“Lâm Mặc, uống thuốc nào”.
“Thuốc? Đây là đâu? Mình vừa quyết đấu với Tân Đế và Cửu Đại Chí Tôn cơ mà?”
Một giọng nói kiêu ngạo vang lên bên tai khiến Lâm Mặc bật mở mắt.
Trước mắt anh không phải vũ trụ tối đen như mực mà là một người phụ nữ xinh đẹp đang cầm thuốc.
Người phụ nữ có ngũ quan tinh tế, cô ta mặc một chiếc áo phông tay ngắn hở rốn màu trắng phối cùng chiếc quần short bò siêu ngắn, đôi chân dài trắng nõn hiện rõ dưới ánh đèn.
Cô ta mang vẻ ngoài của một người phụ nữ trưởng thành lại không mất đi vẻ trẻ trung, vừa có hơi thở thanh xuân lại không kém phần thành thục, đẹp đến mức khiến người người ta phải điên đảo.
Hiện tại, người phụ nữ xinh đẹp này đang cầm một chiếc bát sứ tinh xảo, cau mày nhìn Lâm Mặc, đôi mắt long lanh hiện rõ vẻ ghét bỏ.
“Bạch Vy Vy?”, Lâm Mặc thấy người phụ nữ trước mắt thì hoảng hốt.
Bạch Vy Vy, em gái người vợ trên danh nghĩa – Bạch Lạc của anh.
“Mình quay lại trái đất nghìn năm trước rồi?”
Lâm Mặc nhếch môi cười châm biếm, mọi chuyện đều đã trở nên rõ ràng.
Lâm Mặc – thiên tài sáng giá nhất của đại lục Thiên Vũ, Phong Vũ Thần Đế mà vạn tộc cung phụng.
Anh mang trong mình tu vi phi thường trước nay chưa ai từng có, chèn ép cả Thần Đế cổ xưa - Tân Đế cùng Cửu Đại Chí Tôn của Thiên Vũ Đại Lục.
Tu vi nghìn năm xé rách bầu trời, dẫn xuống thiên kiếp có sức hủy diệt mạnh mẽ nhất trong lịch sử Thiên Vũ Đại Lục, nhưng Lâm Mặc không hề sợ hãi, anh vung kiếm chém rách tám tầng thiên kiếp, nghịch thiên mà đi, khiến chín tầng trời đều phải run rẩy.
Nhưng khi đạo thiên kiếp thứ 9 giáng xuống, vì đoạt lấy công pháp cấp Hỗn Độn “Cửu chuyển ngự thiên quyết” trong tay Lâm Mặc mà Tân Đế cùng cửu đại chí tôn đã liên thủ tấn công anh.
Để chắc chắn thành công, Tân Đế còn kéo theo hơn nghìn tỷ người phàm chết cùng khiến thiên kiếp khuếch đại gấp trăm lần.
Cho dù như vậy, Lâm Mặc vẫn lấy một địch mười, khiến Tân Đế bị thương nặng, giết chết Cửu Đại Chí Tôn.
Nhưng anh cũng bị đánh trúng một cú chí mạng rơi vào biển thiên kiếp, cũng là phần trung tâm của thiên kiếp.
Nhưng không ngờ rằng, căn nguyên của biển thiên kiếp lại dung hợp với “Cửu chuyển ngự thiên quyết” khiến thời không bị xoay chuyển dẫn đến Lâm Mặc trở lại trái đất nghìn năm trước!
“Lâm Mặc, thuốc này anh có…”
Bạch Vy Vy nhìn Lâm Mặc ngây ra thì cau mày, bực bội nói, nhưng còn chưa dứt lời.
Cô ta chợt cảm thấy một luồng hơi lạnh toát chảy dọc từ đầu đến chân, trên người Lâm Mặc đột nhiên xuất hiện sát ý sắc lẹm. Một giây trước anh còn ngây người ngồi đó vậy mà lúc này anh lại như biến thành một mãnh thú nhăm nhe cắn nuốt người khác.
“Anh có uống không…”, Bạch Vy Vy vô thức nói ra nốt mấy chữ còn lại nhưng giọng nói của cô ta run run, nhỏ như muỗi kêu.
Lâm Mặc thoát ra khỏi hồi ức, sát khí biến mất. Anh ngẩng đầu nhìn Bạch Vy Vy, cô ta đang cầm một bát thuốc, khuôn mặt trắng bệch bởi sát khí vô thức toát ra từ anh.
“Chị tôi hôm nay có việc nên bảo tôi đến đưa thuốc cho anh!”
Sát khí trên người Lâm Mặc biến mất, Bạch Vy Vy chỉ cảm thấy hốt hoảng, khi cô ta nhìn lại thì Lâm Mặc đã trở về dáng vẻ thường ngày, anh mặc bộ quần áo đã được chị cô ta giặt sạch, là phẳng nhưng lại không chải chuốt đầu tóc khiến nó trông như cái ổ gà.
Cô ta đúng là điên rồi mới bị tên khốn này dọa sợ!
Bạch Vy Vy hằn học đặt bát thuốc lên bàn “cạch” một cái, nước thuốc màu đen trong bát sánh ra ngoài vài giọt.
Bạch Vy Vy quay người rời đi, không quay đầu lại mà nói: “Tôi cũng còn có việc, không ở đây với cậu chủ Lâm nữa!”
“Cô đi tham gia sinh nhật chị cô chứ gì”.
Đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên từ sau lưng khiến Bạch Vy Vy giật thót, đồng thời cũng cảm thấy tức giận.
“Tên khốn này hóa ra cũng biết hôm nay là sinh nhất chị mình vậy mà còn ru rú trong nhà! Vì sao chị mình tài giỏi như vậy lại phải lấy một đứa con riêng nhà họ Lâm cơ chứ! Vì sao chị mình đối với anh ta tốt như vậy mà anh ta còn không quan tâm đến chị ấy!”
Nghĩ đến những ấm ức mà ngày thường chị mình phải chịu, nghĩ đến chị mình trong bữa tiệc sinh nhật còn phải lo lắng cho tên khốn này, muốn tên khốn này đến lại không dám nói với anh hôm nay là sinh nhật mình, trên khuôn mặt treo lên nụ cười gượng gạo.
Cơn giận mà Bạch Vy Vy vẫn luôn kìm nén từ khi vào phòng cuối cùng cũng bùng nổ, cô ta quay phắt đầu lại, hét lên: “Hóa ra anh biết hôm nay là sinh nhật chị tôi!”
Lâm Mặc nhìn Bạch Vy Vy như sắp khóc đến nơi thì không khỏi cảm thấy rối rắm.
Anh đương nhiên sẽ không quên!
Kiếp trước, anh xuất thân từ nhà họ Lâm cao quý ở Giang Nam, nhưng chỉ là một đứa con riêng.
Anh và mẹ sống nương tựa vào nhau, chưa từng gặp người bố Lâm Tiêu của anh.
Anh từng cố gắng để trở lên mạnh mẽ, muốn nhận được sự công nhận từ bố mình cũng như nhà họ Lâm.
Trở về từ nơi được coi là địa ngục trần gian, anh cuối cùng cũng gặp được Lâm Tiêu, hơn nữa còn trở thành một thanh đao sắc bén trong tay ông ta, giúp ông ta leo lên chức gia chủ.
Vốn Lâm Mặc cho rằng mình đã nhận được sự công nhận của nhà họ Lâm cũng như bố mình.
Nhưng cho đến cái ngày mà mẹ anh mất, Lâm Tiêu cũng không đến nhìn bà lấy một lần.