• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5: Có chuyện gì?

“Như Cảnh, em sao vậy, em muốn chị làm cái gì giúp em, em đứng lên trước đi rồi từ từ nói.” Gương mặt của cô trong rất mê mang, cô không biết là Như Cảnh xảy ra chuyện gì mà tại sao cô ấy lại khóc thành như vậy?

Lúc cha cô còn sống, Ôn Như Cảnh rất ít nói, hiền lành và lễ phép. Mặc dù là hai chị em, nhưng hai người không có tình cảm ruột thịt, Ôn Như Cảnh là được mẹ kế dẫn vào, hai người sống chung trong năm năm qua, rất ít tiếp xúc với nhau.

Cha cô luôn luôn đối xử công bằng với cô và Ôn Như Cảnh, nhưng vì địa vị của cô và Ôn Như Cảnh khác nhau nên mọi người xung quanh không thiện cảm với Ôn Như Cảnh.

Mà hiện giờ Ôn Như Cảnh quỳ dưới chân cô khóc lóc cầu xin tha thứ, làm cho cô rất bất ngờ, không thích ứng kịp.

Hình như là kể từ khi qua đời, Ôn Như Cảnh liền thay đổi hoàn toàn, hôm nay cô mới nhìn kỉ cô em gái này, cô ấy luôn luôn dịu dàng, mà bây giờ cô ấy giống như một người khác vậy, một người phụ nữ chanh chua, không hiểu lễ nghĩa?

Ôn Như Cảnh trong ấn tượng của cô là một người con gái dịu dàng ngoan ngoãn, bất luận xảy ra ra chuyện gì, cô ấy đều giải quyết nhẹ nhàng, chưa bao giờ xuất hiện tình cảnh như ngày hôm nay.

Điều này làm cho cô rất tò mò, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, mới làm cho Ôn Như Cảnh ở trong lễ đường của cô khóc thét lên như vậy, mà chỉ có mình cô mới có thể giúp được.

“Chị, chị phải giúp em, chỉ mình chị mới giúp được em thôi. . . . . .” Mắt và mũi Ôn Như Cảnh khóc đến đỏ bừng, nhìn rất đáng thương.

“Em muốn chị giúp em chuyện gì, em đứng lên đi chẳng lẽ em muốn quỳ mãi ở đây cho đến khi hôn lễ của chị kết thúc? Ngày hôm nay chị rất vội, chị là cô dâu của buổi lễ hôm nay, em có chuyện gì thì mau mau nói đi, chị rất bận.” Liên Hoa muốn đỡ Ôn Như Cảnh lên, nhưng cô ấy vẫn quỳ trên mặt đất, Liên Hoa nhẹ giọng nói.

Ôn Như Cảnh nghe xong, dùng sức hít hít mũi, mới miễn cưỡng ngồi dậy.

“Em nói đi?” Mắt Liên Hoa nhìn xuống Ôn Như Cảnh, nhìn chằm chằm cô hỏi.

 

Chương 6: hình khiêu dâm

Ôn Như Cảnh nhìn xuống, cô không dám nhìn Liên Hoa, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: “Chị, em xin lỗi chị, em tưởng sự việc kia không ai biết được, nhưng hôm nay, nhưng hôm nay em lại nhận được. . . . . . Nhận được một sấp hình, chị chị phải giúp em. . . . . .”

Liên Hoa nhíu mày, cô không ngờ rằng em gái cô lại có thiên phú làm tiểu thuyết gia như vậy, cô ấy làm cho người ta có cảm giác rất tò mò, muốn biết cô ấy sẽ nói gì tiếp theo.

Trong mắt của Liên Hoa, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được em gái của cô cũng biết cách bày kế như vậy, lúc này Ôn Như Cảnh nhất định là muốn cô hỏi tiếp để cô ấy có thể nói ra, nhưng cô có một dự cảm, những lời mà cô ấy nói ra, là những lời mà cô không muốn nghe nhất.

“Hả? Sau đó thì sau? Chị chắc chắn với em những tấm hình đó không phải là của chị gửi, sự việc đó không liên quan gì tới chị.” Liên Hoa nở nụ cười nhạt, cô cố ý muốn nói sang chuyện khác, cô bước ra ngoài cửa, “Chị muốn đi ra ngoài xem khách tới đông đủ chưa, ngồi ở đây lâu chị cảm thấy không thoải mái, chị đi xem Đỗ Yến Thừa chuẩn bị tới đâu rồi, hôn lễ đã sắp bắt đầu !”

Mặc dù cô rất muốn biết Ôn Như Cảnh tới đây để nói chuyện gì với cô, nhưng cô làm ra vẻ cô không muốn biết chuyện gì cả! Từ nhỏ cha cô đã dạy cô rằng vào thời khắc quan trọng nhất tuyệt đối không để buồn vui hiển hiện lên khuôn mặt.

“Chị, không được, chị không được kết hôn, ngàn vạn lần không được kết hôn!” Vẻ mặt Ôn Như Cảnh kinh hoảng, nước mắt không ngừng rơi xuống, bùm … cô lại quỳ xuống mặt đất, tay run rẩy từ trong túi lấy ra một sấp hình, đưa cho Liên Hoa, “Chị, tất cả đều là lỗi của em, người sai là em. . . . . . Chị muốn mắng thì cứ mắng, muốn đánh thì cứ đánh. . . . . .”

Liên Hoa nhận lấy sấp hình, nhìn những tấm hình trên tay làm cho hơi thở của cô trở nên chậm lại, mỗi một tấm hình đều như chiếc gai nhọn hung hăng đâm vào tim cô.

Ngón tay run lên, những tấm hình rơi trên mặt đất, đập vào trong mi mắt của cô là hình ảnh bẩn thỉu. . . . . .

Hai người đang lõa thể, người con gái không một mãnh vãi che thân, thân hình mềm mại như rắn nước quấn lên trên người đàn ông, người đàn ông thân hình rắn chắc mồ hôi chảy ra đầm đìa, hai người đang quấn quýt triền miên với nhau, hoan ái kịch liệt, lửa nóng kích tình cơ hồ muốn nhảy ra khỏi tấm hình.

Ánh mắt Liên Hoa buồn bã, trong những tấm hình ảnh khiêu dâm đó, người phụ nữ là người đang quỳ trước mặt cô và cũng là con gái của mẹ kế cô Ôn Như Cảnh, mà người đàn ông đó là thanh mai trúc mã của cô, là chồng sắp cưới của cô Đỗ Yến Thừa!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK