lời nói vô tình của Đàm Song Nghi vừa thốt ra lại có thể giống với Đàm Lăng tới bảy tám phần, Lục Tranh chỉ là có hơi do dự nhưng sau đó anh ép mình cúi xuống, bờ môi hé mở dùng đầu lưỡi liếm lên bàn chân rồi tới cổ chân của Đàm Song Nghi, giống như một con cún nhỏ ngoan ngoãn nghe lời.
Chứng kiến cảnh đó, Đàm Yến Nhi dường như rất tức giận nhưng lại không dám ý kiến gì. Cô ta đứng dậy xin phép đi lên phòng.
Đàm Lăng mặc dù không tỏ ra ngạc nhiên nhưng vẫn khen ngợi: "Con giỏi lắm."
Đàm Huân nói xen vào: "Hắn nghe lời Song Nghi như vậy thì hẳn đã được em ấy đối xử rất tốt!"
Đàm Lăng hơi nhíu mày.
Đàm Huân càng được nước lấn tới: "Song Nghi, em nói với bố đi... rằng em rất thích thằng nô lệ nhà họ Lục này. Em đã giúp hắn chạy trốn mà."
"Không phải! Không liên quan đến cô ấy..."
Đàm Song Nghi chưa kịp nói thì Lục Tranh đã ngẩng đầu lên dứt khoát phủ nhận lời của Đàm Huân! Nhưng ngay sau đó anh run rẩy siết chặt hai tay đến toát mồ hôi lạnh vì nhận ra bản thân anh vừa mắc bẫy của Đàm Huân rồi...
Câu nói của Lục Tranh đến tai Đàm Lăng nhưng ông ta ngồi yên vị trên ghế chưa bộc lộ cảm xúc gì cả.
Nét mặt Đàm Song Nghi dần tối lại, ánh mắt lạnh lùng mang ý cảnh cáo với Lục Tranh khiến anh phải ngậm miệng cúi thấp đầu xuống.
"Anh nói em thích hắn, đúng! Nhưng thích theo nghĩa nào thì anh tự hiểu!"
Đàm Song Nghi vẫn giữ bình tĩnh hết mức có thể. Nói xong cô nắm lấy dây xích nối với chiếc vòng sắt trên cổ Lục Tranh rồi giật mạnh ép anh ngẩng đầu lên, những sợi tóc đen nhánh tán loạn phía sau gáy, lớp mồ hôi mỏng phủ trên da thịt đang run rẩy đã cho thấy anh là miếng mồi ngon của đám quái vật nơi này!
Bàn tay của Đàm Song Nghi hơi dùng sức, Lục Tranh cắn chặt môi không dám hít thở mạnh, cái vòng sắt cọ xát vào da thịt mềm mại trên cổ khiến anh cảm giác khó chịu đến ngạt thở nhưng ở trước mặt cô, anh không phản kháng gì.
"Em đang nghĩ đợi khi bố chơi chán hắn rồi thì em sẽ tẩy não hắn, tiêm thuốc vào người hắn, biến hắn thành cỗ máy giết người hoàn hảo phục vụ cho lợi ích của chúng ta!"
Đàm Huân ung dung uống ly rượu xong thì cười tít mắt: "Thật như vậy sao, hay là em chỉ đang giả vờ?"
Đàm Song Nghi thầm nghĩ Đàm Huân hôm nay hắn thật lắm mồm!
"Nếu anh nằng nặc hoài nghi như vậy..."
Bỗng nhiên Đàm Song Nghi gằn giọng trừng mắt lườm Đàm Huân, nói xong cô giật lấy chiếc roi bằng da trong tay một tên vệ sĩ rồi quất một roi lên người Lục Tranh!
"A..."
Đàm Song Nghi dùng lực rất mạnh, trên ngực Lục Tranh xuất hiện vết xước rỉ máu, anh đau đớn hét lên, hai đầu gối không tự chủ được mà nhũn ra...
Đàm Song Nghi siết chặt phần cán roi trong tay, giọng quát lên: "Qùy dậy!"
Lục Tranh mím chặt môi gắng gượng cơn đau xót rồi chống tay bò dậy. Đàm Song Nghi bước ra đứng phía sau lưng anh.
XOẸT!
Hai tay Đàm Song Nghi thô bạo xé rách chiếc áo mỏng trên người Lục Tranh thành đống vải vụn khiến Đàm Huân há hốc miệng sửng sốt gào lên: "Đàm Song nghi... giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà em... định... định... định..."
Đàm Song Nghi dùng mảnh vải vụn nhét kín vào miệng Lục Tranh rồi liếc Đàm Huân, giọng gằn lên: "Anh nghĩ em định làm gì? Làm thịt hắn chắc?"
"À thì..." Đàm Huân á khẩu ho vài tiếng cho đỡ ngượng.
Đàm Song Nghi không để ý đến hắn nữa, cô thẳng tay quất liên tiếp những đòn roi vang dữ dội lên lưng của Lục Tranh đến mức anh phải nằm gục trên mặt đất!
CHÁT! CHÁT! CHÁT!
"Ưm..."
Trên chiếc roi đó còn gắn rất nhiều gai nhọn, từng roi mà Đàm Song Nghi dồn dập quất tới lực đã mạnh lại còn khiến gai nhọn cứa vào da thịt của Lục Tranh không khác gì bị dao chém! Hết lần này đến lần khác, miệng vết thương bị xé mở, đánh đến mức da thịt trên lưng anh bỏng rát, tróc ra xé thành những mảnh nhỏ, máu tươi đỏ thẫm từ miệng vết thương phun ra chảy ướt đẫm mặt đất!
Cơ thể Lục Tranh chịu đau đớn đến tê dại, nếu như miệng không bị chặn thì anh sẽ không thể chịu được mà cắn đứt đầu lưỡi!
Những vết roi nhuốm màu đỏ thẫm cứ chồng chất trên lưng anh mà không chịu dừng lại, anh nằm sấp xuống không thể cử động được nữa, lúc đầu còn có thể phát ra tiếng kêu rên nhưng giờ ngay cả âm thanh chưa kịp thốt ra đã vỡ vụn trong cổ họng... thật sự khó mà chịu nổi, nhưng anh lại không thể không chịu đựng!
Đến khi Đàm Song Nghi dừng đánh, ước chừng khoảng hơn 50 roi... trên tấm lưng gầy trắng nõn của Lục Tranh đã nhuốm đỏ máu thịt lẫn lộn! Anh nằm bất động ở đó, mặc dù chưa hoàn toàn ngất đi, chỉ là đầu óc nửa tỉnh nửa mê, toàn thân đau đớn đến mức mi mắt cũng không thể nhấc lên nổi...
Đàm Song Nghi vứt roi xuống, quay sang hỏi Đàm Huân: "Anh vừa lòng chưa?"
"Ừ thì... đúng là em đã dùng hết sức để đánh hắn, chảy nhiều máu, thương tích nặng như thế nhưng dù gì thì lưng hắn vẫn có thể hồi phục mà."
Đàm Song Nghi tỏ ra bực tức quát: "Vậy giờ anh muốn thế nào?"
Đàm Huân cười thậm chí còn huýt một tiếng sáo như đang khiêu khích Đàm Song Nghi: "Nhìn mặt hắn đẹp trai hơn anh, vậy nên anh muốn tạt axit lên mặt h..."
Đàm Huân chưa nói xong nhưng bỗng nín họng vì thấy Đàm Song Nghi nhặt lại cây roi dính đầy máu của Lục Tranh, đôi mắt bùng lên sát khí đang đi tới chỗ hắn!
"Song Nghi, dừng lại... em... bình tĩnh... anh đùa thôi..."
Đàm Huân chạy ra trốn sau lưng Đàm Lăng, đến lúc này ông ta mới lên tiếng ngăn cảm Đàm Song Nghi.
"Đủ rồi, con tính xử cả anh trai mình sao?"
Đàm Song Nghi đứng trước Đàm Lăng, giọng không chút kiêng nể: "Nếu như anh ta không chịu câm cái mồm thối đó lại!"
Đàm Lăng đặt ly rượu xuống rồi ra lệnh cho hai tên vệ sĩ tới túm hai cánh tay của Lục Tranh, ép anh quỳ dậy ngẩng mặt lên.
Đàm Song Nghi vội vã nói, giọng hơi phát hoảng: "Bố à, hắn kiệt sức rồi..."
Đàm Lăng không chú ý đến lời của cô mà chỉ nhìn Lục Tranh, khóe môi cười một cách tàn nhẫn: "Đúng thật là tao đã chơi chán mày rồi! Bây giờ nên cho mày một nhát thống khoái luôn nhỉ?"
"Bố, đừng..."
"Nếu mày là con gái thì tao cho mày vào Hộp đêm tiếp khách rồi." Đàm Lăng chống một tay lên thành ghế hơi cúi đầu xuống làm bộ đang suy nghĩ, lát sau lại nói: "À, không... bây giờ trai gái quan trọng gì, có lỗ là được nhỉ? Dù sao thì mày bị thương nhưng cái mặt vẫn không đến nỗi tệ."
"Đàm Lăng... ông có biết trước khi mẹ tôi qua đời, bà ấy... đã nói gì không..." Đang trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nhưng Lục Tranh không một chút sợ hãi, mặc dù giọng nói bị khàn, nhịp thở cũng bị đứt hơi nhưng anh vẫn cố gắng nói hết câu: "Bà ấy nói... ông là lão già chó chết..."
Đàm Huân: "..."
Đàm Song Nghi: "..."
Đám vệ sĩ: "..."
Đàm Lăng đã đứng dậy khỏi ghế, sắc mặt ông ta vô cùng u ám!
"Lão già chó chết... cứ tự mãn làm điều ông muốn đi! Giết tôi hay vứt tôi vào cái xó đó thì cứ làm đi? Đến cuối cùng..."
XOẢNG!
Đàm Lăng không nói nửa lời, ông ta cầm chai rượu vang chưa mở nắp trên bàn đập mạnh lên đầu Lục Tranh!
Chai rượu vỡ tan tành, máu tươi của Lục Tranh cùng với rượu vang bắn ra tung tóe... Đàm Song Nghi không nghe thấy giọng anh nữa, anh đã nằm gục xuống trong vũng máu tanh...
Đàm Song Nghi chạy tới đứng chắn trước Lục Tranh khỏi Đàm Lăng: "Bố ơi, con... có chuyện này, con muốn nói với bố!!!"
Đàm Lăng chẳng chú ý đến cô, đôi mắt mất dần nhân tính của ông ta đang tối đi như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Tranh ngay lập tức: "Để sau đi, hôm nay ta không có tâm trạng!"
Đàm Song Nghi không kìm nén được cảm xúc, giọng lớn tiếng nói: "Tung tích về người phụ nữ tên Phương Linh - chính là mẹ của Lục Tranh, bố muốn nghe không?"
***