“Khoa học kỹ thuật như vậy phát triển như vậy, chỉ là một tiểu phẫu sur¬prise?” Liên Hoa nắm lấy càng cổ anh, cứng rắn đè xuống cảm giác tê liệt giữa hai chân, cười nói ở bên tai anh.
Đây chẳng qua chỉ là tình một đêm, cô không muốn cho đối phương phụ trách, lớp màng kia trong mắt đàn ông là cực kì phiền toái, cô không coi trọng, cô cũng không cần người khác coi trọng.
Hạ thân hơi bắt đầu động tác, cảm thụ lửa nóng khổng lồ của đối phương đang dâng trào như lửa, đau đớn giống như là thuỷ triều cuốn lấy, nhưng cô không thể ngừng.
Liên Hoa thầm mắng trong lòng, tại sao vũ khí của người này lại lớn đến như vậy, để cho cô lần đầu tiên phải chịu tội! Càng đáng chết hơn là, cô phải làm như mình rất vui vẻ!
Trong lòng Triển Thiểu Khuynh lóe lên hoài nghi nhưng rất nhanh thân thể vui sướng đã quên đi nghi ngờ mới vừa rồi, người phụ nữ này như tơ lụa mềm mại và khít khao vô cùng làm cho anh muốn phát điên, cô chủ động luật động, để cho anh cảm giác được mãnh liệt hơn.
Không đủ, chưa đủ!
Mạnh mẽ, một lần lại một lần, Triển Thiểu Khuynh càn rỡ đắm chìm trong trong cơ thể cô, để cho hai người không ngừng đi lên tột cùng của khoái hoạt, chưa bao giờ có người phụ nữ nào lại phù hợp với anh như vậy, để cho anh khó có thể khống chế thân thể của mình, chỉ muốn tận tình hưởng thụ và chạy nước rút.
Bóng đêm, vì vậy trở nên nóng bỏng hơn. . . . . .
. . . . . .
“Hô ——” Tối hôm nay Triển Thiểu Khuynh không biết đã chạy nước rút bao nhiêu lần rồi, mầm móng của anh đều phun vào trong thân thể của cô, tham lam nhiệt độ thân thể của cô, anh không muốn rút ra ngoài.
“Mệt quá —— anh dậy đi, tôi muốn đi tắm——” Liên Hoa đẩy thân thể của anh qua một bên, thở hổn hển, nũng nịu nói.
Sắc trời bên ngoài đã hơi sáng, Liên Hoa cố gắng bình phục nhịp tim kịch liệt mới vận động vừa rồi. Bây giờ đã là ngày thứ hai rồi, cô không thể ở lại trên giường, nếu như cùng anh làm thêm một lần nữa, cô sẽ trễ đi kế hoạch của mình.
Cô kéo thân thể của anh qua một bên, Liên Hoa đứng dậy xuống giường, nhặt lên khăn tắm dưới giường, khoác vào đi tới phòng tắm.
Nước ấm chảy ra cọ rữa thân thể của cô, cũng rữa đi những đau xót giữa hai chân cô.
Cô không dám tin tưởng, cô đã mất đi lần đầu tiên đồng thời còn mất đi lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, thứ n lần. . . . . . Càng về sau, sảng khoái đã vượt qua khổ sở, để cho cô lặp đi lặp lại nhiều lần bị anh kéo vực sâu của dục vọng.
Cô chọn người đàn ông này quả nhiên không tệ mà, ít nhất lần đầu tiên cô thể nghiệm cảm giác hết sức vui vẻ, bởi vậy mới nói, ánh mắt nhìn người của cô rất chính xác.
Đơn giản thu thập chính mình, Liên Hoa mặc lại quần áo, rón rén đi ra khỏi phòng tắm, cô không tiếng động đi tới trước giường.
Trên giường người đàn ông đã mệt mỏi vô cùng, đang ngủ thiếp đi, anh hoạt động cả đêm, tới rạng sáng mới ngủ, mệt mõi cũng là chuyện bình thường.
Liên Hoa nghiêng đầu nhìn anh ngủ, trên mặt anh mang theo nụ cười thoả mãn , trên lưng tràn đầy vết cào của cô lưu lại, cả đêm kịch liệt, đôi lông mi thon dài của anh giống như cánh quạt, theo hô hấp run lên, trêu chọc tiếng lòng của Liên Hoa.
Người đàn ông trước mắt này ít đi vẻ lạnh lùng, ít đi sự uy nghiêm, còn nhiều thêm mộ chút tính khí của trẻ con, tại sao người đàn ông này lại làm cho cô cảm thấy hấp dẫn như vậy?
Có lẽ sau này, bọn họ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau.
Hôm nay cô đi ra nước ngoài, nơi đó cách K thị rất xa. Thế giới lớn như vậy, bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, không hẹn ngày gặp lại mà thôi.
Liên Hoa từ trong ví tiền lấy ra tất cả số tiền mặt của cô, đếm, chỉ là 5000 đồng.
Nhún nhún vai, Liên Hoa đem 50 tấm tiền mặt màu hồng đặt ở bên gối, cô không biết “Ngưu Lang” này giá bao nhiêu, số tiền này không nhiều nhưng cũng không ít, cô chỉ có bao nhiêu đó.
Tối nay hoan ái, cô dùng tiền của cố nhân làm một chuyện, nghĩ như vậy, cô sẽ cảm thấy không ai nợ ai.
Không quay đầu lại liếc mắt nhìn, Liên Hoa xoay người rời khỏi phòng.
Chương 24: điện thoại
Sáng sớm, ánh mặt trời dịu dàng xuyên qua cửa sổ sát đất của khách sạn, chiếu lên chiếc giường trong phòng.
Triển Thiểu Khuynh không muốn mở mắt ra, cả đêm hưởng thụ còn sót lại cảm giác thỏa mãn, hình như còn chưa đã ngứa. . . . . .
Anh đưa tay sờ bên cạnh, thân thể cô gái đêm qua cực kỳ phù hợp với anh, anh còn muốn xem bộ dạng của cô ở dưới ánh mặt trời ra sao. Nếu hai người ăn ý và cực kì hưởng thụ như vậy, anh không ngại cùng cô tiến thêm một bước phát triển nữa, dù sao, chưa có cô gái nào làm anh thỏa mãn như vậy.
Anh đưa tay sờ lên nơi lạnh lẽo bên cạnh, không thấy thân thể trắng nõn, xinh đẹp đâu cả.
Đột nhiên anh mở lớn hai mắt, Triển Thiểu Khuynh chỏi người dậy, cau mày nhìn khắp phòng.
Không có, không có, nơi nào cũng không có bóng dáng của cô.
Đáng chết, cô rốt cuộc chạy đi nơi nào!
Trên chiếc giường trắng tinh có vết máu đỏ thẳm làm người ta chói mắt, chân mày anh nhíu chặt hơn.
Tối hôm qua, lúc anh đâm vào gặp trướng ngại vật, cô liền kêu lên. . . . . .
Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên của cô ấy? !
Nhưng bộ dáng nghênh hợp, luật động thuần thục và vẻ mặt hưởng thụ đó, tuyệt đối không giống như là lần đầu tiên. . . . . .
Triển Thiểu Khuynh phiền não nắm tóc, người phụ nữ đáng chết này, để lại cho anh nhiều bí ẩn lớn như vậy, còn mình thì lại biến mất không thấy tâm hơi!
Bỗng dưng, khóe môi tràn ra một nụ cười tà ác, Triển Thiểu Khuynh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.
Cũng may, tối hôm qua trước khi anh đi ngủ, còn nhớ rõ thân thể của cô rất phù hợp với anh, nên anh đã lưu lại số điện thoại của cô, để tiếp tục liên lạc. Anh phải bắt được cô, bây giờ cô đi rồi, cũng tuyệt đối không thoát khỏi bàn tay của anh!
Người phụ nữ đáng chết này, cô tốt nhất nên cho anh một lời giải thích, tại sao cô lại chạy trốn và ấn kí ở trên giường là gì!
Điện thoại rất nhanh thông qua, Triển Thiểu Khuynh có chút lo lắng chờ đợi đối phương trả lời.
Lúc này ở phi trường Thiên Vũ thành phố K thị, trong phòng chờ máy bay.
Liên Hoa cầm tờ báo tùy ý lật xem, mặc dù cả đêm kịch liệt vận động không ngủ, thân thể của cô còn mơ hồ đau nhức, nhưng sắc mặt của cô cũng không tệ lắm.
Tiếng chuông chợt vang lên, cô nghi ngờ lấy điện thoại di động ra, màn hình điện thoại hiển thị số lạ, là ai gọi điện?