Triển Thiểu Khuynh dĩ nhiên không phải một loại đàn ông đó, mặc dù anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi, có lẽ lúc mười lăm tuổi anh đã tiếp quản công ty của gia tộc, nên anh đã thành thục chuẩn chạc hơn mọi người rất nhiều, mỹ nữ hấp dẫn, tiền tài hấp dẫn, với anh mà nói đã quen lắm rồi, anh không có hứng thú nữa.
Nhưng cô gái trước mặt này, lại làm cho anh không thể ly khai tầm mắt. Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, anh nhìn cô gái yêu mị tận xương tỷ này, thấy có sự thuần khiết và kinh hoảng trong mắt cô, trong đó còn có vẻ đơn thuần.
Triển Thiểu Khuynh muốn cười thật to rồi, cô gái này muốn mời người đàn ông tình một đêm, thì làm sao có thể đơn thuần, thuần khiết được?
Nhưng tay anh giống như không nghe theo suy nghĩ của bản thân, quỷ thần xui khiến sao anh đưa tay cầm lấy ly rượu lên, ngón tay thon dài cầm lấy ly thủy tinh trong suốt, hình ảnh đó giống như bức tranh hoa lệ (đẹp đẻ và rực rỡ).
Liên Hoa rốt cuộc thở dài một hơi, cô sợ người đàn ông trước mắt này cự tuyệt cô, hiện tại anh đã cầm ly rượu lên đáp lại cô, khiến cho cô mơ hồ hưng phấn.
Cô đi đến bên cạnh người đàn ông này, tản ra hơi thở xinh đẹp và quyến rũ dựa lên thân hình người anh, lười biếng nói: “Đêm nay, tôi là của anh. . . . . .”
Triển Thiểu Khuynh nhếch môi thoải mái cười, đưa tay ôm lấy thân hình mềm mại của cô vòng lòng. Đêm nay, anh liền buông thả chính mình, ngươi tình ta nguyện thoải mái một lần, có cái gì không được chứ?
Hai người dắt tay nhau đi ra khỏi quán bar Ngân Dực, lái xe đi tới khách sạn 5 sao, Triển Thiểu Khuynh đi tới đặt phòng, hai người cùng nhau lên phòng.
“Tôi đi vào phòng tắm bên trái tắm, cô đi bên phải.” Triển Thiểu Khuynh cởi nút áo áo sơ mi, âm thanh trầm thấp khàn khàn vang lên.
Giống như là chợt nhớ tới cái gì, Triển Thiểu Khuynh nói: “Cô nhớ đem quần áo trang sức đều cởi ra, là cởi tất cả đấy!”
“Đó là đương nhiên ~” Liên Hoa nhíu mày nhìn anh tung ra cái mị nhãn, cong lên đôi môi đỏ mọng, gương mặt, điệu bộ đều vô cùng xinh đẹp.
Triển Thiểu Khuynh mi tâm nhíu lại, đáng chết, nhìn gương mặt yêu mị này, mặc dù anh không có tình cảm với cô, mặc dù anh trong một thời gian dài không có tìm phụ nữ phát tiết, nhưng rốt cuộc anh bị làm sao, lại chấp nhận tình một đêm với cô gái này!
Này rõ ràng cô ấy đến quán bar tìm đàn ông mà, kỉ xão quyến rũ đàn ông lại luyện thuần thục đến như vậy, loại quyến rũ đàn ông này, chắc cô ấy đã làm rất nhiều lần rồi!
Anh cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, anh cố gắng ấp chế lửa giận ở trong lòng, Triển Thiểu Khuynh xoay người đi vào phòng tắm.
Tối hôm nay anh cho phép mình buông lõng một chút, liền thuận theo tự nhiên luôn, đem sự tình tối hôm nay xem như là diễm ngộ, chỉ hy vọng cô gái này có thể lộ ra diện mạo thật sự của mình.
Triển Thiểu Khuynh bắt đầu mong đợi, chân mày khóe mắt đều thể hiện phong tình, là một người con gái nóng bỏng, xinh đẹp, anh muốn xem bước tiếp theo của cô.
Chương 20: Cô có thể làm được
Nhìn cửa phòng tắm bên trái đóng chặt, nụ cười quyến rũ trên mặt Liên Hoa biến mất.
Thì ra là làm một người phụ nữ xấu cũng không phải dể dàng, thì ra muốn quyến rũ đàn ông, phải bỏ ra nhiều công sức như vậy.
Từ từ đi vào phòng tắm bên phải, Liên Hoa cũng đóng cửa lại, nhìn mình trong gương, một đôi mắt được trang điểm tỉ mĩ, đôi môi màu đỏ mọng, là cô, mà cũng không phải là cô.
Hôm nay, là ngày kết hôn của cô, tối nay, là đêm động phòng của cô. . . . . .
Nhưng hôm nay lại là ngày cô mất đi tất cả, tối nay, cô quyết định phóng túng chính mình, tìm một người đàn ông khai phá thân thể của mình. . . . . .
Cô lấy nước lạnh lau gương mặt của mình.
Chuyện phát sinh đến thời điểm hiện tại, Liên Hoa biết, cô đã không còn đường lui. Cô đã đi đến khách sạn này, thì cô nhất định phải thực hiện theo kế hoach của mình, mà ngày mai, cô sẽ lên máy bay đi du học, cô phải tìm mọi cách để trả thù bọn họ.
Có lẽ, cô phải kết thúc sự thuần khiết của mình, thì lúc đó cô mới quyết tâm được.
Ít nhất, cô đã chọn được một người đàn ông rất đẹp, tối hôm nay, cô đã không bỏ lở cơ hội động phòng hoa chúc của mình.
Cô nghiêm túc lau sạch sẽ lớp trang điểm trên mặt, tắm rửa xong xuôi, cô lấy khăn tắm bao lại thân thể của mình, rồi nhìn vào gương.
Ở trong gương, gương mặt trắng nõn xinh đẹp động lòng người, ngũ quan cực kì tinh xảo, dưới khăn tắm dáng người như ẩn như hiện, xương quai xanh lộ ra rõ ràng.
Có lẽ hôm nay cô đã chịu đã kích quá lớn, nên người trong gương nhìn có vẽ yếu đuối và đáng thương, ánh mắt hiện ra vẻ lo lắng và luống cuống.
Giống như cừu non chờ đem đi hiến tế, đối với sự việc phát sinh tiếp theo càng thêm hoảng sợ.
Cô tự nói với mình, dù có chuyện gì mình cũng không được lùi bước.
Yên lặng nhắm mắt lại, Liên Hoa nặng nề hít thở sâu, lần nữa mở mắt ra, cô nhìn gương luyện tập ánh mắt trêu đùa, đôi môi rực rỡ cười, được rồi, vẽ mặt như vậy mới thuộc về một người phụ nữ lẳng lơ.
Liên Hoa nhìn người trong người nghiêm túc nói: “Cố gắng lên Liên Hoa, cô có thể làm được mà.”
Mở cửa phòng tắm ra, Liên Hoa kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông đó đang ngồi lau khô tóc, nữa ngày mới hồi phục lại tinh thần.