Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bãi tăng rung chuyển dưới tiếng động cơ gầm rú của hàng trăm chiếc thiết giáp. Một màn sương xám bốc mùi đăng đắng của khói xả bao trùm khắp nơi. Thêm vào đó là tiếng gầm gừ của những chiếc xe đang di chuyển. Dọc theo con đường bê tông bẩn thỉu là một hàng vô tận những con quái vật màu xanh xám. Đầu hàng là những chiếc xe tăng lội nước to lớn của đại đội trinh sát, tiếp theo là tiểu đoàn cơ giới vận chuyển và thông tin, rồi đến tiểu đoàn xe tăng, và sau đoạn đường vòng là ba tiểu đoàn bộ binh cơ giới xếp thành hàng, một trung đoàn pháo binh, các khẩu đội hàng không và vị chống tăng, bộ đội công binh, hóa học và đơn vị sửa chữa. Không còn chỗ cho các đơn vị hỗ trợ trong bãi tăng. Họ sẽ xuất phát từ các hàng của mình sau khi các đơn vị dẫn đầu dịch chuyển.

Tôi chạy dọc theo hàng xe tới đại đội của tôi. Một chỉ huy trung đoàn, đang la lối ai đó. Tham mưu trưởng trung đoàn thì đang chửi thề với một chỉ huy tiểu đoàn, hét to hơn tiếng gầm của hàng trăm khối động cơ. Tôi vẫn chạy. Và các sĩ quan cũng vậy. Nhanh lên, nhanh nữa lên. Đây rồi, đại đội của tôi. Ba xe tăng là trung đội đầu tiên, ba chiếc cho trung đội hai, ba chiếc trung đội thứ ba. Chiếc tăng chỉ huy của tôi đứng trước. Tổng cộng chẵn mười chiếc. Và tôi đã kịp nghe thấy cả mười chiếc động cơ của tôi. Chúng nổi bật lên trên tiếng gầm của hàng trăm chiếc khác. Mỗi động cơ đều có tính cách đặc điểm và cả giọng gầm riêng của mình. Không thể lẫn được.

Bắt đầu không tồi. Tôi đã ở phía trước xe tăng của mình. Tôi nhảy nhanh lên tấm giáp nghiêng phía trước của xe và nhanh chóng chạy lên tháp pháo. Cửa sập của tôi mở sẵn, và sĩ quan liên lạc chuyển cho tôi chiếc mũ bảo hiểm, đã được kết nối với hệ thống liên lạc nội bộ. Chiếc mũ bảo hiểm liền dập tắt tiếng gầm gừ rung chuyển, mang tôi đến với thế giới của hòa bình và yên tĩnh. Nhưng tai nghe trở nên sống động ngay lập tức, phá hủy ảo giác run rẩy của sự yên tĩnh. Ngồi bên cạnh tôi là sĩ quan liên lạc nội bộ (nếu không chúng tôi sẽ phải hét vào tai nhau) đang báo cáo cho tôi những chỉ thị mới nhất. Toàn thứ linh tinh. Tôi chuyển về vấn đề chính: "Chiến tranh hay tập trận?" - "Quỷ biết" - Anh ta nhún vai.

Dù thế nào, đại đội của tôi cũng đã sẵn sàng cho trận chiến, và chúng tôi phải thoát khỏi bãi tăng ngay lập tức, đó là điều lệnh. Cứ dồn cục cả trăm chiếc thiết giáp trong bãi tăng thì quả là một mục tiêu mơ ước cho kẻ thù của chúng tôi. Tôi nhìn về phía trước. Mà liệu có thể nhìn thấy gì đây? Đại đội tăng số 1 đứng ỳ trước mặt tôi. Có lẽ, chỉ huy vẫn chưa đến. Tất cả các xe khác phía trước cũng đang chờ đợi. Tôi nhảy lên nóc tháp pháo. Dễ nhìn hơn. Có vẻ như có một chiếc tăng trinh sát có trục trặc, phong tỏa hết đường ra của cả trung đoàn. Tôi nhìn đồng hồ. Trung đoàn trưởng của tôi còn đúng 8 phút. Nếu sau tám phút trung đoàn không xuất phát được, người ta sẽ tước sao, cắt lương hưu của ông và giải trừ quân tịch như một con chó già. Không hề có một dấu hiệu nào của xe kéo của đơn vị sửa chữa ở đầu hàng: Con đường trung tâm chạy giữa những gara khổng lồ màu xám đã bị ken kín bởi những chiếc xe tăng. Tôi nhìn sang hướng cổng phụ. Con đường đã bị cắt ngang bởi một con mương khá sâu: Người ta đang đặt cáp hoặc xây dựng một số đường ống gì đó.

Tôi nhảy vào trong tháp pháo, và hạ lệnh cho lái tăng bằng âm lượng lớn nhất tôi có thể: "Quay trái, TIẾN!" Và tôi tiếp tục hạ lệnh cho toàn đại đội: "Tất cả theo tôi!" Nhưng bên trái không có cổng! Bên trái là bức tường gạch chạy giữa những xưởng sửa chữa khá dài. Chiếc tăng chỉ huy bao giờ cũng có người lái giỏi nhất đại đội. Luật này đã tồn tại từ lâu trong toàn binh chủng. Tôi hét lên với anh ta qua hệ thống liên lạc: "Cậu là người giỏi nhất đại đội! Tôi trông chờ ở cậu, đồ khốn. Tôi đã trao cho cậu vinh dự cao quý nhất để bảo vệ và chăm sóc chiếc tăng chỉ huy, đồ trời đánh! Đừng phụ lòng đại đội trưởng của cậu! Hoặc tôi sẽ nghiền nát cậu, đồ thối tha!"

Lái tăng cũng chả có thời gian để trả lời tôi: Sau một cú ngoặt gấp, anh điều khiển con khủng long bọc thép lao lên và liên tục tăng cần số với tốc độ của ánh sáng. Chiếc tăng húc thẳng vào tường gạch. Và một cú sốc mạnh làm rung chuyển toàn bộ xe tăng, tất cả rung rầm rầm và rít lên cót két. Gạch vỡ như tuyết lở trên các tấm giáp, phá vỡ đèn, anten, xé rách hộp công cụ và thùng nhiên liệu dự trữ bên ngoài. Nhưng chiếc tăng của tôi gầm lên, được bọc kín trong một cái mạng nhện bằng thép gai, vẫn vọt ra khỏi đống gạch vụn và lao lên những con phố ngái ngủ của một thị trấn nhỏ và yên tĩnh của Ukraina. Nhìn vào ống ngắm sau, tôi thấy những chiếc xe tăng của đại đội tôi đang bò qua quãng tường vỡ rất nghênh ngang và vui vẻ. Sĩ quan trực nhật đang chạy tới mảng tường vỡ. Ông ta khua tay rối rít. Ông ta đang hét to một điều gì đó. Miệng ông ta há hốc. Nhưng bạn không thể nghe thấy những gì ông ta la hét. Giống như xem một bộ phim câm, bạn đành phải đoán xem người ta nói gì. Tôi đoán ông ta đang nguyền rủa. Kèm với những cử chỉ tục tĩu. Không thể nhầm được.

Khi chiếc tăng thứ 10 của đại đội tôi vượt qua đoạn tường vỡ, những sĩ quan điều phối xuất hiện: Quân phục của họ màu đen với đai lưng và mũ trắng. Họ có nhiệm vụ lập lại trật tự. Họ biết những ai cần được xuất quân trước. Dĩ nhiên là lính trinh sát. Mỗi trung đoàn đều có đại đội trinh sát đặc biết, được trang bị công nghệ chuyên dụng, và cũng tòan lính và sỹ quan được huấn luyện đặc biệt. Ngoài ra, mỗi tiểu đoàn bộ binh cơ giới và thiết giáp vẫn còn một đại đội, mặc dù không được trang bị đặc chủng và cũng không có lính đặc chung, nhưng vẫn có thể được sử dụng như một đơn vị trinh sát.

Các đại đội này cũng được xuất phát trước. Hãy cho đại đội mũ trắng chúng tôi xuất phát! Chúng tôi cần phải vượt những chặng đường rất xa phía trước. ngay bây giờ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK