Chương 5: Ngô Lương Tâm
Cho dù có bắt đầu lại từ con số không thì anh cũng có tư cách để không coi người khác ra gì, thích gì làm nấy!
Không khí trong xe trở nên lạnh lẽo, Lâm Mặc nói xong thì nhắm mắt lại, Bạch Vy Vy cũng không biết phải nói sao.
Im lặng suốt cả quãng đường. Sau khi đi hết đường cao tốc vòng quanh thành phố thì hai người đã đến sơn trang Lưu Kim.
Đây là nơi ăn chơi xa hoa, cao cấp bậc nhất thành phố Phúc Châu.
Nó không được xây dựng theo kiến trúc tráng lệ của phương Tây mà lại được xây dựng với những tòa lầu các, nhà thủy tạ theo phong cách thôn quê của Giang Nam, điều này không khiến Lưu Kim sơn trang trở nên yếu thế hơn các khu khác mà ngược lại còn khiến cho người ta cảm nhận được một vẻ đẹp tĩnh lặng.
Những người đã chán với cảnh huyên náo nơi đô thị hay những người giàu thích văn vẻ đều đổ về nơi này.
Hơn nữa sơn trang còn có những vũ cơ cao cấp nhất cùng bếp trưởng ba sao Michelin, chất lượng phục vụ khiến ai nấy cũng phải hài lòng.
Chiếc BMW tiến vào bãi đỗ toàn siêu xe, bảo vệ mặc vest, đeo găng tay trắng chạy tới mở cửa xe cho họ. Đến trước cửa, Bạch Vy Vy lấy thiệp mời ra, nữ lễ tân mặc sườn xám xếp thành hai hàng đồng loạt cúi người chào.
Liễu xanh phủ rợp bên lầu thủy tạ làm say lòng người, bước chân vào Lưu Kim sơn trang như thể được trở về thời cổ đại.
Bạch Vy Vy hít sâu, không khí vùng ngoại ô có sự tươi mát trong lành khác hẳn với vùng trung tâm thành phố.
Ngay cả Lâm Mặc cũng nhướn mày. Thành thật mà nói, tòa sơn trang này không đủ để khiến anh phải kinh ngạc, với anh thì nó cũng chỉ tạm được, coi như được xây dựng công phu.
Nhưng trong sơn trang có một luồng linh khí nồng đậm truyền tới từ phương Đông.
Lâm Mặc đảo mắt nhìn quanh rồi đột nhiên, anh trông thấy một toàn lầu cao dưới sự che phủ của hàng liễu trăm tuổi vẫn lộ ra một góc. Anh chỉ vào nó, hỏi: “Kia là khu nào?”
“Theo hướng anh chỉ thì là Thiên Tự Các nhưng nghe nói không mở cửa bao giờ, chỉ có chủ nhân của sơn trang – Lưu Hùng đến thì mới mở ra…”, Bạch Vy Vy sững lại, còn chưa nói xong thì đã thấy Lâm Mặc tiến về phía đó.
“Này, anh làm gì đấy, Lưu Hùng không phải người dễ dây vào đâu, anh đừng đi lung tung!”, Bạch Vy Vy hơi hoảng, vừa rồi trông Lâm Mặc đánh hai người thanh niên khiến cô ta đến giờ vẫn còn hơi sợ hãi, lúc này thấy anh tiến về phía Đông thì cô ta tưởng rằng anh định đi gây sự với Lưu Hùng, sợ đến mức vội hét lên.
Lưu Hùng không dễ chọc, ông ta thực sự là người có máu mặt, sơn trang Lưu Kim chỉ là một phần nhỏ trong khối sản nghiệp khổng lồ của ông ta mà thôi.
Ông ta ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với hai tên tạp nham vừa nãy.
“Cô vào trước đi, tôi thấy sơn trang này cũng khá đẹp, muốn đi dạo vòng quanh trước”, Lâm Mặc xua tay, bình thản nói: “Tôi biết Lưu Hùng, cô yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ qua, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi”.
“Anh!”, Bạch Vy Vy tức muốn nổ phổi, Lâm Mặc trả lời một cách hời hợt khiến cô ta cảm thấy không yên nhưng nghĩ đến lý do đánh người hồi nãy của anh, cô ta cuối cùng vẫn im lặng mà rời đi.
“Có lẽ tên này đổi tính thật rồi. Anh ta muốn tham gia bữa tiệc của chị nhưng đến đây rồi lại không biết phải đối mặt với chị thế nào. Hơn nữa nghe nói Thiên Tự Các một năm chỉ mở cửa một ngày, cho dù gặp được cũng không xảy ra xung đột gì. Thôi bỏ đi, không nên gây sức ép quá lớn cho anh ta”.
Sau khi Bạch Vy Vy đến Địa Tự Các, trên tầng cao nhất của Thiên Tự Các, Lưu Hùng đang chống lan can, mượn ánh sao trên trời nhìn sản nghiệp to lớn do một tay mình gây dựng, trong lòng không khỏi âu sầu.
“Ông chủ, cậu chủ đã khá hơn rồi!”, một giọng nói mừng rỡ vang lên khiến Lưu Hùng giật mình, bẻ gãy lan can. Ông ta đột nhiên quay người, khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị lộ ra dưới ánh sao.
“Vũ Nhi thật khỏe rồi? Cậu chắc chứ?”, Lưu Hùng nghi hoặc mà nhìn vệ sĩ vội vã chạy đến báo tin mừng, ông ta đã thất vọng quá nhiều lần nên hiện tại không còn niềm tin nữa.
“Ngay cả tôi lẽ nào ông Lưu cũng không tin?”, Lưu Hùng vừa dứt lời thì một ông già mặc đồ thời Đường, tinh thần phấn chấn bước tới.
“Ông chủ, cậu chủ thật sự đã khỏe lại rồi!”
Cùng lúc đó, một người hầu nữ ôm bé nam 2, 3 tuổi đi ra.
“Vũ Nhi!”, Lưu Hùng vội vàng đón lấy đứa bé, thằng nhóc đang ngủ ngon lành, khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, đang ngủ mà cũng không ngừng chép miệng như thể mơ thấy được ăn món ngon gì đó vậy.
“Hahaha, Vũ Nhi thật sự khỏe lại rồi!”, Lưu Hùng xúc động cười to nhưng lại bị tiếng cười khẩy lạnh lùng của ông lão chặn lại.
Khuôn mặt của Lưu Hùng hiện nên vẻ lúng túng nhưng kinh nghiệm lăn lộn trong thương trường bao năm khiến ông ta lập tức bình tĩnh lại, nói: “Ngô thần y, vừa rồi thật xin lỗi, bệnh con trai tôi đến đột ngột, tôi đã tìm biết bao danh y nhưng đều không chữa được nên nhất thời lỗ mãng, mong thần y lượng thứ”.
“Hừ!”, Ngô thần y nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Ngô Lương Tâm tôi hành nghề ở Hạnh Lâm đã mấy chục năm, nổi danh khắp Giang Bắc, ông Lưu lại lấy một đám bác sĩ hám danh cầu lợi tầm thường ra so sánh với tôi?”
Cho dù có bắt đầu lại từ con số không thì anh cũng có tư cách để không coi người khác ra gì, thích gì làm nấy!
Không khí trong xe trở nên lạnh lẽo, Lâm Mặc nói xong thì nhắm mắt lại, Bạch Vy Vy cũng không biết phải nói sao.
Im lặng suốt cả quãng đường. Sau khi đi hết đường cao tốc vòng quanh thành phố thì hai người đã đến sơn trang Lưu Kim.
Đây là nơi ăn chơi xa hoa, cao cấp bậc nhất thành phố Phúc Châu.
Nó không được xây dựng theo kiến trúc tráng lệ của phương Tây mà lại được xây dựng với những tòa lầu các, nhà thủy tạ theo phong cách thôn quê của Giang Nam, điều này không khiến Lưu Kim sơn trang trở nên yếu thế hơn các khu khác mà ngược lại còn khiến cho người ta cảm nhận được một vẻ đẹp tĩnh lặng.
Những người đã chán với cảnh huyên náo nơi đô thị hay những người giàu thích văn vẻ đều đổ về nơi này.
Hơn nữa sơn trang còn có những vũ cơ cao cấp nhất cùng bếp trưởng ba sao Michelin, chất lượng phục vụ khiến ai nấy cũng phải hài lòng.
Chiếc BMW tiến vào bãi đỗ toàn siêu xe, bảo vệ mặc vest, đeo găng tay trắng chạy tới mở cửa xe cho họ. Đến trước cửa, Bạch Vy Vy lấy thiệp mời ra, nữ lễ tân mặc sườn xám xếp thành hai hàng đồng loạt cúi người chào.
Liễu xanh phủ rợp bên lầu thủy tạ làm say lòng người, bước chân vào Lưu Kim sơn trang như thể được trở về thời cổ đại.
Bạch Vy Vy hít sâu, không khí vùng ngoại ô có sự tươi mát trong lành khác hẳn với vùng trung tâm thành phố.
Ngay cả Lâm Mặc cũng nhướn mày. Thành thật mà nói, tòa sơn trang này không đủ để khiến anh phải kinh ngạc, với anh thì nó cũng chỉ tạm được, coi như được xây dựng công phu.
Nhưng trong sơn trang có một luồng linh khí nồng đậm truyền tới từ phương Đông.
Lâm Mặc đảo mắt nhìn quanh rồi đột nhiên, anh trông thấy một toàn lầu cao dưới sự che phủ của hàng liễu trăm tuổi vẫn lộ ra một góc. Anh chỉ vào nó, hỏi: “Kia là khu nào?”
“Theo hướng anh chỉ thì là Thiên Tự Các nhưng nghe nói không mở cửa bao giờ, chỉ có chủ nhân của sơn trang – Lưu Hùng đến thì mới mở ra…”, Bạch Vy Vy sững lại, còn chưa nói xong thì đã thấy Lâm Mặc tiến về phía đó.
“Này, anh làm gì đấy, Lưu Hùng không phải người dễ dây vào đâu, anh đừng đi lung tung!”, Bạch Vy Vy hơi hoảng, vừa rồi trông Lâm Mặc đánh hai người thanh niên khiến cô ta đến giờ vẫn còn hơi sợ hãi, lúc này thấy anh tiến về phía Đông thì cô ta tưởng rằng anh định đi gây sự với Lưu Hùng, sợ đến mức vội hét lên.
Lưu Hùng không dễ chọc, ông ta thực sự là người có máu mặt, sơn trang Lưu Kim chỉ là một phần nhỏ trong khối sản nghiệp khổng lồ của ông ta mà thôi.
Ông ta ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với hai tên tạp nham vừa nãy.
“Cô vào trước đi, tôi thấy sơn trang này cũng khá đẹp, muốn đi dạo vòng quanh trước”, Lâm Mặc xua tay, bình thản nói: “Tôi biết Lưu Hùng, cô yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ qua, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi”.
“Anh!”, Bạch Vy Vy tức muốn nổ phổi, Lâm Mặc trả lời một cách hời hợt khiến cô ta cảm thấy không yên nhưng nghĩ đến lý do đánh người hồi nãy của anh, cô ta cuối cùng vẫn im lặng mà rời đi.
“Có lẽ tên này đổi tính thật rồi. Anh ta muốn tham gia bữa tiệc của chị nhưng đến đây rồi lại không biết phải đối mặt với chị thế nào. Hơn nữa nghe nói Thiên Tự Các một năm chỉ mở cửa một ngày, cho dù gặp được cũng không xảy ra xung đột gì. Thôi bỏ đi, không nên gây sức ép quá lớn cho anh ta”.
Sau khi Bạch Vy Vy đến Địa Tự Các, trên tầng cao nhất của Thiên Tự Các, Lưu Hùng đang chống lan can, mượn ánh sao trên trời nhìn sản nghiệp to lớn do một tay mình gây dựng, trong lòng không khỏi âu sầu.
“Ông chủ, cậu chủ đã khá hơn rồi!”, một giọng nói mừng rỡ vang lên khiến Lưu Hùng giật mình, bẻ gãy lan can. Ông ta đột nhiên quay người, khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị lộ ra dưới ánh sao.
“Vũ Nhi thật khỏe rồi? Cậu chắc chứ?”, Lưu Hùng nghi hoặc mà nhìn vệ sĩ vội vã chạy đến báo tin mừng, ông ta đã thất vọng quá nhiều lần nên hiện tại không còn niềm tin nữa.
“Ngay cả tôi lẽ nào ông Lưu cũng không tin?”, Lưu Hùng vừa dứt lời thì một ông già mặc đồ thời Đường, tinh thần phấn chấn bước tới.
“Ông chủ, cậu chủ thật sự đã khỏe lại rồi!”
Cùng lúc đó, một người hầu nữ ôm bé nam 2, 3 tuổi đi ra.
“Vũ Nhi!”, Lưu Hùng vội vàng đón lấy đứa bé, thằng nhóc đang ngủ ngon lành, khuôn mặt hồng hào khỏe mạnh, đang ngủ mà cũng không ngừng chép miệng như thể mơ thấy được ăn món ngon gì đó vậy.
“Hahaha, Vũ Nhi thật sự khỏe lại rồi!”, Lưu Hùng xúc động cười to nhưng lại bị tiếng cười khẩy lạnh lùng của ông lão chặn lại.
Khuôn mặt của Lưu Hùng hiện nên vẻ lúng túng nhưng kinh nghiệm lăn lộn trong thương trường bao năm khiến ông ta lập tức bình tĩnh lại, nói: “Ngô thần y, vừa rồi thật xin lỗi, bệnh con trai tôi đến đột ngột, tôi đã tìm biết bao danh y nhưng đều không chữa được nên nhất thời lỗ mãng, mong thần y lượng thứ”.
“Hừ!”, Ngô thần y nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Ngô Lương Tâm tôi hành nghề ở Hạnh Lâm đã mấy chục năm, nổi danh khắp Giang Bắc, ông Lưu lại lấy một đám bác sĩ hám danh cầu lợi tầm thường ra so sánh với tôi?”