Chẳng qua Phương Nguyên hiện giờ vừa mới bắt đầu tu hành cảnh giới Trúc Cơ, cho dù hắn đã tu luyện thành đạo thứ nhất của Tứ Tương Lôi Linh thì tu vi hiện giờ cũng chỉ là Trúc Cơ tầng thứ hai mà thôi, lôi linh còn rất mỏng manh, uy lực cũng có hạn, có lẽ chống lại tu sĩ Trúc Cơ trung giai thì Phương Nguyên vẫn nắm chắc chiến thắng, nhưng đối mặt với tu sĩ Trúc Cơ cao giai thì Phương Nguyên phải thật cẩn thận.
Mà gặp phải loại cao thủ bán bộ Kim Đan như Triệu Nô Nhi thì hắn càng sẽ không lựa chọn cứng chọi cứng với đối phương rồi, tu vi chênh lệch quá xa!
Dĩ nhiên không thể gắng gượng mà chiến đấu cũng không có nghĩa đối phương đã vô địch!
Pháp trận vốn dĩ là bố trí để lấy yếu thắng mạnh, sao Phương Nguyên lại không hiểu cơ chứ?
Từ lúc Triệu Nô Nhi vừa mới nổi ý định giết người với hắn thì Phương Nguyên cũng đã quyết định phải dùng đại trận luyện chết Triệu Nô Nhi.
Trong khoảng thời gian mỗi ngày trốn trong phòng là để thôi diễn trận pháp cần thiết, sau khi thôi diễn vô số lần từ đầu đến cuối Phương Nguyên đã sớm tính sẵn trong lòng.
"Tên nhóc, ngươi dám!"
Triệu Nô Nhi cũng hiểu được ưu thế của trận pháp, vốn dĩ hắn ta không tin có người chưa đến khoảng thời gian uống cạn chung trà đã có thể lại một lần nữa bày ra một tầng đại trận mới, thế nhưng nay Phương Nguyên làm được điều này ngay trước mắt Triệu Nô Nhi cũng khiến hắn ta không thể không tin.
Triệu Nô Nhi lập tức thu lại tính tình cao ngạo ban đầu, rống to chém đến tầng đại trận thứ hai, âm khí toàn thân bạo phát ra hình thành nên một bộ xương khô màu đen khổng lồ trái đập phải đụng bên trong đại trận, dễ như trở bàn tay, rất nhanh tầng đại trận thứ hai cũng bị lực va chạm mạnh mẽ của Triệu Nô Nhi đánh cho lung lay sắp đổ, nháy mắt đã muốn vỡ nát, nhưng ngay lúc này Phương Nguyên đã kết thành tầng đại trận thứ ba!
Hai tầng đại trận tương hỗ lẫn nhau, lực đạo càng thêm mạnh, tầng đại trận thứ hai vừa mới suýt chút nữa bị Triệu Nô Nhi đánh vỡ, rốt cuộc cũng mượn lực tầng đại trận thứ ba ổn định lại, hắn ở giữa không trung ngay bên trong cũng bị đè ép xuống đất, trận lực xung quanh điên cuồng ép đến.
"Tên thối nát, ai gia mà ra được nhất định phải rút gân lộ da ngươi!"
Triệu Nô Nhi vừa sợ vừa giận gào to lên, các loại bản lĩnh thần thông cất giấu đều thi triển ra hết.
Nhưng Phương Nguyên nhìn hắn ta tựa như nhìn cá trong lưới, mặc cho Triệu Nô Nhi gào la chửi bới cũng giả có tai như điếc, Phương Nguyên dứt khoát bắt đầu bày tầng đại trận thứ tư, nhiều loại trận kỳ bay ra, các đạo cấm chế phủ xuống, mỗi một tầng bao phủ lấy sơn cốc.
Giống hết như con nhện dệt lưới, vây con mồi bằng tầng tầng lớp lớp!
"Nhanh... Nhanh bắt tên trận sư kia!"
Thế nhưng cũng ngay lúc này trên không trung cách đó không xa bỗng vang đến nhiều tiếng hét to, lại thấy hướng tiên đài mấy chiếc pháp thuyền đang chạy đến, từ phía trên hơn mười thị vệ Ô Trì quốc mặc giáp đen nhảy xuống, đúng là bọn vừa lao ra theo sát Triệu Nô Nhi, chỉ là dù sao tốc độ pháp thuyền cũng không bằng Triệu Nô Nhi tu vi bán bộ Kim Đan, tốc độ họ chậm rất nhiều, đến tận bây giờ vất vả lắm mới đuổi tới được.
Vốn tưởng rằng lúc cả đám chạy đến là có thể nhìn thấy Triệu công công xé nát trận sư kia thành mảnh vụn, lại không ngờ rằng chuyện hoàn toàn không phải như thế, chẳng biết tên trận sư kia thi triển tà pháp gì mà lại có thể vây khốn Triệu công công trong sơn cốc, nhất thời cả bọn giật nẩy ngời.
Đám người đó không nói nhiều lời liền cùng lúc vọt lên, đủ loại pháp khí và trường thương bắt đầu đánh về phía Phương Nguyên trên không trung.
"Quan Ngạo ra tay đi, đừng để bọn chúng quấy nhiễu ta!"
Phương Nguyên dùng thần nguyện chụp đám người đang nhào tới, thế nhưng ngay cả đầu cũng chẳng hề quay lại, chỉ khẽ la lên.
Lúc này Phương Nguyên muốn dùng cách thức này đè chết Triệu Nô Nhi có thể nói là rất to gan, nhưng cũng hung hiểm vô cùng, hễ có một sơ suất thôi, Triệu Nô Nhi kia vọt ra được thì người chết nhất định là Phương Nguyên rồi, bởi thế chỉ một chốc hắn cũng không ngưng thôi diễn, cũng không có thời gian để tâm đến, ngay lúc này đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào Triệu Nô Nhi, chuyện khác đương nhiên phải giao cho Quan Ngạo rồi.
"Được!"
Quan Ngạo cùng với tiểu hoàng tử núp ở phía sau một mỏm đá to ngay miệng cốc, nghe thấy tiếng Phương Nguyên gọi, bấy giờ vội hô to đáp lời, sau đó hắn ta vung đại đao lên, vọt thẳng về phía thủ vệ Ô Trì quốc kia.
Người còn chưa đến Nhất Đao đã chém ra.
Khí thế một đao này kéo theo pháp lực toàn thân Quan Ngạo, ở giữa hư không lập tức vang lên một tiếng, hỏa diễm cháy ngợp trời, tựa như đám mây lửa vậy!
Trên đời này tu sĩ nhất mạch hành hỏa Trúc Cơ rất nhiều, nhưng người múc trọn cả một nhánh hỏa hành địa mạch tầm này như Quan Ngạo thì lại cực kỳ hiếm thấy, một đao này hắn ta chém ta ngay cả khi không thi triển pháp lực thì dư âm của pháp lực cũng đã mạnh hơn hẳn thần thông hỏa hệ rồi!
Một vùng khói lửa ngợp trời, lại mang thao lực đạo điên cuồng mãnh liệt vô song, uy lực quả thực mạnh mẽ tột cùng!
Răng rắc rắc!
Một chiếc pháp thuyền trong đó, hộ vệ Ô Trì Quốc vẫn còn chưa nhảy xuống, chiếc thuyền đã trực tiếp bị một đao này của Quan Ngạo chém thành hai mảnh, biến thành hai khúc cây cháy thiêu đốt hừng hực, có thể thấy được vô số hộ vệ Ô Trì Quốc ở bên trong giãy giụa rơi xuống đất.
Mà hộ vệ Ô Trì Quốc bên ngoài lao về phía Phương Nguyên lại càng dứt khoát bị mây lửa bao phủ, cả đám bất chợt cảm thấy kinh hãi, nơi nào còn lo lắng nhào đến ngăn cản Phương Nguyên cơ chứ, cả đám chỉ có thể dùng hết sức bú sữa mẹ mà liều mạng vung thiết thương lên, ý định chống đỡ vài hiệp với Quan Ngạo phía trước.
Đáng tiếc hết thảy đều chỉ là vô ích, trước mặt Quan Ngạo cả đám bị chém ngã tựa như từng khúc gỗ vậy.
"Tên nhóc vô tri, ngươi dám... Ngươi tàn sát hộ vệ Ô Trì Quốc ta, phạm phải tội chết, chờ ta ra ngoài nhất định không tha cho ngươi!"
Triệu Nô Nhi thấy cảnh tượng này, đôi mắt đã sớm phẫn nộ đến mức đỏ ngầu, gào lên một cách hung tợn, hắn ta liều mạng tấn công đến trận quang xung quanh, lúc này cả người đã tóc tai bù xù tựa như một người điên, âm khí toàn thân liên tiếp không ngừng khiến cho Triệu Nô Nhi giống như một con dã quỷ the thé gào khóc, đại trận xung quanh vây lấy hắn ta, rõ ràng đã bị Triệu Nô Nhi đập vào run run lên, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không vỡ ra mà thôi!