Chuyện Phương Nguyên tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết cũng không tính là bí mật gì, bởi vì đối với chuyện chuyện tu hành, trừ khi Thanh Dương tông định lưu lại Phương Nguyên cả đời trong tiên môn, không để cho hắn gặp ai hết, nếu không kiểu gì cũng sẽ bị người ta phát hiện ra. Bởi vậy đối với chuyện này hắn cũng không tận lực giấu diếm, chỉ có điều, dù sao Phương Nguyên cũng chỉ mới bắt đầu tu luyện pháp quyết này không lâu, đạt tới có chút thành tựu cũng là chuyện mới chỉ một tháng trước, ngay cả đệ tử Thanh Dương tông cũng rất ít người biết đạo truyền thừa này, huống chi Bách Hoa cốc xa Thanh Dương tông hơn vạn dặm chứ?
Nhưng căn cứ theo lời Tiểu Viên sư huynh vừa nói, chẳng những hắn biết mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, mà còn biết mình đã tu luyện đạo pháp này đến cảnh giới thứ nhất, cho nên mới muốn có được tâm pháp, cũng muốn tâm đắc tu luyện của mình, có thể nói là nhắm trúng chỗ hiểm của hắn. . .
Bản thân mình chưa từng hành tẩu ra bên ngoài tiên môn qua, ai có khả năng hiểu rõ mình như vậy?
Đương nhiên sẽ là một người luôn chú ý đến mình, đồng thời cũng có người quen bên trong Thanh Dương tông. . .
Ngay từ thời điểm phục yêu tại Thái Nhạc thành, Phương Nguyên đã biết vị đồng môn kia luôn chú ý tới mình.
Chỉ có điều, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, nàng lại chú ý đến mức độ này. . .
"Phương Nguyên sư huynh, không biết ý của ngươi như nào?"
Tên Tiểu Viên sư huynh kia vẫn còn đang hờ hững cười, nói khẽ: "Nói trước, ta cũng không thèm Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết gì đó, chỉ muốn nhìn xem xem nó có chỗ huyền ảo nào hay không thôi, hơn nữa ta cũng sẽ không để ngươi phải chịu thiệt thòi, sẽ đổi bí pháp với ngươi. . ."
"Đương nhiên...!"
Nói đến đây, hắn lại bỗng nhiên vỗ nhẹ tay, cười nói: "... Chuyện này chúng ta đều sẽ giữ bí mật, không để ngoại nhân biết được!"
"Không phải ta đang lo lắng sau khi cho ngươi Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sẽ bị ai biết được, sẽ mang lại cho ta bao nhiêu phiền phức. . ."
Đến tận lúc này, Phương Nguyên mới bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tiểu Viên sư huynh, khẽ nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề, hi vọng ngươi thành thật trả lời ta, nếu ta tặng pháp quyết này cho ngươi, ngươi có cam đoan dốc hết toàn lực Bách Hoa cốc, cứu đồng môn Thanh Dương tông ta không?"
Tên Tiểu Viên sư huynh kia, dường như không nghĩ tới vấn đề này.
Hắn thoáng khẽ giật mình, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, hồi lâu sau mới nói: "Ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực!"
"Ta hiểu rồi!"
Phương Nguyên nhẹ gật đầu, cũng không cần phải nhiều lời nữa, mà tên Tiểu Viên sư huynh kia cũng trầm mặc một chút, sau đó rời khỏi cung trướng.
"Phương Nguyên sư huynh, ngươi nói chuyện với Tiểu Viên sư huynh sao rồi?"
Chẳng biết lúc nào, Lữ Tâm Dao đã trở lại cung trướng, vẻ mặt tỏ ra hết sức lo lắng.
Phương Nguyên lúc này đã bình tĩnh lại, dường như trong lòng đã có chủ ý, ánh mắt hờ hững nhìn Lữ Tâm Dao, nói: "Lữ sư muội tới thật đúng lúc, ngược lại có thể giúp ta truyền lời cho Tiểu Viên sư huynh một câu rằng, lời hắn nói, ta không thể đồng ý. . ."
Lữ Tâm Dao nghe vậy lập tức ngẩn người, cảm thấy ánh mắt Phương Nguyên có chút cổ quái, quá thấu triệt.
Nhưng sau đó, trên mặt của nàng liền lộ ra vẻ thất vọng, nhẹ nhàng hít một sâu một hơi, thản nhiên nói: "Phương Nguyên sư huynh, ta không biết Tiểu Viên sư huynh nói với ngươi chuyện gì, yêu cầu cái gì, chẳng qua là ta cảm thấy, tính mạng của đồng môn Thanh Dương tông lúc này đã sắp đến phút cuối cùng, cần phải gấp rút cứu viện. Trong lúc then chốt này, ngươi chịu chút ủy khuất thì đã làm sao? Cần phải biết, hiện tại ngươi đã không phải là đứa trẻ chăn trâu năm xưa, mà đã tu hành mấy năm ở tiên môn, chẳng lẽ ngay cả một chút khí phách nam nhi đại trượng phu cũng không học được hay sao?"
Phương Nguyên nghe nàng nói, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt cổ quái nhìn nàng.
Mà Lữ Tâm Dao thì đón nhận ánh mắt của hắn, sắc mặt hơi lạnh lẽo kèm chút cao ngạo nhìn lại.
"Rõ ràng là tầm mắt của chính ngươi quá nhỏ bé, không nhìn thấy đại khí phách của Phương Nguyên sư huynh nhà ta mới đúng. . ."
Trung lúc hắn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào cho có khí thế, chợt một thanh âm tỏ ra không vui từ sau lưng Lữ Tâm Dao vang lên: "Phương Nguyên sư huynh vốn là Phượng Hoàng sẽ bay lên chín tầng trời, ngươi lại để hắn cúi đầu đi đoạt gạo gà rừng, có buồn cười hay không?"
"Lời này ngược lại cũng có chút êm tai. . ."
Phương Nguyên hết sức hài lòng, quay đầu nhìn sang, liền thấy Lạc Phi Linh xuất hiện ở cửa ra vào cung trướng.
Cũng không biết nàng đi tản bộ ở nơi nào trở về, lúc này trên thân vẫn còn vương một chút sương đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi ướt vì sương đêm, trông lại có một vẻ đẹp riêng. Lúc này tựa như nàng đã nghe được có người nói xấu Phương Nguyên, trong lòng không vui, hếch cằm đi tới.
"Ngươi biết cái gì. . ."
Lữ Tâm Dao đang nói đến điểm quan trọng lại bị người đánh gãy, dĩ nhiên tâm tình có chút không vui, đang định quay đầu lại răn dạy.
Nhưng vừa quay đầu, chạm vào ánh mắt của Lạc Phi Linh, không hiểu sao trong lòng chợt giật thót một cái.
Đột nhiên nàng cảm thấy, trên thân thể của nữ đệ tử mà lúc bình thường nàng nhìn cũng không thèm nhìn lâu một chút này, vậy mà lại toát ra một loại khí chất thanh lãnh không nói nên lời. Đây tuyệt đối không phải là khí chất mà một nữ đệ tử phổ thông có thể có được, đôi mắt trong vắt kia, không hiểu tại sao vậy mà lại khiến cho nàng sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, khiến tâm thần nàng nhất thời bị thất thủ, lời vừa định nói ra cũng nuốt lại vào trong bụng.
Thoáng lấy lại bình tĩnh, nàng mới khôi phục lại vẻ thong dong, ánh mắt mang theo vẻ hồ nghi quan sát Lạc Phi Linh một hồi, trong lòng suy đoán đủ điều, chỉ là bất kể thế nào cũng không thể nói ra được lời định nói lúc đầu nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Phương Nguyên một chút, thản nhiên nói: "Xem ra Phương Nguyên sư huynh quả nhiên có một thân khí phách ngông cuồng, nhưng ta hy vọng ngươi vẫn còn biết mình đang làm gì a!"