Chương 4: Tôi không quan tâm
Lâm Mặc thu tay về, ánh mắt trầm tĩnh nhìn hai gã thanh niên đang ngơ ngác.
"Lâm Mặc?", Bạch Vy Vy cũng sửng sốt, vừa rồi cô ta vẫn cố kìm nước mắt, tính cách quật cường không cho phép cô ta rơi lệ trước hai gã lưu manh khốn nạn, có lẽ vì dùng sức quá mức, cô ta không biết Lâm Mặc đã xuống xe từ lúc nào!
Dường như đây là công phu khiến người khác kinh ngạc, cô ta nhìn thấy miệng Châu Cuồng nôn ra máu, trong lòng khoái chí vô cùng, nhưng sau đó liền hung hăng kìm nén.
"Tên khốn kiếp này liều lĩnh quá!"
Bạch Vy Vy nhíu mày thật chặt, không nói đến lai lịch của hai gã thanh niên kia như thế nào, thân thể Lâm Mặc là cái dạng gì, cô ta biết rất rõ, nếu không phải nhà họ Lâm hàng tháng đưa thuốc đến, tên ma bệnh Lâm Mặc này e rằng sớm đã...
"Đồ vô lại như anh ta dựa vào đâu mà mạnh như vậy!"
Bạch Vy Vy cắn răng một cái, mở cửa xe xông tới.
"Mẹ kiếp!", sau một hồi ngơ ngác, hai gã thanh niên đối diện cũng phản ứng lại, bọn chúng hống hách ngang ngược thành tính đời nào chịu để yên, huống chi dưới sự kích thích của rượu, ánh mắt hai gã lập tức đỏ bừng lên.
"Xin lỗi cái con mẹ mày", Châu Cuồng nhổ ra một ngụm máu, trực tiếp nhảy ra khỏi xe, tung một cú đấm tới trước mặt Lâm Mặc, còn Vương Dũng không biết từ lúc nào đã rút ra một thanh gậy sắt, hướng về phía Lâm Mặc.
Đáy mắt Lâm Mặc xẹt qua tia lạnh lẽo, anh cười lạnh nhìn nắm đấm cùng thanh gậy sắt đang hướng về mũi mình.
Anh giơ tay lên, nắm nhẹ, sau đó hơi dùng sức.
Sau vài ba động tác đơn giản dứt khoát, tiếng xương gãy vang lên.
Trong ánh mắt khó tin của Vương Dũng, cánh tay của Châu Cuồng đã bị bẻ gãy.
Mà lúc này thanh gậy sắt của Vương Dũng cũng đã tới, cánh tay gãy của Châu Cuồng đã kích thích bản tính hung ác của gã.
"Nằm xuống cho tao!", gã rống to, thanh gậy sắt trong tay nhanh như vũ bão, đập vào đầu Lâm Mặc.
"Đần độn, ngu ngốc", Lâm Mặc khinh thường cười lạnh một tiếng, trong tích tắc gậy sắt chuẩn bị chạm tới, cơ thể anh khẽ động.
Anh đấm một cú vào bụng của Vương Dũng, cơn đau đớn dữ dội khiến khuôn mặt gã nhăn lại, thanh gậy sắt trong tay buông lỏng, Lâm Mặc không hề chùn bước mà tiến lên phía trước tóm lấy.
Bắt được gậy sắt, Lâm Mặc thuận thế vung nhẹ, đuôi gậy sắt lóe lên tia sáng dưới ánh trăng lạnh lẽo.
Bang!
Thanh gậy sắt đập vào đùi Vương Dũng, tiếng xương gãy răng rắc vang lên, Vương Dũng lập tức quỳ xuống.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức Vương Dũng đau đớn quỳ rạp xuống thì tiếng kêu thảm thiết của Châu Cuồng mới vang lên.
Bạch Vy Vy vừa chạy được ba bước, cô ta không thể tin vào mắt mình, đứng sững lại, đôi bàn tay bé nhỏ trắng nõn vô thức bụm chặt miệng để ngăn không phát ra âm thanh kinh hãi.
Theo tầm mắt của cô ta, Lâm Mặc đang cầm một thanh gậy sắt, hình bóng gầy gò đổ dài dưới ánh trăng.
Gã thanh niên mới vừa nãy còn hung hăng phách lối, giờ phút này run rẩy như một con chim cút quỳ rạp xuống xin tha mạng.
Chiếc BMW lao vụt qua, chỉ để lại hai ánh mắt hoảng loạn sợ hãi cùng căm hận.
Bạch Vy Vy vừa lái xe, vừa quan sát Lâm Mặc đã khôi phục lại trạng thái bình thường, lúc này nhìn qua Lâm Mặc không khác gì so với thường ngày.
Đầu tóc bù xù, râu ria xồm xoàm chưa kịp cạo cũng không thèm tỉa tót, quần áo thì tươm tất hơn một chút, đó là một bộ đồ tây của một nhãn hiệu nổi tiếng.
Nhưng bộ đồ tây của nhãn hiệu nổi tiếng này là món quà của mình tặng cho A Lương, tên khốn này lại dám mặc đồ ngủ đeo dép lê đến tham dự tiệc sinh nhật của chị gái mình.
Bạch Vy Vy không còn cách nào khác đành phải cho Lâm Mặc mặc, nhưng tên khốn đó ngay cả bộ đồ ngủ cũng lười cởi, cứ như vậy mặc bên trong bộ đồ tây, ống tay áo của bộ đồ ngủ lúc này còn thò ra một đoạn.
Hơn nữa anh ta còn chê bộ này nhỏ, thật là tức chết đi được!
Nhưng cái thằng cha này vậy mà lại thuần thục đánh cho hai tên kia suýt tè ra quần.
Đôi mắt của Bạch Vy Vy nheo lại, lần đầu tiên cô ta có cảm giác mình có chút không nhìn thấu con người của Lâm Mặc.
Cô ta mấy lần muốn mở miệng, nhưng vẫn không hỏi.
"Muốn nói gì cứ nói đi, cứ ấp a ấp úng như gà mổ thóc sau này thể nào cũng bị mẹ chồng bắt nạt", Lâm Mặc liếc mắt nhìn Bạch Vy Vy muốn nói nhưng lại thôi, anh lười biếng dựa vào ghế nói thẳng.
"Khốn nạn", câu nói của Lâm Mặc khiến cho Bạch Vy Vy nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: "Anh có biết hai tên đó có lai lịch như thế nào không, anh đánh bọn chúng thì cũng thôi đi, anh còn bắt bọn chúng quỳ xuống xin tha thứ, anh còn tưởng anh là người nhà họ Lâm à..."
Còn chưa nói hết câu, Bạch Vy Vy đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô ta biết mình đã lỡ lời, liền há hốc miệng liếc trộm Lâm Mặc, muốn nhận lỗi nhưng nói không nên lời.
Khí lạnh bao quanh thân thể biến mất, Lâm Mặc ngồi thẳng người, lạnh nhạt nói.
"Thực ra cô có thể nói tiếp, tôi đánh bọn chúng đơn giản vì tôi cảm thấy khó chịu, còn về thế lực phía sau bọn chúng, hoặc có thể nói là nhà họ Lâm".
"Lâm Mặc tôi không quan tâm".
Giọng nói thản nhiên mang theo sự tự tin cực lớn, đây chính là Lâm Mặc - một Thần đế kiêu ngạo, trọng sinh trở về, anh đã sớm đi qua con đường mà người khác chưa từng đi qua.