- Luật của chúng tôi đơn giản: Cửa vào - 1 rúp, cửa ra - 2. Có nghĩa rằng tham gia tổ chức là rất khó, nhưng ra khỏi nó - còn khó khăn hơn. Về lý thuyết, tất cả các thành viên của tổ chức chỉ là một cách thoát ra duy nhất - thông qua "đường ống". Đối với một số người, lối ra này là danh dự, với những người khác - một sự ô nhục, nhưng đối với tất cả chúng ta chỉ có một "đường ống" để ra mà thôi. Qua đó, chúng tôi ra khỏi tổ chức. Kia, đường ống kia... - Tóc bạc chỉ ra một cửa sổ lớn chiếm toàn bộ bức tường - Cậu hãy nhìn xem.
Từ độ cao của tầng thứ chín, trước mặt tôi là một bức tranh toàn cảnh rất lớn của một sân bay hoang vắng trải dài đến chân trời. Phía dưới chân nhà là mê cung của những con đường cát chạy giữa các bức tường đàn hồi của các bụi cây. Những khu vườn xanh và cỏ sân bay héo cắt nát những bức tường bê tông với một mạng nhện dày đặc của dây thép gai trên các con lăn trắng.
- Nó kia... - Tóc bạc chỉ cho tôi một cái ống khói vuông, dày và thấp, chừng 10m trên mái nhà phẳng kiểu Smolen.
Những mái nhà màu đen nổi trên sóng xanh của biển hoa cà giống như một chiếc bè trong đại dương hoặc như một tàu chiến cũ, với bong tầu khá thấp và chiếc ống khói xấu xí. Ống khói đang thở ra một làn khỏi nhẹ trong suốt.
- Có ai đó phản bội tổ chức?
- Không, - Tóc bạc cười - Các đường ống không chỉ ra đường ra của chúng tôi, các đường ống còn là nguồn năng lượng, và đường ống - là người giữ bí mật của chúng tôi. Bây giờ nó đang thiêu hủy tài liệu mật. Cậu biết đấy, cách tốt nhất để giữ bí mật là hủy nó đi, hơn là lưu trữ nó. Cậu cứ bình tĩnh. Nếu là một kẻ phản bội, khói sẽ không nhẹ nhàng thế này mà sẽ đặc và nhờn hơn nhiều. Nếu cậu tham gia vào tổ chức, một ngày đẹp trời, cậu sẽ bay vào bầu trời qua ống khói đó. Tất nhiên không phải bây giờ. Bây giờ tổ chức cho cậu một cơ hội cuối cùng để từ chối, một cơ hội cuối cùng để suy nghĩ về sự lựa chọn của mình. Để cậu có thể bắt đầu suy nghĩ, tôi sẽ cho cậu xem một đoạn phim.
Tóc bạc ấn một nút trên điều khiển từ xa và ngồi vào chiếc ghế bành bên cạnh tôi. Một tấm màn màu nâu nặng nề cót két chuyển động phủ kín cửa sổ tường rộng lớn, và ngay lập tức trên màn hình xuất hiện những hình ảnh không hề có những dòng tít hay cảnh giới thiệu nào. Bộ phim đen trắng, cũ và khá nhiều vết xước. Không có âm thanh, chỉ có tiếng xè xè của máy chiếu.
Trên màn ảnh là một căn phòng trần cao, u ám, và không có cửa sổ. Giữa phòng có một cái lò. Máy quay cận cảnh cái lò với cửa vào trông giống như cửa của một pháo đài nhỏ, với các rãnh dẫn hướng vào lò, trông giống những đường ray trong hầm mỏ. Gần lò có những người đàn ông trong áo choàng màu xám. Nhân viên đốt lò. Họ đang chuyển vào lò một chiếc quan tài. À ra vậy! Hỏa táng. Có lẽ đó chính là những gì tôi nhìn thấy qua cửa sổ lúc nãy. Những người trong bộ áo choàng nâng quan tài lên và đặt nó trên những đường ray dẫn hướng. Các cánh của lò từ từ mở ra hai phía, chiếc quan tài được đẩy nhẹ, mang theo một xác người trôi thẳng vào ngọn lửa đang nhảy múa.
Đột nhiên màn ảnh xuất hiện khuôn mặt cận cảnh của một người còn sống. Một khuôn mặt đầy mồ hôi. Chắc do sức nóng của lò thiêu. Khuôn mặt này được quay chậm từ khắp các hướng, dường như thời gian từ từ trôi tới vô tận. Cuối cùng máy quay di chuyển sang một phía, lấy trọn người đàn ông vào khuôn hình. Người này không mặc áo choàng. Ông ta mặc một bộ đồ đen đắt tiền rất vừa vặn, nhưng đã bị nhàu nát hoàn toàn. Cà vạt xoắn vào như một sợi dây thừng. Người đàn ông bị trói chặt vào một chiếc băng-ca y tế, và được đặt dựa vào tường để ông ta có thể nhìn thấy cái lò.
Những người đốt lò đột nhiên quay sang phía người đàn ông bị trói. Rõ ràng người bị trói hoàn tòan không thích sự chú ý này. Ông ta thét lên. Ông ta thét lên một cách sợ hãi. Không hề có âm thanh, nhưng tôi biết rằng tiếng thét đó có thể làm rung cửa kính. Bốn người đốt lò cẩn thận đặt cáng lên sàn nhà, rồi nhẹ nhàng nâng nó lên. Người bị trói vặn vẹo một cách tuyệt vọng để chống lại. Khuôn mặt căng thẳng tột độ. Những mạch máu trên trán phồng lên như chuẩn bị nổ tung. Nhưng những cố gắng cắn vào tay người đốt lò đã thất bại. Răng của người bị trói cắn đúng vào tay của mình, và một dòng máu đen chạy xuống cằm. Răng của ông ta thật là sắc. Cơ thể của ông ta rất rắn chắc, nhưng ông ta vặn vẹo hết cỡ tựa như một con thằn lằn bị bắt giữ. Đầu của ông ta tuân theo một bản năng thú vật, đập rất mạnh và theo một nhịp điệu nhất định vào tay cầm bằng gỗ hòng trợ giúp cho cơ thể. Người bị trói chiến đấu không phải vì sự sống của mình, mà chỉ là cho một cái chết nhẹ nhàng. Tính toán của ông ta cũng dễ hiểu: Làm trật chiếc cáng ra khỏi đường dẫn và ngã xuống sàn xi măng. Đó sẽ là một cái chết nhẹ nhàng, hoặc ông sẽ mất tri giác. Đã mất tri giác thì lò thiêu cũng không còn đáng sợ. Không còn khủng khiếp... Nhưng những người đốt lò biết việc của mình. Họ giữ tay cầm của chiếc cáng, không cho nó trượt ra ngoài. Và người bị trói không có cách nào cắn được tay của họ dù có vặn gãy cổ của mình. Người ta nói rằng tại thời điểm cuối của cuộc đời một người có thể làm nên phép lạ. Tuân theo bản năng sinh tồn, tất cả các cơ bắp của ông ta, tất cả nhận thức và ý chí, tất cả ham muốn sống sót bất ngờ được thể hiện bằng một tiếng gầm ngắn... Và ông ta vật lộn! Ông ta vật lộn bằng toàn bộ cơ thể của mình! Ông vật lộn như một con cáo sa bẫy, tự cắn xé cái chân đẫm máu của chính mình.
Ông ta vật lộn đến mức các máng kim loại dẫn hướng rung bần bật. Ông vật lộn đến mức gẫy xương xé rách dây chằng và cơ bắp của chính mình. Ông ta vẫn tiếp tục vật lộn...
Nhưng dây trói cực kỳ chắc chắn. Và chiếc cáng vẫn tiếp tục trôi về phía trước. Cửa lò mở rộng về hai phía, hắt ánh sáng trắng lên đôi giầy bóng nhưng đã lâu không được đánh sạch. Và đế giày đang chạy gần tới ngọn lửa. Người đàn ông cố gắng để bẻ cong đầu gối của mình để tăng khoảng cách giữa đế và ngọn lửa đang gầm thét. Nhưng không thể. Camera quay cận cảnh những ngón tay. Dây trói ăn sâu vào chúng. Nhưng đầu ngón hoàn toàn tự do. Và chúng đang tìm cách kìm hãm chuyển động của cơ thể Đầu ngón tay doãng ra và căng lên hết cỡ. Nếu chúng gặp cái gì đó trên đường, hẳn chúng sẽ túm lấy ngay. Đột nhiên chiếc cáng dừng ngay trước cửa lò sưởi. Nhân vật mới trên màn hình, mặc áo choàng, giống như những người đốt lò khác, làm một dấu hiệu bằng tay. Và. tuân theo những cử chỉ của ông ta, họ đưa cáng ra khỏi đường dẫn, và một lần nữa dựng nó vào tường. Chuyện gì vậy? Tại sao lại có sự chậm trễ? À kia. Trong phòng hỏa táng xuất hiện một chiếc quan tài khác trên một chiếc xe đẩy thấp. Người này cũng đã chết. Nhưng là một người vĩ đại. Một người lịch lãm. Ông ta được trang điểm với diềm và giáp. Một chiếc quan tài danh dự. Cần nhường đường cho chiếc quan tài danh dự này! Nhân viên đốt lò đặt quan tài lên đường dẫn, và nó từ từ chạy nốt quãng đường cuối cùng. Và tiếp theo là một khoảng thời gian thật dài chờ cho nó cháy hết. Phải chờ và chờ. Phải kiên nhẫn...
Và cuối cùng, cũng đến lượt người bị trói. Chiếc cáng lại được đưa lên đường dẫn. Một lần nữa tôi lại nghe thấy tiếng gầm có lẽ đủ khả năng xé tan bản lề của các cánh cửa. Tôi nhìn khuôn mặt người bị trói với một tia hy vọng. Tôi cố gắng tìm dấu hiệu của sự mất trí trên mặt ông ta. Sự mất trí có lẽ sẽ dễ dàng trong thế giới này. Nhưng không có dấu hiệu như vậy trên khuôn mặt rất đàn ông đó. Không hề có dấu hiệu mất trí. Đơn giản người đàn ông không muốn bị tống vào lò thiêu, và ông ta đang cố gắng thể hiện điều đó. Làm thế nào để thể hiện, ngoài tiếng thét? Và ông đang gào thét. Cũng may không thể thét gào mãi mãi. Những chiếc giầy bóng đang trôi vào trong lò lửa. Trôi vào đi, mẹ kiếp. Lửa bùng lên. Có lẽ người ta thổi thêm ô-xy vào lò. Hai người đốt lò đi đầu rẽ sang hai phía, và hai người còn lại đẩy mạnh chiếc cáng vào lò. Cánh của lò đóng lại, và những tiếng xành xạch của máy chiếu phim lặng dần.
- Ông ta... Là ai vậy? - Tôi cũng không biết tại sao lại đặt một câu hỏi như vậy.
- Ông ta? Đại tá. Cựu đại tá. Ông là một thành viên trong tổ chức của chúng tôi. Ở một cấp bậc khá cao. Ông ta đã lừa dối tổ chức. Vì thế tổ chức đã khai trừ ông. Và ông ta đã ra đi như thế. Luật của chúng tôi thế đó. Chúng tôi không dùng sức mạnh để lôi kéo bất kỳ ai tham gia tổ chức. Cậu không muốn - hãy từ chối. Nhưng nếu cậu tham gia, cậu sẽ thuộc về tổ chức hoàn toàn. Kể cả giầy và cà vạt của cậu. Vì vậy... Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng để từ chối. Một phút cho cậu suy nghĩ.
- Tôi không cần tới một phút.
- Luật ở đây là thế. Kể cả cậu không cần, tổ chức vẫn có nghĩa vụ cho cậu một phút đó. Hãy ngồi xuống và yên lặng suy nghĩ. Tóc bạc bật công tắc, và một mũi kim dài và mỏng bắt đầu chuyển động trên mặt bảng số sáng rực. Một lần nữa tôi lại thấy khuôn mặt của vị đại tá tại thời điểm cuối, khi đôi chân đã chìm vào ngọn lửa và đầu ông vẫn còn sống: Mạch máu ông ta vẫn đập, đôi mắt tràn ngập trí tuệ, sự u ám của cái chết, sự dày vò nghiệt ngã, và khát vọng sống cháy bỏng. Nếu tôi tham gia vào tổ chức, tôi sẽ phục vụ vớt tất cả sự trung thành và sự thật. Đây là một tổ chức khắc nghiệt và hùng mạnh. Tôi thích điều đó. Nhưng quỷ tha ma bắt, tôi bằng cách nào đó biết trước rằng nếu tôi phải bay lên trời qua cái ống vuông ngắn kia, chắc chắn tôi không thể bay trong quan tài danh dự. Không phải là bản chất của tôi. Không có diềm trang trí... Tôi không phải là một trong số đó.
- Thời gian đã hết. Cậu có cần thêm thời gian để suy nghĩ?
- Không
- Một phút nữa nhé?
- Không cần
- Ồ, Đại úy. Vậy tôi đang có vinh dự là người đầu tiên chúc mừng cậu gia nhập tổ chức bí mật của chúng ta, tên chính thức là Tổng cục Tình báo Quân đội trực thuộc Bộ Tổng tham mưu, viết tắt là GRU. Cậu sẽ được gặp Phó giám đốc GRU Đại tướng Meshcheriakov và sẽ ghé thăm Hội đồng Trung tâm gặp đại tướng Lemzenko. Tôi nghĩ họ sẽ thích cậu. Có điều đừng giở trò. Và tốt nhất là đặt câu hỏi nếu cần, đừng im lặng. Đôi khi trong quá trình thi tuyển đầu vào và các kỳ kiểm tra tâm lý ở chỗ chúng ta, các câu hỏi sẽ tự động đến với cậu. Đừng tự dày vò bản thân. Hỏi một câu hỏi. Cư xử theo cách cậu cư xử ở đây hôm nay, và sau đó mọi thứ sẽ tốt đẹp. Chúc cậu may mắn, đại úy. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK