Đại đội trong sư đoàn hay trung đoàn đều có vẻ giống nhau ở cái nhìn đầu tiên. Thực ra là không! Trong mỗi tiểu đoàn, đại đội đầu tiên cũng là số một. Những người lính xuất thiện chiến nhất bao giờ cũng được đưa vào đại đội một. Và nếu thiếu sĩ quan, thì đợt bổ sung đầu tiên cũng là bổ sung cho đại đội một. Đại đội số một do đó tất nhiên luôn đứng ở vị trí tiên phong. Tiên phong cả trong trường hợp đối đầu trực tiếp với kẻ địch. Và kết quả trận đánh phụ thuộc rất nhiều vào kết quả của đại đội một.
Đại đội thứ hai trong tiểu đoàn - trung bình. Sĩ quan đại đội hai thường không có gì xuất sắc, giống tôi, và lính cũng vậy. Bù lại, đại đội hai thường được đào tạo bổ sung thêm kỹ năng trinh sát. Một kiểu "nghề tay trái". Về cơ bản, đại đội hai cũng là đại đội chiến đấu, nhưng nếu cần thiết, nó có thể đảm đương nhiệm vụ trinh sát cho tiểu đoàn, thậm chí cho trung đoàn: thay thế hoặc bổ sung cho lực lượng trinh sát đặc chủng của trung đoàn.
Quân đội Liên xô có 2400 tiểu đoàn thiết giáp và bộ binh cơ giới. Và mỗi tiểu đoàn đều có đại đội ba, theo đúng thứ tự đánh số. Đại đội ba thường là tập hợp những sĩ quan và chiến sĩ không được nhận vào hai đại đội một và hai: Sĩ quan thường rất trẻ, thiếu kinh nghiệm, hoặc đã già mà vẫn không có tương lai hứa hẹn. Lính của đại đội ba thường không bao giờ đủ quân số. Thực tế các đại đội ba gần như là không có lính! Trang bị chiến đấu của họ thường bị xếp xó. Nếu chiến tranh nổ ra, hàng ngàn đại đội này sẽ được bổ sung quân dự bị, và nhanh chóng được nâng cấp lên cho đủ tiêu chuẩn chiến đấu. Phương thức này có ý nghĩa riêng của nó: Bổ sung quân dự bị vào các sư đoàn tốt hơn rất nhiều là tổ chức các sư đoàn mới tinh với toàn quân dự bị.
Đại đội hai của tôi vẫn lao về phía trước. Tại khúc cua, tôi liếc lại đếm số xe. Tạm thời tất cả đều đang giữ vững tốc độ. Ngay sau những tia lửa tung tóe trên nền bê tông của chiếc xe cuối cùng của đại đội tôi là một chiếc xe bọc thép bám rất sát với một lá cờ trắng nhỏ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Là cờ trắng nhỏ là dấu hiệu của trọng tài. Nghĩa là tập trận, không phải chiến tranh. Nghĩa là chúng ta vẫn còn được sống...
Bên trên tôi là những chiếc trực thăng chuồn chuồn. Chúng đang hạ thấp độ cao. Chúng làm một vòng lượn và bay ngược gió để giữ vững đội hình. Chúng treo lơ lửng bên phải tôi. Tôi trèo lên nóc tháp pháo. Tay phải đưa lên ngang đầu. Người phi công có mái tóc hung đỏ. Một khuôn mặt hình quả trứng đầy tàn nhang. Hàm răng trắng như tuyết. Anh ta đang cười với tôi. Người phi công biết rất rõ rằng đối với những đại đội chúng tôi, những người vừa nhận lệnh của anh đang có một ngày mới không hề dễ chịu. Chiếc trực thăng lấy độ cao, đổi hướng và mờ dần. Chỉ còn đọng lại nụ cười tạm biệt của người phi công tóc đỏ với hàm răng trắng lóa... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK