Chương 3: Cầu xin tha thứ
Thời gian hết hạn là ba năm, thuốc nước màu đen gần như đã mất tác dụng.
Lâm Mặc nhìn kinh lạc không có cái nào hoàn hảo của chính mình, âm thầm vận chuyển “Cửu chuyển ngự thiên quyết”.
Một tiếng đùng vang lên, một lực hút khổng lồ bùng nổ trong cơ thể của Lâm Mặc, thuốc nước màu đen tự động phân tán đều bị Lâm Mặc hấp thu vào, sau đó sau khi mạnh mẽ thu lại, sau khi tinh luyện xong liền như giếng phun rượu hướng về phía tứ chi trăm mạch.
Kết thúc một vòng vận chuyển, Lâm Mặc mở mắt, một tia sáng tĩnh mịch lóe lên trong mắt anh, một lực lượng bùng nổ quay trở về cơ thể, căn bệnh nan y mà ngay cả bác sĩ giỏi nhất thế giới cũng phải bó tay đã hoàn toàn được chữa khỏi.
"Ngưng khí nhị trọng sao?"
Lâm Mặc nhẹ nhàng lắc đầu, linh lực ở trái đất quá loãng, dù là thuốc nước giá trị xa xỉ mà Lâm gia đưa tới cũng không chứa được bao nhiêu linh lực cả, vì vậy dù cho phương thức vận chuyển “Cửu chuyển ngự thiên quyết” huyền diệu vô địch cũng chỉ khiến Lâm Mặc khó khăn lắm mới tiến vào tu luyện sơ cảnh.
"Phải nhanh chóng tìm một nơi có linh khí nồng đậm. Chỉ là bây giờ như vậy cũng đủ rồi!"
Lâm Mặc cảm nhận được sức mạnh bên trong cơ thể, tuy là so sánh với giai đoạn đỉnh phong, còn chưa được xem như là muối bỏ biển.
Nhưng ít nhất cũng xem như là đã tiến vào cảnh giới tu luyện, ở trên trái đất này thì cảnh giới ngưng khí nhị trọng cũng đủ để tung hoành một phương rồi!
Anh duỗi lưng, xương cốt vang lên tiếng răng rắc nhẹ, cảm giác linh lực trong cơ thể vận chuyện một cách lười biếng, tinh thần của Lâm Mặc rung lên, nhận thức bên ngoài được khuếch tán ra.
Tiến vào cảnh giới ngưng khí nhị trọng, Lâm Mặc không chỉ tăng thêm sức mạnh về mặt thể xác, mà nhận thức cũng theo đó mà tăng lên, bây giờ trong phạm vi mười trượng, chỉ cần Lâm Mặc muốn thì chỉ một chút gió thổi cỏ động cũng không thoát khỏi nhận thức của anh.
Nhưng nhận thức của Lâm Mặc vừa phóng ra, sắc mặt anh đã thay đổi ngay lập tức, anh mạnh mẽ bẻ một góc chết, chiếc BMW quét một vòng, trên đất phát ra tiếng ma sát chói tai, khó khăn lắm mới thoát được bóng xe lao như một tia chớp ở bên cạnh.
Bóng xe giống như tia chớp đột nhiên di chuyển, sau khi vẽ một đường vòng cung, dừng lại bên cạnh khu phục vụ.
Rolls-Royce Phantom, đứng đầu dòng xe sang của thế giới.
Có hai thanh niên ngồi ở bên trong, khiêu khích nhìn bọn họ.
Mười centimet!
Chỉ cách đúng mười centimet thôi là chiếc Rolls-Royce vừa rồi sẽ đụng bọn họ!
Khuôn mặt tươi cười của Bạch Vy Vy trở nên trắng bệch, vừa rồi chiếc Rolls-Royce Phantom này từ đằng sau đột nhiên tăng tốc, cô ta nhất thời luống cuống, nếu như không phải Lâm Mặc bỗng nhiên tỉnh lại thì chỉ sợ rằng bản thân đã gặp nguy hiểm rồi.
Cô ta tức giận đánh lên cửa xe, vươn đầu ra, nhưng vẫn chưa nói chuyện thì hai thanh niên ở đối diện vừa nhìn thấy mặt của Bạch Vy Vy, hai mắt đã sáng rực lên, không hẹn mà cùng huýt sáo về phía cô ta.
"Ôi cha, không ngờ tới lại là một đại mỹ nhân đó, thế nào mỹ nữ, vừa rồi kích thích không!"
Tên thanh niên ngồi ở ghế lái gỡ kính râm xuống, quét mắt nhìn Bạch Vy Vy với ánh mắt không chút kiêng nể.
"Đúng đó, mỹ nữ phản ứng nhanh đó, có hứng thú uống vài ly không!"
Tên thanh niên tóc đỏ ngồi ở ghế phó lái cũng nhìn chằm chằm vào bầu ngực đầy đặn của Bạch Vy Vy, sau đó thực sự cầm một chai rượu vang ra uống.
"Đồ khốn kiếp!"
Bạch Vy Vy vô cùng tức giận, cô ta không ngờ tới hai người này không chỉ không xấu hổ chút nào mà lại còn trêu đùa mình nữa!
"Ái chà chà, Vương Dũng, mày xem người ta chửi mày là đồ khốn kìa!"
Thanh niên tóc xanh khoa trương mở to miệng ra nói, sau đó đoạt chai rượu vang, mạnh mẽ uống một ngụm nói: "Cô em, em giả vờ thanh cao gì chứ, bản thân còn dắt theo một thằng đàn ông hoang dã ra chạy loạn, còn muốn giả vờ trước mặt bọn anh?"
"Đúng vậy, em nhìn đi, thằng nhóc kia trông cũng chẳng ra gì, tóc tai còn lộn xộn, em nhặt một thằng ăn xin ở bên đường à? Đói khát quá à? Nếu như em muốn như vậy thì anh em bọn anh cũng được nhá!"
"Bọn mày!"
Bạch Vy Vy bị chọc tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, xém chút nữa rơi nước mắt.
Vương Dũng và Châu Cuồng ở đối diện nhìn dáng vẻ của Bạch Vy Vy như vậy liền điên cuồng cười lớn.
Vành mắt Bạch Vy Vy lập tức ươn ướt, cô ta có lúc nào phải chịu cơn tức giận như vậy đâu.
Nhưng cô ta cũng là dân kinh doanh, hai người thanh niên này chỉ khoảng hai mươi tuổi mà đã có thể lái chiếc Rolls-Royce Phantom, hơn nữa còn không chút kiêng kị mà uống rượu lái xe, điều này cho thấy hai người này có lí lịch cũng rất sâu.
Nếu có thể, bây giờ cô ta thực sự muốn lái xe đâm chết hai tên háo sắc ở trước mặt.
Chỉ là cô ta không dám!
Tiếng cười điên cuồng vô cùng chói tai, nước mắt Bạch Vy Vy gần như sắp trào ra, mà hai thanh niên ở phía đối diện dường như đặc biệt muốn nhìn thấy cảnh này.
Dưới kích thích của hơi cồn, đồng tử của bọn họ dần dần phóng đại, giống như nhìn thấy cảnh tượng nước mắt của Bạch Vy Vy lăn tròn trên khuôn mặt trắng như sứ, cười giống như sắp tắt thở.
Nhưng bỗng nhiên, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, giống như một con dao sắc lạnh đâm thẳng vào tiếng cười tựa như tiếng cú đêm kia, cương quyết chặt đứt một phát!
"Bọn mày cười đủ chưa?"
Không biết từ lúc nào Lâm Mặc đã xuất hiện ở trước mặt hai tên đó, giơ nắm đấm lên, không chút khách khí đập thẳng vào mặt của thanh niên tóc xanh Châu Cuồng.
Khuôn mặt của Châu Cuồng biến dạng ngay lập tức, mái tóc bù xù hất qua một bên, máu tươi và nước bọt hòa vào nhau, phun hết toàn bộ vào mặt Vương Dũng.
"Xin lỗi ngay!"