• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Không có tương lai

“Cái gì sẽ không thua, anh cho rằng là giành giật món đồ chơi sao?” Liên Hoa không vui nói.

Giờ phút này, cô chỉ có thể cười đùa như vậy để chấm dứt đề tài. Nếu như tại đây cô nói với Mục Thần câu gì đó, có lẽ sẽ là thời điểm chấm dứt quan hệ của hai người, dù sao cũng là bạn bè hợp tác bốn năm, cô thật không hi vọng hai công ty sẽ ở giữa hận thù bởi vì tình cảm cá nhân.

“Đúng, hơn nữa còn vì món đồ chơi đó mà chiến đấu với vạn người” Mục Thần bị lời nói đùa giỡn của Liên Hoa làm ủ rũ, không có ý chí chiến đấu, “Hừ, bất quá tôi sẽ cố gắng chiến thắng, sẽ không thua bất cứ ai. Tôi không có nói đùa, Tiểu Bạch cũng được, FL cũng được, Thịnh Thế Liên hoa cũng được, tôi đều có ý đồ với bọn họ”

Mục Thần tràn đầy tự tin đá lông nheo với Liên Hoa, khẽ cười nói: “Liên Hoa, mặc dù em làm như không nghe thấy lời của tôi, nhưng bây giờ không nên nói bất cứ chuyện gì, chúng ta đều không biết trước được tương lai, em thấy thế nào?”

Liên Hoa cười gật đầu một cái, thả lỏng nói, “Tôi không dự tính cho tương lai, giống như anh cũng không cần phải đặt ra tương lai, ngày mai có rất nhiều khả năng, lúc nào anh cũng có thể thay đổi ý định. Mặc kệ là như thế nào, tôi hi vọng anh có được hạnh phúc, hạnh phúc có nghìn vạn khả năng, à, có câu nói như thế nào. . . . Ồ! Hiện tại anh không tìm được người đàn ông mình yêu trước, nên anh cứ nghĩ là mình thích phụ nữ. . . Ha ha!”

Mục Thần lấy tay búng trán Liên Hoa một cái: “Tôi không biết em nói khéo như vậy, lấy những lời như vậy ra đùa giỡn, tới chặn tôi phải không? Mặc kệ em tin hay không, tôi biết tôi nên làm cái gì, không cần giả dụ thay tôi, tôi suy nghĩ tình cảm của mình rất rõ ràng trong ba năm qua, nhân tiện theo đuổi sau mười năm kéo dài.”

“Muốn theo đuổi ai vậy? Coi người khác là con mồi đúng không, không có ai rời sanh cần người quan trọng tới chăm sóc nha.” Cơ thể Liên Hoa ngồi xong, tiếp tục nói châm chọc một hồi cười nói, “Mặc dù dội nước lạnh vào anh, nhưng tôi vẫn nói, nếu không may tôi là con mồi, thì tôi và anh là không có khả năng đấy!” Những lời này không phải đùa giỡn, ít nhất Mục Thần không thể nào qua được cửa ải của Tiểu Bạch, cô không thể tiếp nhận một người Tiểu Bạch không thích

“Ai biết được, tôi cũng không dễ dàng buông tha cho em, tôi là người rõ ràng nhất.” Mục Thần khởi động xe lần nữa, “Không nói chuyện này nữa, tối nay, tôi biết rõ chuyện này có ích với tôi, cũng không được gì.” Ít nhất, cô không có động lòng với ai, nếu như cạnh tranh công bằng với bất cứ ai, hắn vẫn tự tin chiếm ưu thế.

Mục Thần nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, em bắt đầu sáng lập Thịnh Thế Liên hoa khi nào? Vẫn luôn lừa chúng tôi, cũng vì đang đối phó với kẻ thù của em sao? Quản lí đồng thời công ty ở nước Mĩ và ở thành phố K, tôi hiểu rõ hai nơi như vậy rất mệt mỏi, thì ra vài năm nay em phân tâm rất vất vả”

“Ách. . . . . . Thịnh Thế Liên Hoa cũng mới thành lập được gần hai năm, tôi đều giao cho thi Hoan và Thi Nhạc quản lí, không có bận tâm lắm. Ai cũng không bỏ qua thị trường Trung Quốc, tôi cũng suy tính một chút, không phải chỉ vì trả thù.” Liên Hoa thấy chuyển sang đề tài, mới lộ vẻ mặt thả lỏng nói, “Đây là lần đầu tiên tôi trở về thành phố K sau mấy năm, anh chạy tới lui hai nơi Mĩ và Trung Quốc mới cực khổ.”

“Sớm biết Thịnh Thế Liên Hoa là công ty của em, Mộ Nguyệt sẽ không còn phiền chuyện thiết kế và quảng cáo sản phẩm. Em giấu giếm làm cho tôi thật khổ” Mục Thần cố ý trách cứ nói, “ Đơn đặt hàng của FL xếp thành hàng, không phải em đồng ý hợp tác lâu dài với Mộ Nguyệt sao, chẳng lẽ em cũng không đồng ý để Thịnh Thế Liên Hoa và Mộ Nguyệt hợp tác với nhau?”

Liên Hoa lắc đầu một cái, nghiêm túc nói: “Không phải là tôi không muốn mà là điều kiện không cho phép.”

 

Chương 46: Tiểu Bạch phát uy

“Thịnh Thế Liên Hoa không phải là một tay tôi bồi dưỡng lớn mạnh như FL, nó vẫn còn rất kém cỏi, không thể hợp tác lâu dài với Mộ Nguyệt.” Liên Hoa công bằng bình luận, “Tôi lấy thân phận là bạn anh đề nghị, nếu như là thiết kế trong thời gian ngắn, thì tìm Thịnh Thế Liên Hoa cũng được, nhưng nếu là thiết kế trong thời gian dài, anh phải suy nghĩ cẩn thận, không thể làm việc theo cảm tính.”

Mục Thần suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Cuối cùng cũng biết khi em tĩnh táo sẽ mạnh mẽ đến cỡ nào rồi, việc làm ăn đến trước mặt còn đẩy ra ngoài. . . . Nhưng nếu em trở lại thành phố K, tôi sẽ đợi Thịnh Thế Liên Hoa phát triển, đợi đến lúc nó đầy đủ trình độ thì em sẽ không cự tuyệt hợp tác chứ?”

“Dĩ nhiên.”

Hai người thuận miệng tán gẫu, giống như việc lúng túng vừa rồi chưa từng xảy ra, xe chạy một mạch, chậm rãi dừng ở trước cửa.

Thân sĩ Mục Thần sau khi xuống xe liền mở của xe cho Liên Hoa, tạm biệt cô: “Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừ.” Liên Hoa vẫy tay, xoay người đi vào cửa.

“Liên Hoa!” Mục Thần vẫn nhìn bóng lưng của cô, chợt kêu lên, “Bất luận như thế nào, ít nhất chúng ta vẫn là bạn chứ?”

“Vẫn là bạn, luôn luôn là bạn.” Liên Hoa mỉm cười, nhìn vẻ mặt vui mừng của Mục Thần, lại vẫy tay một lần nữa, đi vào trong nhà.

Nghe bên ngoài tiếng động cơ bắt đầu chuyển động, âm thanh xe hơi đi mất, Liên Hoa bất đắc dĩ thở dài, làm sao biết được, Mục Thần, tại sao lại thổ lộ với cô?! Rõ ràng hắn biết cô mang theo đứa bé, biết rất rõ hắn hấp dẫn phụ nữ cỡ nào, hai người hợp tác lâu dài như vậy, tuyệt đối không nên sinh ra tình cảm đặc biệt.

Liên Hoa cau mày đi vào phòng, dì Ngô còn chưa nghỉ ngơi, thấy cô liền nhẹ giọng nói Tiểu Bạch đã ngủ, mới xoay người đi chuẩn bị thức ăn khuya.

Liên Hoa từ từ đi về phía phòng của Tiểu Bạch, xoa xoa mi tâm, về đến nhà cũng không cần suy nghĩ những chuyện bực mình kia, Tiểu Bạch nhạy cảm như vậy, nếu như cảm thấy cô phiền muộn cũng sẽ lo lắng, con trai bảo bối của cô nhất định phải vui vẻ, hạnh phúc mà lớn lên.

Không tiếng động đẩy cửa phòng của Tiểu Bạch trong bóng tối, Liên Hoa vừa mới ngồi xuống giường, muốn đắp kín mền cho Tiểu Bạch, ngay lập tức nghe được giọng nói giòn giã rõ nét: “Mẹ?”

“Quỷ nhỏ, đã trễ thế này còn chưa ngủ!” Liên Hoa bất đắc dĩ mở đèn ở đầu giường, xoa xoa tóc của cái đầu nhỏ trên giường, “Vậy mà học được giả bộ ngủ, không phải nói con không cần đợi mẹ về sao?”

Tiểu Bạch dụi mắt, lấy mền ra nhào vào trong ngực Liên Hoa: “Mẹ, con không có giả bộ ngủ, con tỉnh sau khi mẹ về!”

Đôi tay ôm lấy cổ Liên Hoa, gương mặt Tiểu Bạch cọ tới cọ lui trên người cô, bất chợt, lỗ mũi bé ngửi ngửi, đầu lông mày thanh tú nhíu lại: “Mẹ, trên người mẹ, có mùi vị của người khác!”

Liên Hoa sững sờ, cúi đầu nhìn mình, có ý gì, mùi vị của người khác?

Tiểu Bạch tỉ mỉ nhìn Liên Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên quyết nghiêm túc, tiếp tục hỏi: “Mẹ, bộ đồ buổi tối mẹ mặc không phải đồ này, lúc đó trên người mẹ cũng không có mùi vị khác, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, không được nói dối con!”

Trên trán Liên Hoa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cứu mạng, Tiểu Bạch phát uy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK