Trong phòng riêng, Đàm Lăng ngồi trên ghế nhìn thẳng vào Đàm Song Nghi bằng ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói của ông ta lạnh lùng mang hàm ý đe dọa: "Ta đã tìm kiếm tung tích của A Linh suốt mười năm mà kết quả chỉ là công cốc. Bây giờ ta hy vọng con có thể nói ta nghe câu trả lời thích đáng!"
Đối diện với ông bố tàn ác này, Đàm Song Nghi trong lòng rất căng thẳng vì chỉ cần cô sơ suất nói một từ không theo ý của ông ta thì Lục Tranh sẽ mất đầu ngay lập tức.
"Trước kia khi con sống và làm việc ở bệnh viện trung ương thành phố Luân Đôn, con đã thấy hồ sơ bệnh án của Phương Linh, bà ta đã từng điều trị ở đó, tình trạng: còn sống."
Đàm Song Nghi nói rồi đặt lên bàn một tập giấy tờ liên quan đến người phụ nữ tên Phương Linh. Đàm Lăng sau khi xem hết toàn bộ hồ sơ, nét mặt rơi vào trầm lặng, dường như đang bán tín bán nghi.
Đàm Song Nghi nói tiếp: "Mười năm trước, khi bố phóng hỏa thảm sát nhà họ Lục, ngoài Phương Linh lúc đó chưa rõ tung tích thì có Lục Tranh và cả Lục Nghiễn vẫn còn sống!"
"Lục Nghiễn? Là thằng con trai lớn sao?"
"Vâng. Vào trước cả thời điểm đó thì Lục Nghiễn đã bí mật đưa Phương Linh ra nước ngoài điều trị và lừa gạt những người trong gia đình về cái chết của Phương Linh cho nên bố có hỏi Lục Tranh về việc này thì hắn thật sự không biết đâu!"
"Vậy sao con lại có thể điều tra rõ như vậy?"
"Chuyện đó..."
Đàm Song Nghi tỏ vẻ khó xử, hai bàn tay siết chặt lại trong sự lo lắng, bất an... Cô không thể nói với Đàm Lăng là... trong thời gian sống ở Luân Đôn thì Lục Nghiễn đã chủ động tìm đến cô, thậm chí cô và hắn đã nảy sinh quan hệ... Nhưng cũng nhờ đó mà cô đã nhớ ra chuyện quan trọng nên đã sai vệ sĩ tới Luân Đôn vào ngôi nhà của hai người từng sống, phá tung két sắt mà Lục Nghiễn trước đó đã để đồ và thấy bản hồ sơ bệnh án của Phương Linh, hỏa tốc gửi về ngay trong đêm tới tay cô.
Sau vụ này, cháy nhà ra mặt chuột. Từ khi Đàm Song Nghi về nước thì ngôi nhà riêng đó đóng cửa bỏ không nhưng vệ sĩ báo cáo tình hình với cô là chiếc két sắt đã có dấu hiệu mở nhiều lần. Đàm Song Nghi lập tức hiểu ra chỉ có một khả năng, chính là đến thời điểm hiện tại thì Lục Nghiễn vẫn còn sống!!!
"Lý do mà bố không thể tìm một chút tin tức gì về Phương Linh ở Luân Đôn là do Lục Nghiễn đã biết và cố che giấu. Hắn ở Luân Đôn đang gây dựng thế lực để trả thù."
"Hậu quả của việc diệt cỏ không tận gốc. Chẳng sao cả!" Đàm Lăng nghe vậy thì nở nụ cười âm hiểm: "Thằng họ Lục đó có gan quay về nộp mạng lúc nào cũng được, nhưng nó dám che giấu tung tích của A Linh thì xem ra ta phải truy lùng nó rồi."
"Con không biết Lục Nghiễn sẽ dùng kế gì trả thù nhưng... Lục Tranh, hắn rất quan trọng với Phương Linh và Lục Nghiễn thế nên việc giữ mạng lại cho hắn không phải vô ích!"
"Đủ rồi! Ta đã có câu trả lời thích đáng! Con ra ngoài đi."
"Con muốn trao đổi với bố!" Đàm Song Nghi vội vã đứng dậy, cô hít vào một hơi thật sâu sau đó chẳng chút e dè, giọng dứt khoát nói: "Con muốn Lục Tranh!"
Đàm Lăng hơi nhướng mày lộ ra nét biểu cảm có chút bất ngờ: "Con nói cái gì?"
"Con nói là con muốn Lục Tranh! Chỉ riêng một mình con được tùy ý xử lý hắn thôi!"
"Ha."
Đàm Lăng thoáng chốc bật cười. Nụ cười lạnh lẽo trên nét mặt u ám của ông ta khiến Đàm Song Nghi trở nên hoảng loạn nhưng cô rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
"Được, con nói trao đổi. Vậy thì phải trao đổi ngang giá bởi ta sẽ không thiên vị ai cả! Con nói vậy tức là đã thừa nhận muốn cứu thằng nhãi đó khỏi bản án Tử của ta?"
"Vâng!"
"Vậy thì con thử đặt cược mạng sống của mình một lần đi!"
***
Chiều tối, Đàm Huân thong thả đi xuống tầng hầm.
"Mở cửa."
Hai tên vệ sĩ đứng gác ở đó nhanh chóng làm theo lời hắn nhưng giọng dè dặt nói: "Đại thiếu gia, ngài... nên cẩn thận thì hơn. Thằng họ Lục không giống như lúc sáng. Chúng tôi băng bó vết thương cho hắn xong, khi tỉnh lại chẳng biết lấy sức ở đâu mà hắn phản kháng nên khó khăn lắm mới xích được hắn..."
Đàm Huân lúc này cực kì vênh váo mà quát: "Có mỗi một thằng yếu đuối đang sống dở chết dở mà chúng mày kêu đéo gì hả! Vô dụng! Tránh ra!"
Hai tên vệ sĩ lập tức đứng sang một bên.
Cánh cửa sắt tầng hầm nặng nề mở ra, Đàm Huân đi sâu vào bên trong tầng hầm ẩm thấp, ngột ngạt đến khi nhìn thấy Lục Tranh vừa tỉnh lại đang ngồi dựa sát vách tường. Cơ thể anh bị thương băng bó gần như khắp người, tay và chân bị xích lại, cái khóa hình trụ dài chắn ngang miệng anh, đoạn dây da siết chặt vào hai bên gò má khiến hô hấp của anh có chút khó khăn...
Nghe tiếng bước chân đang tới gần, Lục Tranh hơi ngẩng đầu lên thấy trước mặt là Đàm Huân, hắn đang cười một cách cợt nhả trước bộ dạng thê thảm của anh.
Đôi mắt ảm đạm của Lục Tranh lập tức thay đổi, làn mi dài ẩm ướt trên khóe mắt rũ xuống khiến cái nhìn của anh trở nên sắc bén một cách kì lạ đến mức khiến Đàm Huân rất khó chịu! Dù Lục Tranh đang yếu thế như vậy nhưng chỉ bằng một ánh mắt đủ làm Đàm Huân cảm thấy cái liếc mắt của anh ngập tràn vẻ khinh thường!
Bốp!
Đàm Huân siết chặt tay hung hãn đánh lên mặt Lục Tranh một cú đấm! Bên mặt bị đánh của anh đau nhức, khớp hàm cũng trở nên tê dại nhưng ánh mắt kiên quyết anh của vẫn không hề bị lung lay!
Đàm Huân lại định vung tay lên đánh tiếp nhưng hắn chợt nghĩ đúng là phí sức. Hắn nhìn đĩa thức ăn nguội lạnh trên sàn bê tông mà đám vệ sĩ mang tới đã bị đám chuột gặm nhấm thì lại đổi ý định, giọng cười khiêu khích nói: "Đồ ăn hợp với mày đấy, để tao tống hết vào cái mồm của mày."
Nói xong thì Đàm Huân cởi bỏ cái khóa trên miệng Lục Tranh nhưng hắn không biết anh chỉ chờ thời khắc đó. Lục Tranh rướn người lên đến khi dây xích bị kéo căng nhưng vẫn đủ khoảng cách, anh đã cắn một phát thật mạnh vào lòng bàn tay hắn!
Đàm Huân vốn xem thường anh nên không hề cảnh giác đã bị anh cắn, hắn kinh ngạc khi thấy máu tươi nhất thời tuôn ra!
Lục Tranh vừa nhả tay hắn ra thì lại nhanh nhẹn dùng dây xích trên cổ tay mình quấn quanh cổ Đàm Huân, siết chặt lại!
"Ư."
Đàm Huân ngay lập tức bị khó thở, Lục Tranh lại nhấc chân đạp vào đầu gối ép hắn phải quỳ xuống! Anh tức tối phun ra ngụm máu tanh tưởi ngậm trong miệng rồi thốt ra một câu chửi: "Thằng chó chết!"
Chiều dài dây xích có hạn, Lục Tranh không thể dùng sức mạnh hơn được nữa nhưng anh vẫn có thể tạm thời khống chế được Đàm Huân trong vài phút. Anh lớn giọng quát: "Tao nhịn mày đủ lắm rồi! Nếu không phải vì cái mồm thối hơn cả nước cống của mày thì Song Nghi sẽ không..."
"Đệt mẹ mày còn nhắc tới Đàm Song Nghi..." Mặc dù cổ bị dây xích siết chặt nhưng Đàm Huân vẫn chưa hề hấn gì, giọng hắn cũng gào lên chẳng chút thua kém: "Chỉ vì muốn giữ cái mạng quèn cho mày mà Đàm Song Nghi đã chấp nhận làm cái nhiệm vụ nguy hiểm đó! Chỉ vì thằng hèn như mày..."
Lục Tranh nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, hai tay dùng lực siết cổ Đàm Huân cũng vì thế mà run rẩy. Đàm Huân rút ra con dao găm quân đội đâm thẳng vào bụng Lục Tranh!
Lục Tranh kịp thời dùng dây xích cản lại. Lưỡi dao găm đâm vào mắt xích, chẳng biết tình cờ hay may mắn, con dao quân đội trong tay Đàm Huân quá sắc bén hay là do dây đám vệ sĩ quên đổi loại dây xích chắc chắn hơn...
Xoẹt!
Mắt xích đã đứt gãy dưới lực tác động của lưỡi dao, cánh tay phải của Lục Tranh được tự do, anh đương nhiên không để lãng phí một giây phút nào. Anh nhắm chuẩn xác vị trí trên mặt Đàm Huân rồi trả đũa đấm một quyền dữ dội!
BỐP!
Đàm Huân ăn đấm, răng cắn trúng môi thành ra chảy máu, hai chân lùi mạnh về sau mãi mới ổn định được thân mình, hắn cảm thấy nửa bên mặt nóng bừng đang sưng đỏ lên!
Đàm Huân trước giờ lên kiêu ngạo chưa bao giờ bị kẻ nào đánh được hắn một đấm trực diện như vậy... đúng là chọc điên hắn rồi! Hắn nhìn chằm chằm Lục Tranh mà trong mắt bùng lên sát khí, giọng gằn lên: "Mày chết chắc rồi!"
Lục Tranh từ lúc bị bắt tới đây nào có cơ hội đánh ai, thế nên anh đã dùng toàn lực đấm lên cái bản mặt khó ưa của Đàm Huân, đánh mạnh tới mức bàn tay anh bầm tím lên! Thế nhưng một đấm này của anh đúng là xả được hết cơn giận!
Anh chẳng những không sợ mà ngược lại còn rất sung sức nhặt con dao găm dưới sàn lên cắt đứt sợi dây xích trên tay trái và ở hai chân. Không còn xiềng xích trói buộc, Lục Tranh xông vào đánh tay đôi với Đàm Huân!
Mặc dù đấu tay đôi nhưng hiển nhiên là trận đánh không cân sức!
Đàm Huân là một trong những sát thủ hàng đầu trong giới Mafia. Lục Tranh là đồ chơi dưới tay chúng, khắp người toàn vết thương, anh lại không hề học kĩ năng hay một môn võ, cách đánh cận chiến nào nhưng sự liều lĩnh của anh đủ khiến Đàm Huân phải xem xét lại!
BỐP! RẦM! UỲNH!
Băng vải trên người Lục Tranh tuột ra, miệng vết thương hở, máu tươi chảy xuống nhiều như suối, khuôn mặt anh cũng bầm tím đến thê thảm nhưng...
Tại sao nó vẫn có thể đứng vững?
Thằng họ Lục này... máu liều nhiều hơn máu não! Cũng phải thôi, nó... ở trước mặt bố mà còn dám chửi "lão già chó chết" mà...
Đàm Huân mặc dù là cao thủ đánh cận chiến nhưng hắn vẫn vướng bất lợi là: Không được đánh chết Lục Tranh! Hắn vừa tung ra một cú đánh đủ để gây chết người nhưng vẫn phải kìm nén sức lực...
Mà Lục Tranh thì cứ thế đánh một cách bất chấp nói đúng hơn là đánh bằng cả tính mạng!!!
Vua thua thằng liều.
Trên đời này chỉ sợ gặp thằng liều lĩnh chứ ngại gì bọn lưu manh!
Thế nên... thằng liều là thằng mạnh nhất!
Đàm Huân nằm trên sàn, trên mặt dính mấy cú đấm mà Lục Tranh mặc dù đánh và bị đánh đến sức tàn lực kiệt nhưng vẫn nhào tới.
"Rốt cuộc mày cũng chỉ có cái mặt đẹp để thu hút Đàm Song Nghi thôi đúng không? Mà em ấy đâu biết mày lại còn liều đến mức ngu ngốc!"
Đàm Huân trừng mắt, gằn giọng nói xong thì ngồi dậy dùng đầu gối thụi một cú trời giáng vào bụng Lục Tranh!
Bốp!
Lực rất mạnh, Lục Tranh dính đòn toàn thân đau nhức nhưng vẫn bất chấp đánh trả không chịu dừng, trán anh vì nhịn đau mà rịn mồ hôi lạnh!
Đàm Huân thấy Lục Tranh khắp người chảy bê bết máu, hắn đánh chán rồi mà giờ hắn có đánh thắng anh cũng chẳng vẻ vang gì. Hắn đứng dậy đi tới lấy đoạn dây thừng trên giá hình cụ mà đám vệ sĩ dùng để tra tấn Lục Tranh.
Hắn đè anh nằm sấp xuống rồi dùng dây thừng trói chặt hai tay anh ra sau lưng. Sau cùng anh đã suy yếu và mệt mỏi nên hoàn toàn không thể chống cự được nữa nhưng vẫn cố dùng hết sức gào lên.
"Mày nói Song Nghi gặp nguy hiểm... nếu mày thật sự lo lắng cho cô ấy thì còn ở đây phí thời gian đánh tao làm đéo gì! Mày nên tới giúp cô ấy! Thằng khốn nạn!"
Đàm Huân vừa đứng dậy, nghe lời nói của anh thì có chút ngơ ra nhưng sau đó hỏi ngược anh: "Vậy còn mày? Mày cũng có giúp được cái gì cho em ấy không?"
Lục Tranh dùng chút sức lực ít ỏi của mình liên tục dãy dụa dù không thể thoát ra dây trói.
"Đến cả cơ hội chạy trốn tao còn không có! Tao chạy bao nhiêu lần vẫn sẽ bị chúng mày bắt lại... Thế nên tao sẽ không bỏ chạy nữa! Tao không muốn... gây rắc rối cho Song Nghi nữa! Tao cũng đâu có muốn cô ấy... vì tao mà làm chuyện nguy hiểm..."
Nói tới đây, giọng nói của Lục Tranh bị lại trong cổ họng. Cơ thể anh bỗng chốc run lên, bờ môi mím chặt lại đang nuốt xuống những tiếng nức nở.
Đàm Huân lập tức sửng sốt khi thấy dòng nước mắt lăn dài xuống hai bên gò má đầy những vết bầm tím lẫn vết máu của Lục Tranh...
Suốt từ lúc đó tới giờ, Đàm Huân ra tay đánh Lục Tranh mạnh như vậy... không, phải nói tới suốt quãng thời gian Lục Tranh bị bắt tới đây, chịu đủ mọi loại tra tấn và hành hạ khủng khiếp như vậy nhưng Đàm Huân chưa từng thấy Lục Tranh khóc vì đau đớn, chỉ khi nhắc tới việc Đàm Song Nghi gặp nguy hiểm thì anh đã lo lắng tới mức yếu đuối rơi lệ...
"Mày..."
Đàm Huân do dự mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi.
Lục Tranh nằm trên sàn bê tông đầy bụi bẩn, anh cúi thấp đầu xuống vì không muốn Đàm Huân nhìn giọt nước mắt vẫn đang lặng lẽ tuôn rơi trên khuôn mặt anh.
"Chết tiệt!"
Đàm Huân nghiến răng chửi một tiếng sau đó quay lưng bước ra khỏi tầng hầm.
Hai tên vệ sĩ gác cửa chờ mãi mới thấy Đàm Huân ra nên tò mò hỏi: "Đại... đại thiếu gia, chúng tôi nghe tiếng ngài hét to như vậy... thằng họ Lục kia còn sống không ạ?"
Đàm Huân lạnh giọng nói: "Một lát nữa gọi y tá vào băng bó lại vết thương cho nó! Nó mà chết vì mất máu thì tao hỏi tội chúng mày!"
Hai tên vệ sĩ thấy ánh mắt sát thủ của Đàm Huân thì đều rét run: "Chúng tôi biết rồi ạ!"
***
Đối diện với ông bố tàn ác này, Đàm Song Nghi trong lòng rất căng thẳng vì chỉ cần cô sơ suất nói một từ không theo ý của ông ta thì Lục Tranh sẽ mất đầu ngay lập tức.
"Trước kia khi con sống và làm việc ở bệnh viện trung ương thành phố Luân Đôn, con đã thấy hồ sơ bệnh án của Phương Linh, bà ta đã từng điều trị ở đó, tình trạng: còn sống."
Đàm Song Nghi nói rồi đặt lên bàn một tập giấy tờ liên quan đến người phụ nữ tên Phương Linh. Đàm Lăng sau khi xem hết toàn bộ hồ sơ, nét mặt rơi vào trầm lặng, dường như đang bán tín bán nghi.
Đàm Song Nghi nói tiếp: "Mười năm trước, khi bố phóng hỏa thảm sát nhà họ Lục, ngoài Phương Linh lúc đó chưa rõ tung tích thì có Lục Tranh và cả Lục Nghiễn vẫn còn sống!"
"Lục Nghiễn? Là thằng con trai lớn sao?"
"Vâng. Vào trước cả thời điểm đó thì Lục Nghiễn đã bí mật đưa Phương Linh ra nước ngoài điều trị và lừa gạt những người trong gia đình về cái chết của Phương Linh cho nên bố có hỏi Lục Tranh về việc này thì hắn thật sự không biết đâu!"
"Vậy sao con lại có thể điều tra rõ như vậy?"
"Chuyện đó..."
Đàm Song Nghi tỏ vẻ khó xử, hai bàn tay siết chặt lại trong sự lo lắng, bất an... Cô không thể nói với Đàm Lăng là... trong thời gian sống ở Luân Đôn thì Lục Nghiễn đã chủ động tìm đến cô, thậm chí cô và hắn đã nảy sinh quan hệ... Nhưng cũng nhờ đó mà cô đã nhớ ra chuyện quan trọng nên đã sai vệ sĩ tới Luân Đôn vào ngôi nhà của hai người từng sống, phá tung két sắt mà Lục Nghiễn trước đó đã để đồ và thấy bản hồ sơ bệnh án của Phương Linh, hỏa tốc gửi về ngay trong đêm tới tay cô.
Sau vụ này, cháy nhà ra mặt chuột. Từ khi Đàm Song Nghi về nước thì ngôi nhà riêng đó đóng cửa bỏ không nhưng vệ sĩ báo cáo tình hình với cô là chiếc két sắt đã có dấu hiệu mở nhiều lần. Đàm Song Nghi lập tức hiểu ra chỉ có một khả năng, chính là đến thời điểm hiện tại thì Lục Nghiễn vẫn còn sống!!!
"Lý do mà bố không thể tìm một chút tin tức gì về Phương Linh ở Luân Đôn là do Lục Nghiễn đã biết và cố che giấu. Hắn ở Luân Đôn đang gây dựng thế lực để trả thù."
"Hậu quả của việc diệt cỏ không tận gốc. Chẳng sao cả!" Đàm Lăng nghe vậy thì nở nụ cười âm hiểm: "Thằng họ Lục đó có gan quay về nộp mạng lúc nào cũng được, nhưng nó dám che giấu tung tích của A Linh thì xem ra ta phải truy lùng nó rồi."
"Con không biết Lục Nghiễn sẽ dùng kế gì trả thù nhưng... Lục Tranh, hắn rất quan trọng với Phương Linh và Lục Nghiễn thế nên việc giữ mạng lại cho hắn không phải vô ích!"
"Đủ rồi! Ta đã có câu trả lời thích đáng! Con ra ngoài đi."
"Con muốn trao đổi với bố!" Đàm Song Nghi vội vã đứng dậy, cô hít vào một hơi thật sâu sau đó chẳng chút e dè, giọng dứt khoát nói: "Con muốn Lục Tranh!"
Đàm Lăng hơi nhướng mày lộ ra nét biểu cảm có chút bất ngờ: "Con nói cái gì?"
"Con nói là con muốn Lục Tranh! Chỉ riêng một mình con được tùy ý xử lý hắn thôi!"
"Ha."
Đàm Lăng thoáng chốc bật cười. Nụ cười lạnh lẽo trên nét mặt u ám của ông ta khiến Đàm Song Nghi trở nên hoảng loạn nhưng cô rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
"Được, con nói trao đổi. Vậy thì phải trao đổi ngang giá bởi ta sẽ không thiên vị ai cả! Con nói vậy tức là đã thừa nhận muốn cứu thằng nhãi đó khỏi bản án Tử của ta?"
"Vâng!"
"Vậy thì con thử đặt cược mạng sống của mình một lần đi!"
***
Chiều tối, Đàm Huân thong thả đi xuống tầng hầm.
"Mở cửa."
Hai tên vệ sĩ đứng gác ở đó nhanh chóng làm theo lời hắn nhưng giọng dè dặt nói: "Đại thiếu gia, ngài... nên cẩn thận thì hơn. Thằng họ Lục không giống như lúc sáng. Chúng tôi băng bó vết thương cho hắn xong, khi tỉnh lại chẳng biết lấy sức ở đâu mà hắn phản kháng nên khó khăn lắm mới xích được hắn..."
Đàm Huân lúc này cực kì vênh váo mà quát: "Có mỗi một thằng yếu đuối đang sống dở chết dở mà chúng mày kêu đéo gì hả! Vô dụng! Tránh ra!"
Hai tên vệ sĩ lập tức đứng sang một bên.
Cánh cửa sắt tầng hầm nặng nề mở ra, Đàm Huân đi sâu vào bên trong tầng hầm ẩm thấp, ngột ngạt đến khi nhìn thấy Lục Tranh vừa tỉnh lại đang ngồi dựa sát vách tường. Cơ thể anh bị thương băng bó gần như khắp người, tay và chân bị xích lại, cái khóa hình trụ dài chắn ngang miệng anh, đoạn dây da siết chặt vào hai bên gò má khiến hô hấp của anh có chút khó khăn...
Nghe tiếng bước chân đang tới gần, Lục Tranh hơi ngẩng đầu lên thấy trước mặt là Đàm Huân, hắn đang cười một cách cợt nhả trước bộ dạng thê thảm của anh.
Đôi mắt ảm đạm của Lục Tranh lập tức thay đổi, làn mi dài ẩm ướt trên khóe mắt rũ xuống khiến cái nhìn của anh trở nên sắc bén một cách kì lạ đến mức khiến Đàm Huân rất khó chịu! Dù Lục Tranh đang yếu thế như vậy nhưng chỉ bằng một ánh mắt đủ làm Đàm Huân cảm thấy cái liếc mắt của anh ngập tràn vẻ khinh thường!
Bốp!
Đàm Huân siết chặt tay hung hãn đánh lên mặt Lục Tranh một cú đấm! Bên mặt bị đánh của anh đau nhức, khớp hàm cũng trở nên tê dại nhưng ánh mắt kiên quyết anh của vẫn không hề bị lung lay!
Đàm Huân lại định vung tay lên đánh tiếp nhưng hắn chợt nghĩ đúng là phí sức. Hắn nhìn đĩa thức ăn nguội lạnh trên sàn bê tông mà đám vệ sĩ mang tới đã bị đám chuột gặm nhấm thì lại đổi ý định, giọng cười khiêu khích nói: "Đồ ăn hợp với mày đấy, để tao tống hết vào cái mồm của mày."
Nói xong thì Đàm Huân cởi bỏ cái khóa trên miệng Lục Tranh nhưng hắn không biết anh chỉ chờ thời khắc đó. Lục Tranh rướn người lên đến khi dây xích bị kéo căng nhưng vẫn đủ khoảng cách, anh đã cắn một phát thật mạnh vào lòng bàn tay hắn!
Đàm Huân vốn xem thường anh nên không hề cảnh giác đã bị anh cắn, hắn kinh ngạc khi thấy máu tươi nhất thời tuôn ra!
Lục Tranh vừa nhả tay hắn ra thì lại nhanh nhẹn dùng dây xích trên cổ tay mình quấn quanh cổ Đàm Huân, siết chặt lại!
"Ư."
Đàm Huân ngay lập tức bị khó thở, Lục Tranh lại nhấc chân đạp vào đầu gối ép hắn phải quỳ xuống! Anh tức tối phun ra ngụm máu tanh tưởi ngậm trong miệng rồi thốt ra một câu chửi: "Thằng chó chết!"
Chiều dài dây xích có hạn, Lục Tranh không thể dùng sức mạnh hơn được nữa nhưng anh vẫn có thể tạm thời khống chế được Đàm Huân trong vài phút. Anh lớn giọng quát: "Tao nhịn mày đủ lắm rồi! Nếu không phải vì cái mồm thối hơn cả nước cống của mày thì Song Nghi sẽ không..."
"Đệt mẹ mày còn nhắc tới Đàm Song Nghi..." Mặc dù cổ bị dây xích siết chặt nhưng Đàm Huân vẫn chưa hề hấn gì, giọng hắn cũng gào lên chẳng chút thua kém: "Chỉ vì muốn giữ cái mạng quèn cho mày mà Đàm Song Nghi đã chấp nhận làm cái nhiệm vụ nguy hiểm đó! Chỉ vì thằng hèn như mày..."
Lục Tranh nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, hai tay dùng lực siết cổ Đàm Huân cũng vì thế mà run rẩy. Đàm Huân rút ra con dao găm quân đội đâm thẳng vào bụng Lục Tranh!
Lục Tranh kịp thời dùng dây xích cản lại. Lưỡi dao găm đâm vào mắt xích, chẳng biết tình cờ hay may mắn, con dao quân đội trong tay Đàm Huân quá sắc bén hay là do dây đám vệ sĩ quên đổi loại dây xích chắc chắn hơn...
Xoẹt!
Mắt xích đã đứt gãy dưới lực tác động của lưỡi dao, cánh tay phải của Lục Tranh được tự do, anh đương nhiên không để lãng phí một giây phút nào. Anh nhắm chuẩn xác vị trí trên mặt Đàm Huân rồi trả đũa đấm một quyền dữ dội!
BỐP!
Đàm Huân ăn đấm, răng cắn trúng môi thành ra chảy máu, hai chân lùi mạnh về sau mãi mới ổn định được thân mình, hắn cảm thấy nửa bên mặt nóng bừng đang sưng đỏ lên!
Đàm Huân trước giờ lên kiêu ngạo chưa bao giờ bị kẻ nào đánh được hắn một đấm trực diện như vậy... đúng là chọc điên hắn rồi! Hắn nhìn chằm chằm Lục Tranh mà trong mắt bùng lên sát khí, giọng gằn lên: "Mày chết chắc rồi!"
Lục Tranh từ lúc bị bắt tới đây nào có cơ hội đánh ai, thế nên anh đã dùng toàn lực đấm lên cái bản mặt khó ưa của Đàm Huân, đánh mạnh tới mức bàn tay anh bầm tím lên! Thế nhưng một đấm này của anh đúng là xả được hết cơn giận!
Anh chẳng những không sợ mà ngược lại còn rất sung sức nhặt con dao găm dưới sàn lên cắt đứt sợi dây xích trên tay trái và ở hai chân. Không còn xiềng xích trói buộc, Lục Tranh xông vào đánh tay đôi với Đàm Huân!
Mặc dù đấu tay đôi nhưng hiển nhiên là trận đánh không cân sức!
Đàm Huân là một trong những sát thủ hàng đầu trong giới Mafia. Lục Tranh là đồ chơi dưới tay chúng, khắp người toàn vết thương, anh lại không hề học kĩ năng hay một môn võ, cách đánh cận chiến nào nhưng sự liều lĩnh của anh đủ khiến Đàm Huân phải xem xét lại!
BỐP! RẦM! UỲNH!
Băng vải trên người Lục Tranh tuột ra, miệng vết thương hở, máu tươi chảy xuống nhiều như suối, khuôn mặt anh cũng bầm tím đến thê thảm nhưng...
Tại sao nó vẫn có thể đứng vững?
Thằng họ Lục này... máu liều nhiều hơn máu não! Cũng phải thôi, nó... ở trước mặt bố mà còn dám chửi "lão già chó chết" mà...
Đàm Huân mặc dù là cao thủ đánh cận chiến nhưng hắn vẫn vướng bất lợi là: Không được đánh chết Lục Tranh! Hắn vừa tung ra một cú đánh đủ để gây chết người nhưng vẫn phải kìm nén sức lực...
Mà Lục Tranh thì cứ thế đánh một cách bất chấp nói đúng hơn là đánh bằng cả tính mạng!!!
Vua thua thằng liều.
Trên đời này chỉ sợ gặp thằng liều lĩnh chứ ngại gì bọn lưu manh!
Thế nên... thằng liều là thằng mạnh nhất!
Đàm Huân nằm trên sàn, trên mặt dính mấy cú đấm mà Lục Tranh mặc dù đánh và bị đánh đến sức tàn lực kiệt nhưng vẫn nhào tới.
"Rốt cuộc mày cũng chỉ có cái mặt đẹp để thu hút Đàm Song Nghi thôi đúng không? Mà em ấy đâu biết mày lại còn liều đến mức ngu ngốc!"
Đàm Huân trừng mắt, gằn giọng nói xong thì ngồi dậy dùng đầu gối thụi một cú trời giáng vào bụng Lục Tranh!
Bốp!
Lực rất mạnh, Lục Tranh dính đòn toàn thân đau nhức nhưng vẫn bất chấp đánh trả không chịu dừng, trán anh vì nhịn đau mà rịn mồ hôi lạnh!
Đàm Huân thấy Lục Tranh khắp người chảy bê bết máu, hắn đánh chán rồi mà giờ hắn có đánh thắng anh cũng chẳng vẻ vang gì. Hắn đứng dậy đi tới lấy đoạn dây thừng trên giá hình cụ mà đám vệ sĩ dùng để tra tấn Lục Tranh.
Hắn đè anh nằm sấp xuống rồi dùng dây thừng trói chặt hai tay anh ra sau lưng. Sau cùng anh đã suy yếu và mệt mỏi nên hoàn toàn không thể chống cự được nữa nhưng vẫn cố dùng hết sức gào lên.
"Mày nói Song Nghi gặp nguy hiểm... nếu mày thật sự lo lắng cho cô ấy thì còn ở đây phí thời gian đánh tao làm đéo gì! Mày nên tới giúp cô ấy! Thằng khốn nạn!"
Đàm Huân vừa đứng dậy, nghe lời nói của anh thì có chút ngơ ra nhưng sau đó hỏi ngược anh: "Vậy còn mày? Mày cũng có giúp được cái gì cho em ấy không?"
Lục Tranh dùng chút sức lực ít ỏi của mình liên tục dãy dụa dù không thể thoát ra dây trói.
"Đến cả cơ hội chạy trốn tao còn không có! Tao chạy bao nhiêu lần vẫn sẽ bị chúng mày bắt lại... Thế nên tao sẽ không bỏ chạy nữa! Tao không muốn... gây rắc rối cho Song Nghi nữa! Tao cũng đâu có muốn cô ấy... vì tao mà làm chuyện nguy hiểm..."
Nói tới đây, giọng nói của Lục Tranh bị lại trong cổ họng. Cơ thể anh bỗng chốc run lên, bờ môi mím chặt lại đang nuốt xuống những tiếng nức nở.
Đàm Huân lập tức sửng sốt khi thấy dòng nước mắt lăn dài xuống hai bên gò má đầy những vết bầm tím lẫn vết máu của Lục Tranh...
Suốt từ lúc đó tới giờ, Đàm Huân ra tay đánh Lục Tranh mạnh như vậy... không, phải nói tới suốt quãng thời gian Lục Tranh bị bắt tới đây, chịu đủ mọi loại tra tấn và hành hạ khủng khiếp như vậy nhưng Đàm Huân chưa từng thấy Lục Tranh khóc vì đau đớn, chỉ khi nhắc tới việc Đàm Song Nghi gặp nguy hiểm thì anh đã lo lắng tới mức yếu đuối rơi lệ...
"Mày..."
Đàm Huân do dự mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại thôi.
Lục Tranh nằm trên sàn bê tông đầy bụi bẩn, anh cúi thấp đầu xuống vì không muốn Đàm Huân nhìn giọt nước mắt vẫn đang lặng lẽ tuôn rơi trên khuôn mặt anh.
"Chết tiệt!"
Đàm Huân nghiến răng chửi một tiếng sau đó quay lưng bước ra khỏi tầng hầm.
Hai tên vệ sĩ gác cửa chờ mãi mới thấy Đàm Huân ra nên tò mò hỏi: "Đại... đại thiếu gia, chúng tôi nghe tiếng ngài hét to như vậy... thằng họ Lục kia còn sống không ạ?"
Đàm Huân lạnh giọng nói: "Một lát nữa gọi y tá vào băng bó lại vết thương cho nó! Nó mà chết vì mất máu thì tao hỏi tội chúng mày!"
Hai tên vệ sĩ thấy ánh mắt sát thủ của Đàm Huân thì đều rét run: "Chúng tôi biết rồi ạ!"
***