Quan Ngạo nhìn Phương Nguyên một chút, sau đó thuận theo khẽ gật đầu.
Mà Tôn quản sự thì nháy nháy mắt với Phương Nguyên, vỗ vỗ bả vai của hắn: "Phương Nguyên sư đệ, giá tiền này không tồi, bán đi..."
Phương Nguyên: "..."
Chưa kịp níu lại, Tôn quản sự đã kéo theo Quan Ngạo đi xuống chân núi phía xa.
Mà ở không trung xa xa cũng có không biết bao nhiêu cỗ khí tức ẩn chứa trong những đám mây đang quấn lấy phương Phương Nguyên, nhưng sau khi thấy Phương Nguyên leo lên ngọn núi này, lại thấy được Lạc Phi Linh trên đỉnh núi, liền lập tức lặng yên không tiếng động bay về phía xa, đi gọn gàng mà linh hoạt, không có nửa phần do dự. Có mấy tên không yên lòng, đang định ở lại bên cạnh tiếp tục trông coi, lại bị mấy người khác lôi đi xềnh xệch, trong khoảnh khắc đã kéo đến ngoài trăm dặm.
Nghĩ nghĩ lại, tựa hồ còn có thể nghe được vài tiếng thở dài...
...
...
"Phương Nguyên sư huynh, còn không mau tới?"
Lạc Phi Linh cười hì hì trông theo Tôn quản sự đi xuống núi, khuôn mặt nhỏ ngược lại trở nên ửng đỏ, nhưng rất nhanh liền cười lên.
Phương Nguyên cũng không còn khách khí, một bước bước lên Tiên Đài, ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh Lạc Phi Linh. Lạc Phi Linh lấy ra hai cái chén ngọc nho nhỏ một xanh một hồng được chạm trổ hết sức tinh mỹ, một chén có Thanh Long bao quanh, một chén có Hồng Loan bay lên, nàng rót rượu vào hai chén, đưa cái chén xanh cho Phương Nguyên, cười nói: "Đây chính là rượu được ta giấu rất lâu rồi, thiên hạ chỉ có một bình này..."
Nói rồi nàng liền nhếch miệng, tiếp lời: "Đã sớm muốn cho ngươi uống, thế nhưng mỗi ngày ngươi chỉ biết có tu hành!"
Phương Nguyên nhìn vào mắt Lạc Phi Linh, cười nói: "Nếu sớm biết có rượu ngon bực này, ta cũng cảm thấy làm vậy là sai lầm!"
Lạc Phi Linh liếc mắt: "Ngươi còn chưa uống đã biết đây là rượu ngon sao?"
Phương Nguyên nói: "Đây là rượu mà ta muốn uống!"
Nói rồi hắn nâng chén uống cạn.
Vừa nuốt chén rượu xuống, Phương Nguyên chỉ cảm thấy rất chua, kèm theo đó là cảm giác nóng hổi chảy từ cổ đi xuống, bất ngờ hóa thành một vũng thanh tuyền bên trong thể nội, toàn thân trở nên thư thái. Nhục thân hắn vừa mới Trúc Cơ lúc này vô hình cũng nhiều thêm một cỗ lực lượng, ngay cả Đạo Đài cũng sáng lóng lánh thêm mấy phần...
"Rượu này..."
Phương Nguyên nao nao nhìn về phía Lạc Phi Linh, tỏ ra hơi kinh ngạc.
Lạc Phi Linh có chút đắc ý nói: "Đây là ta đích thân ủ đó, cảm giác thế nào?"
Phương Nguyên nói: "Hơi chua!"
Lạc Phi Linh tỏ ra khó có thể tin: "Làm sao có thể?"
Nói rồi nàng nâng chén uống vào, sắc mặt lập tức đại biến, thè lưỡi: "Hư hết rồi..."
Phương Nguyên lập tức cười to.
Lạc Phi Linh hoàn toàn choáng váng: "Không đúng, rõ ràng đã bỏ rất nhiều thiên tài địa bảo vào..."
Phương Nguyên tắt tiếng: "Nhiều thiên tài địa bảo như vậy lại ủ ra một bình rượu chua lè, thật là bại gia...”
"Phí quá!"
Lạc Phi Linh tiếc hận lắc đầu, đang định đổ sạch rượu đi, Phương Nguyên giành lại, nói: "Thật ra hương vị vẫn còn tốt!"
Trong lòng lại thầm nghĩ: "Trong rượu có nhiều thiên tài địa bảo như vậy, cũng không thể lãng phí!"
Lạc Phi Linh nghe vậy hai mắt tỏa sáng, nhìn Phương Nguyên một chút, cười nói: "Vậy ta mang thức ăn lên cho ngươi!"
Phương Nguyên trong lòng có chút kinh ngạc, nơi này trống trải không người, làm thế nào để mang thức ăn lên chứ?
Trong đầu vẫn chưa nghĩ xong, đã thấy hai tay Lạc Phi Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Sau đó từ xung quanh vùng sơn dã này lập tức vang lên từng tiếng thú rống, trở nên hỗn loạn, không lâu sau đó đã thấy một con vượn hoang leo trèo vượt núi mà đến, trong tay bưng một bàn trái cây hoang dã vẫn còn vương hạt sương trên đó, trông long lanh rất mê người. Nó đặt lên bàn ngọc, sau đó lại chạy về trên núi.
Một con Bạch Lộc từ trong núi nhảy vọt tới trước Tiên Đài, đặt một nhánh linh chi lên bàn ngọc.
Bên trong một hồ nước rộng dưới núi lại có một lão quy bơi vào bờ, trên lưng cõng một đoạn Bích Đào, cùng mấy cái đài sen tươi mới.
Cuối cùng, trên đỉnh đầu truyền đến mốt tiếng chim cao vút, một con đại điểu màu đỏ thắm giương cánh bay tới, trong miệng lại ngậm một cành cây mọc đầy quả dại trên đó, từng trái cây đỏ tươi chín mọng, nhẹ nhàng thả xuống bàn ngọc.
"Lạc sư muội, ngươi đến tột cùng là..."
Phương Nguyên thấy vậy trong lòng cũng không khỏi tán thưởng, nhịn không được hỏi.
"Ta không nói cho ngươi..."
Lạc Phi Linh tinh quái quái cười một tiếng, lại không chịu nói.
Phương Nguyên tỏ ra bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Vậy thì tốt, ngươi không nói ta cũng không hỏi!"
Kỳ thật hắn đã sớm phát hiện ra trên người Lạc Phi Linh có bí mật, ngay từ lúc ở Ma Tức hồ hắn đã biết nha đầu này tuyệt không phải phàm tục. Thế nhưng trước kia hắn cũng chỉ cảm thấy có khả năng Lạc Phi Linh có bối cảnh không tầm thường mà thôi, ngày hôm nay trông thấy bộ dáng của nàng, lại thêm một màn bách thú hiến quả này, liền cảm thấy cũng không đơn giản như mình nghĩ. Nha đầu này nào chỉ có bối cảnh không tầm thường chứ, đơn giản chính là vô cùng không tầm thường mới đúng...
Thế nhưng nếu như Lạc Phi Linh không chịu nói, hắn cũng sẽ không hỏi!
Dù sao lúc trước hắn ở trước mặt Lạc Phi Linh thi triển qua uy lực của Ma Ấn Kiếm, sau đó Lạc Phi Linh cũng không hề hỏi qua.
Đây là một nha đầu mặc dù nghịch ngợm nhưng cũng rất hiểu chuyện, bản thân mình cũng chỉ nên coi nàng là vị sư muội ở Tử Vân phong, Lạc Phi Linh là tốt rồi!
Một bình rượu chua uống cạn, Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh đều đã ngà ngà say.
Mặc dù tửu lượng của Phương Nguyên cùng Lạc Phi Linh không tệ, nhưng bên trong bầu rượu này lại bỏ vào quá nhiều thiên tài địa bảo, gần như sắp đạt tới cấp độ tiên nhưỡng, chỉ cần khẽ nhấp một ngụm cũng đủ khiến cho người ta say mất mấy ngày, nhưng Phương Nguyên đã uống rất nhiều, không rơi một giọt.
Đến cuối cùng lúc, ngược lại cảm thấy vị chua của rượu này cũng rất ngon miệng...
"Nấccc, ta mệt rồi..."
Một cái đầu nhỏ nhắn bỗng nhiên tựa lên bờ vai Phương Nguyên.
Phương Nguyên đang hơi ngà ngà say đột nhiên cứng cả người, từ từ quay đầu nhìn Lạc Phi Linh.