1. Nếu bạn muốn làm việc cho KGB, hãy tới trung tâm của tỉnh. Trên quảng trường trung tâm chắc chắn có một bức tượng của Lenin, và đằng sau nó nhất thiết phải một tòa nhà lớn với nhiều cây cột - Tòa nhà tỉnh ủy. Gần đó chắc chắn cũng có tỉnh đội của KGB. Tại quảng trường, bạn có thể hỏi một người bất kỳ và họ sẽ chỉ ngay: Đó, tòa nhà màu xám, ảm đạm đó đó. Đúng, đúng, chính là hướng bàn tay bê tông cốt thép chỉ tới đó. Nhưng thậm chỉ chả cần tới tỉnh đội, bạn có thể tới thẳng phòng ban đặc biệt ngay trong cơ quan làm việc của mình. Ở đó một người bất kỳ cũng có thể chỉ cho bạn: Đi thẳng theo hành lang và rẽ phải, chỗ cánh cửa bọc da đen. Không gì dễ hơn việc thể trở thành cộng tác viên của KGB. Bạn chỉ cần tới gặp một đặc vụ. Đặc vụ có ở khắp nơi, ở ga xe lửa, trong mỗi nhà máy, trong mỗi cửa hàng. Đặc vụ tồn tại trong mỗi trung đoàn, trong mỗi cơ sở giáo dục, trong nhà tù, trường học, ở tại văn phỏng đảng ủy, trong thành đoàn Komsomol, công đoàn, các tổ chức công cộng và các tổ chức xã hội tự nguyện, khắp nơi và vô số. Hãy đến cùng và nói: Tôi muốn vào KGB! Bạn có được nhận hay không là một câu hỏi khác (À, đa số là không nhận kiểu này đâu)! Tuy nhiên, cửa vào KGB được mở cho tất cả, và nói chung không phải tìm đường tới.
Nhưng gia nhập GRU không dễ dàng như vậy. Tìm ai? Hỏi hội đồng nào? Gõ cánh cửa nào? Có thể tới hỏi cảnh sát chăng? Cảnh sát sẽ nhún vai: Không tồn tại tổ chức đó.
Tại Gruzia, biển số xe bao giờ cũng có các chữ cái "GRU", và chắc những chữ cái đó có thể có một ý nghĩa bí ẩn. Trong liên bang Xô viết có một bộ máy như vậy đó, không ai biết tới, cũng không có bất kỳ một dấu vết gì. Đối với một người bình thường, và kể cả cảnh sát Xô viết, những chữ cái này không nói lên bất cứ điều gì và cũng chẳng phải tên gọi của bất cứ hiệp hội nào. Những công dân trung thực chưa bao giờ nghe tới những chữ này, cả cảnh sát cũng vậy.
KGB có hàng triệu tình nguyện viên, GRU hoàn tòan không có. Đó chính là sự khác biệt. GRU - một tổ chức vô cùng bí mật. Không ai biết về nó và do vậy, không ai tưởng tượng được nó là gì. Nhưng cứ giả sử có một tình nguyện viên, bằng một cách nào đó tìm đúng cánh cửa, và nói hãy nhận tôi đi. Nhận không? Chắc chắn không. Không cần người tình nguyện. Người tình nguyện sẽ lập tức bị bắt, và những cuộc thẩm vấn nặng nề và đau đớn sẽ chờ đợi anh ta. Sẽ có nhiều câu hỏi. Anh nghe thấy ba chữ cái này ở đâu? Làm sao anh tìm được chúng tôi? Nhưng, quan trọng nhất là, người nào đã giúp bạn? Ai? Ai? Ai? Trả lời đi, đồ chó! GRU biết câu trả lời nào là đúng sự thật. Và người ta sẽ tìm ra câu trả lời từ bất cứ ai. Tôi cam đoan! GRU sẽ tìm thấy người giúp đỡ tình nguyện viên đó. Và thẩm vấn lại bắt đâu: Thằng kia, ai nói cho mày những chữ cái đó? Mày nghe thấy nó ở đâu? Sớm muộn gì người ta cũng sẽ tìm thấy nguồn thông tin đầu tiên. Họ sẽ tìm được người đã tin tưởng giao cho bí mật nhưng cái lưỡi đã phá vỡ những quy tắc bảo mật đã đặt ra. Ồ, GRU rất biết cách xử lý những cãi lưỡi đó. GRU sẽ xử lý luôn cả cái đầu của cái lưỡi đó. Và tất cả thành viên của GRU đều biết điều này. Tất cả các thành viên của GRU đều quý cái đầu của mình, và để giữ gìn nó chỉ có cách giữ gìn chính cái lưỡi của mình. Về GRU chỉ có thể được trao đổi bên trong GRU. Chỉ có thể nói sao cho giọng của bạn không tể nghe thấy qua những bức tường mỏng manh của tòa nhà khổng lồ ở Khodynka. Tất cả mọi người trong GRU đều tôn trọng luật của Aquarium: Những trao đổi nội bộ hãy luôn để ở trong nội bộ mà thôi. Đừng để bất cứ một từ nào vượt qua những bức tường mỏng manh ở đó. Bởi có cái luật đó, rất ít người sau bức tường kính có thể biết về những gì đang xảy ra bên trong. Còn người biết sẽ im lặng, vì tất cả những người biết đều im lặng. Cá nhân tôi cũng chưa bao giờ biết tới GRU.
Tôi vốn là đại đội trưởng. Sau chiến dịch "giải phóng" Tiệp khác, một loạt các lệnh thuyên chuyển dã ném tôi vào sư đoàn thiết giáp số 318 thuộc quân đoàn số 13 vùng Pri-Karpat. Theo lệnh, tôi nhân đại đội xe tăng thứ hai trong tiểu đoàn xe tăng 910 của trung đoàn thiết giáp. Đại đội của tôi không quá xuất sắc, nhưng cũng không hề yếu kém. Tôi có thể thấy trước nhiều năm tới trong cuộc sống của mình: Sau đại đội - chỉ huy cấp tiểu đoàn, rồi tới học tại Học viện thiết giáp mang tên Nguyên soái Malinovsky, và sau đó sẽ trở thành tiểu đoàn trưởng, rồi trung đoàn trưởng, rồi có thể là cao hơn. Sai lệch chỉ có thể là tốc độ thăng tiến, chứ không liên quan tới định hướng. Tôi đã chọn hướng đi cho mình, và không hề có ý định thay đổi nó. Nhưng số phận của tôi lại được sắp xếp hoàn toàn khác...
13/4/1969 lúc 4:10AM giao liên thận trọng lay vai tôi:
- Dậy đi, thượng úy, những chiến công lớn lao đang chờ anh - Ngay lập tức, anh ta nhận ra tôi đã tỉnh ngay và không chấp nhận đùa bỡn, và anh ta thông báo ngắn gọn bằng một giọng nghiêm túc:
- Báo động!
Tôi sẵn sàng sau ba phút rưỡi: Gấp chăn màn, mặc quần dài, đi tất, ủng. Khoác tạm chiếc áo lên không cài cúc, chuyện đó có thể làm trên đường. Giờ tôi thắt lại dây nịt qua những lỗ cuối cùng, khoác túi chỉ huy qua vai và đội mũ lên đầu. --- Đó là bộ lệ của tôi. Sau đó là chạy gằn về phía trước. Tôi vồ lấy khẩu súng ngắn chỉ huy của tôi ở két sắt lớn trong cửa vào của trung đoàn. Ba lô, áo khoác, và mũ bảo hiểm của tôi luôn được để sẵn sàng trong xe tăng. Chạy vội xuống cầu thang, tôi ước: Ôi, giá được tắm một chút và cạo qua hàm râu trên má. Không phải bây giờ. Báo động! Chiếc GAZ-66 gần như đã đầy người. Đều là sĩ quan trẻ, và giao liên của họ còn trẻ hơn.
Và trên bầu trời những vì sao đang mở dần. Chúng ra đi lặng lẽ, không từ biệt, giống những người đã đi khỏi cuộc sống của chúng ta, chỉ để lại những ký ức ngọt ngào, nhưng thường kèm với sự đau đớn.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK