Chiếc tăng vạm vỡ của tôi lao thẳng về phía trước, xuyên qua tất cả những chướng ngại trên đường. Cành lá bay tung tóe cả hai bên xe. Trong xe thực sự là địa ngục. Tôi đặt bản đồ lên đùi. Tình hình khá rõ ràng. Sư đoàn đang được tung vào mặt trận, hướng Tây thẳng tiến. Có điều vị trí của địch chưa được phát hiện. Bản đồ chẳng nói được điều gì. Vì thế cả hai chục đại đội của sư đoàn vẫn lao về phía trước, trong đó có cả đại đội của tôi. Các đại đội tỏa ra như những ngón tay của một bàn tay mở rộng. Nhiệm vụ của chúng tôi là phát hiện điểm yếu nhất của phòng tuyến quân địch để chỉ huy sư đoàn quyết định tung quả đấm ngàn cân của mình vào đó. Chúng tôi phải tìm kiếm điểm yếu của kẻ địch trên một không gian quá lớn, nên các đại đội bị tách ra hoạt động gần như độc lập hòan toàn. Tôi biết những đồng đội của tôi cũng đang song song lao về phía trước vòng tránh những cứ điểm phòng ngự của địch trong các làng mạc và thị trấn. Và đại đội của tôi cũng đang cố gắng tránh đụng độ: Nếu gặp đối phương, thông báo về ban tham mưu, tìm đường vòng tránh. Nhanh chóng vòng tránh và tiếp tục tiến về phía trước. Đâu đó phía sau chúng tôi, quân chủ lực đang tràn lên như một dòng sông giận dữ vượt qua con đập tạo thành thác đổ. "Tiến lên, những chàng trai. Thẳng hướng Tây, TIẾN!"
Chiếc thiết giáp với lá cờ trắng nhỏ vẫn bám sát chúng tôi. Chiếc xe chết tiệt chỉ nặng bằng nửa chiếc tăng, nhưng công suất máy không hề kém cạnh. Hai lần tôi thử bứt lên: Trên mặt đất tốc độ sẽ đảm bảo cho chiến thắng của bạn. Không thành công! Tôi đã từng thành công bứt phá khi còn là trung đội trưởng, nhưng không thể ứng dụng cho cả đại đội. Không cẩn thận bạn sẽ phá vỡ đội hình và có thể làm tăng sa lầy không chừng. Người ta sẽ không thương hại bạn, và sẽ loại bỏ bạn khỏi đại đội. Quỷ tha ma bắt mấy ông trọng tài, cứ việc theo dõi, tôi sẽ không để đại đội tôi bị ảnh hưởng.
- Phía trước có một chiếc cẩu! - Chỉ huy chiếc tăng số 6 hét lên và vượt lên phía trước.
"Cẩu? Cẩu nâng? Chính xác! Một chiếc cẩu! Một chiếc cẩu được ngụy trang xanh rờn. Trường hợp nào bạn có thể gặp một chiếc cẩu trên chiến trường? - Đúng rồi! Khi bạn gặp một khẩu đội tên lửa! Liệu chúng ta có thể gặp may như vậy hàng ngày chăng!"
- Đại đội - Tôi gào lên - Phát hiện khẩu đội tên lửa! Chiến đấu nào... Xung phong!
Những chàng trai của tôi biết cách xử lý các khẩu đội tên lửa! Trung đội một vượt lên trên tôi, lập thành đội hình chiến đấu. Trung đội hai đột ngột tăng tốc về cánh phải, để lại phía sau một đường bùn đất tung bay về mọi hướng. Trung đội ba chuyển sang cánh trái, làm một đường vòng cung lớn, đánh vào hướng bên hông địch.
- Tốc độ tối đa! Tôi gầm lên.
Lái tăng thực ra không cần lệnh của tôi cũng hiểu. Tôi biết chân phải của tất cả lính lái đã đạp cần ga lút tới sàn bọc thép của mỗi xe. Động cơ gầm lên thách thức và chống đối. Những tiếng gầm rú thực sự khủng khiếp. Nhiên liệu không đủ thời gian cháy hết, phun ra từ ống xả thành từng luồng khói đen đặc quánh.
- Trinh sát xong ... Tọa độ ... 13-41 ... đã chiếm lĩnh vị trí ... bắt đầu chiến đấu ... - Sĩ quan thông tin - kiêm nạp đạn của tôi hét lên trên sóng, có thể là thông báo cuối cùng. Các đơn vị tên lửa và trụ sở của đối phương là mục tiêu tấn công hàng đầu nếu phát hiện được, không cần mệnh lệnh, bất kể tỷ lệ chiến thắng, bất kể giá nào.
Sĩ quan nạp đạn tắt liên lạc và đẩy viên đạn đầu tiên vào ổ đạn. Viên đạn trượt nhẹ vào trong ổ, và ổ đạn manh mẽ đóng lại phát ra một âm thanh xé tâm can nghe như tiếng máy chém. Tháp pháo quay sang một bên, phía dưới chân tôi nhìn thấy lưng người lính lái tăng - kiêm thợ máy đang chuẩn bị viên đạn tiếp theo. Ổ đạn rùng mình quay lên phía trên. Sĩ quan ngắm bắn nắm chặt cần điều khiển bằng cả hai tay, và hệ thống cân bằng tuân theo đôi tay nóng bỏng của anh ta giữ cho nòng pháo ổn định khỏi những chuyển động rung lắc điên cuồng của chiếc xe đang lao qua những bụi cây rậm rạp. Ngón cái của anh nhẹ nhàng ấn vào cò súng. Để tiếng nổ khỏi vang lên quá đột ngột, một âm thanh khá gắt vang lên trong tai nghe, tạo phản ứng giúp màng nhĩ co lại, sẵn sàng đón nhận một tiếng gầm khủng khiếp. Âm thanh rất gắt này được phát ra khoảng một vài phần trăm giây trước khi pháo nổ, giúp chúng tôi gần như không còn nghe thấy âm thanh của phát pháo.
Con quái vật 40 tấn của chúng tôi rung lên trong quá trình bay về phía trước. Nòng pháo giật ngược lại, ném trả chiếc vỏ đạn nóng rực và đang bốc khói. Ngay lập tức, sau tiếng súng của chiếc tăng chỉ huy, đại đội đồng loạt nổ súng liên tục. Sĩ quan nạp đạn đã hoàn thành lượt thứ hai.
- Tốc độ tối đa! - Tôi hét lên.
Bùn đất văng ra phía sau xe thành vòi. Tiếng xe nghiến xuống đường dữ dội hơn cả tiếng pháo. Âm thanh gay gắt lại một lần nữa vang lên trong tai nghe, báo hiệu cú bấm cò thứ hai của sĩ quan ngắm bắn. Một lần nữa, chúng tôi lại không nghe thấy tiếng súng của chính mình. Chúng tôi chỉ nhìn thấy nòng súng giật ngược lại, và nghe thấy tiếng động khủng khiếp khi vỏ đạn rơi xuống sàn bọc thép. Chúng tôi chỉ nghe được tiếng súng của những chiếc tăng bên cạnh. Và họ cũng nghe thấy chúng tôi. Tiếng súng kích động những người lính châu Á dũng cảm của tôi. Họ trở nên điên cuồng. Tôi có thể tưởng tượng ra mỗi một người bọn họ. Pháo thủ của chiếc tăng số 5 thường gặm chiếc dây đeo cao su của mình giữa hai phát pháo với một vẻ vui thích rất rõ. Tất cả đều biết điều nay, không chỉ trong đại đội, mà trong toàn tiểu đòan. Điều này hoàn toàn không tốt. Nó có thể làm cậu ta mất tập trung không quan sát được tình hình. Suýt nữa cậu ta bị chuyển sang làm nạp đạn. Nhưng cậu ta bắn rất chính xác, tên khốn đó. Chỉ huy chiếc tăng thứ 8 luôn mang theo một chiếc rìu, và mỗi lần khẩu pháo phun ra một lưỡi lửa trắng sáng, anh ta lại chém mạnh đầu rìu xuống nền bọc thép. Còn chiếc tăng thứ ba, lần trước cậu chỉ huy quên tắt điện đài. Và cả đại đội được nghe anh ta nghiến răng và tru lên như một con sói...
- Bắn đi! - Tôi thì thầm. Nhưng lời thì thầm của tôi đang được truyền đi khắp nơi trong vòng 30km bằng sóng ra-đi-ô, tựa như tôi đang thì thầm thẳng vào tai những người lính châu Á yêu quý của tôi. - Bắn-n-n đi-i-i!
Lại một âm thanh đanh gọn vang lên, và chiếc vỏ đạn lại rơi xuống. Mùi vỏ đạn váng hết cả đầu. Cái mùi độc địa này làm cho lính của tôi trở nên hung dữ. Bắn! Những người lính của tôi dường như say tiếng gầm của của động cơ, tiếng súng liên thanh của súng máy. Bây giờ thì chẳng còn sức mạnh nào có thể giữ họ lại. Những người lái tăng xử sự cứ như họ mới thoát khỏi sự trói buộc trở thành người tự do.
Họ giật manh cần lái bằng những cánh tay thô ráp của mình, điều khiển những chiếc tăng lao vào trung tâm trận đánh. Tôi quay lại nhìn phía sau để đảm bảo chúng tôi không bị vượt mặt. Tít phía xa là chiếc thiết giáp mang cờ trắng. Nó đã bị bỏ lại phía sau. Tôi cảm thấy thương hại cho những người trong đó: Họ đâu có pháo hạng nặng, đâu có được thưởng thức những tiếng nổ điếc tai, và mùi thuốc súng say nồng. Họ không có được sự sung sướng đó, họ thậm chí không biết đến nó. Và người lái của họ đang thận trọng vòng tránh những viên đá và những bụi cây ở trên đường. "Đừng sợ chứ! Hãy ôm lấy cần lái bằng cả hai tay, kéo đi, giật đi. Thiết giáp cũng là một cỗ máy tinh tế. Nhưng nếu nó cảm nhận được sự mạnh mẽ của người điều khiển nó, nó cũng sẽ trở nên điên cuồng, hoang dã. Nó sẽ mang bạn vượt qua những phiến đá hoa cương, đè lên những cây sồi ngàn năm tuổi, bay qua những ổ gà và hố trâu khắp nơi nơi. Đừng sợ những con đường trơn trượt, đừng lo bạn sẽ bẻ gẫy cần số. Hãy dành cho chiếc tăng của bạn tất cả những gì bạn có, và nó sẽ mang bạn bay lên như những loài chim. Chiếc xe tăng sẽ rất vui được tham gia chiến đấu. Nó được sinh ra để chiến đấu. Tiến lên..."
- Rút đại đội khỏi chiến trường...
Các tia lửa bắn tung từ dưới gầm xe. Cả đại đội lao vào trận địa tên lửa. Trong tai tôi vang lên tiếng ken két, có thể là xích xe đang nghiến lên kim loại, cũng có thể xạ thủ của tôi đang nghiến răng.
- Đại đội rút lui khỏi chiến tuyến...
Để không bắn vào nhau, các xe tăng dừng hỏa lực không cần ra lệnh, chỉ lao đi trong tiếng gầm rú, như loài sói đang xé xác lũ hươu. Những chiếc tăng được bảo vệ bởi những tấm giáp trước, húc thẳng vào trận địa của những chiếc xe chở tên lửa mỏng manh với nhưng chiếc cần cẩu trên bệ phóng, nghiền nát niềm tự hào và vinh quang của khẩu đội tên lửa, đem chúng dìm xuống bùn đen. Tiến lên!
- Đại đội rút khỏi chiến trường... - Một lần nữa tôi nghe giọng nói xa xôi của một ai đó, và đột nhiên tôi nhận họ đang nói với tôi. Ôi, quỷ tha ma bắt! Ai có thể nhẫn tâm yêu cầu người ta dừng lại tại thời điểm có thể nói là cửa ngõ của khoái cảm cực điểm như vậy? Mẹ nó, kiểm soát viên rất có thể làm liệt chú ngựa giống của tôi mất thôi. Ai cho ông cái quyền phá hỏng một đại đội tăng hạng nhất của tôi? Ông ta chắc hẳn là kẻ thù của nhân dân hoặc đại diện của chủ nghĩa tư bản đây mà. Quỷ bắt ông ta! Đại đội, TIẾN LÊN! Đấm mạnh vào tấm giáp, tôi nguyền rủa những tên sĩ quan văn phòng cả đời chưa bao giờ ngửi mùi thuốc súng, và ra lệnh:
- Toàn đại đội chuyển hướng! Quay trái, hướng đồng cỏ, từng trung đội tiến lên!
Lái tăng của tôi bực bội giật cần lái sang trái hết cỡ, làm chiếc tăng nặng nề gần như lật nghiêng đi, nghiến nát một cây bạch dương xinh đẹp. Rồi anh ta điệu nghệ chuyển số, tăng tốc tối đa, điều khiển con khủng long thép lao vè phía trước, đè lên những bụi cây, vượt qua những ổ gà, hướng về đồng cỏ, khéo léo vòng lại, giảm vòng quay của máy tới không, làm chiếc xe khựng lại, chúng tôi bị văng về phía trước hệt như bị phanh gấp vậy. Những chiếc tăng còn lại gầm gào thất vọng từng chiếc một thoát ra khỏi rừng rậm, điên cuồng phanh lại xếp thành một hàng thẳng tắp.
- Nghỉ! Kiểm tra vũ khí! - Tôi ra lệnh, rút dây cắm tai nghe ra khỏi ổ trong khi chiến sỹ nạp đạn ngắt hẳn hệ thống liên lạc. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK