"Đây nào phải là thí luyện gì, căn bản là đi khắp nơi nhặt bảo..."
Trong lúc Phương Nguyên đánh giá bốn phía, lo lắng vô cùng, vị đệ tử Bách Hoa cốc kia cũng đang nhìn Phương Nguyên, vẻ mặt như hơi ngạc nhiên. Qua hồi lâu hắn ta mới nhịn không được nói: "Phương Nguyên sư huynh đúng không? Ban nãy chúng ta vẫn luôn quan sát hướng đi của ma vật, mới vừa rồi nhìn thấy một lớp ma vật sau cùng từ phía nam đến phía bắc, trước sau không tới nửa canh giờ đã nhìn thấy ngươi xông lại. Ngươi và đám ma vật kia..."
"Chính diện va chạm!"
Phương Nguyên biết hắn ta muốn hỏi gì, thở một hơi nói.
Đệ tử kia lập tức tặc lưỡi: "Sau đó... ngươi trực tiếp giết tới?"
Phương Nguyên gật đầu, nói: "Xấu hổ, cũng cửu tử nhất sinh, suýt nữa đã đánh mất mạng nhỏ!"
"Ôi trời ơi, đây là cửu tử nhất sinh sao?"
Đệ tử Bách Hoa cốc kia kinh ngạc nhìn Phương Nguyên, trái tim ngày càng kinh hãi thầm nghĩ: "Xem trên người hắn ngay cả một chút thương thế cũng không có, một thân pháp lực hùng hồn đáng sợ, không thấy chút suy sụp yếu ớt nào, có thể thấy được hắn còn có dư lực không ít. Vị đại đệ tử chân truyền tuổi trẻ này thực lực quả là đáng sợ vô cùng. Ngay cả Tiểu Viên sư huynh của Bách Hoa cốc chúng ta, thực lực không phải tục, nhưng so sánh với hai người bọn họ..."
Thật ra hắn ta không biết, lúc này thân thể Phương Nguyên đã gần như vỡ nát, chịu đầy vết thương ngầm. Bề ngoài không nhìn ra nhưng nếu như hắn động thủ, thậm chí cũng không nhìn ra chỗ nào có vấn đề, nhưng lại kêu hắn chống đỡ thêm nhất thời nửa khắc, đoán chừng hắn sẽ triệt để xong đời.
"Đã đến nơi đệ tử nhất mạch Bách Hoa cốc chúng ta trú đóng, Tiểu Viên sư huynh đang ở nơi này!"
Rất nhanh, ngân toa đã tới trước một thung lũng, tiện tay chỉ về phía trước.
Đã thấy trong khe núi phía trước có rất nhiều đệ tử Bách Hoa cốc ra ra vào vào, ba người một tổ, hoặc là chạy về bốn phương tám hướng, hoặc là từ bốn phương tám hướng chạy ngược trở về. Nhìn nụ cười trên mặt bọn hắn thì biết rõ, mỗi khi ra ngoài một chuyến, bọn hắn đều có thu hoạch tương đối khá.
Mà trên một ngọn núi thấp bên cạnh khe núi lại có một vũng thanh đàm, bên trong là một thanh tuyền do pháp lực hóa ra, có một lá sen to lớn duyên dáng yêu kiều. Trên lá sen có một vị thanh niên bạch y đang ngồi xếp bằng, tiêu dao ngự phong, cực kỳ hào hiệp.
"Ngay khi nhìn thấy trận dị biến này xuất hiện, ta đã biết rõ Thanh Dương tông sẽ có người tới, hiện tại rốt cục các ngươi cũng tới rồi!"
Thanh niên ngồi xếp bằng trên lá sen từ từ quay đầu lại, nhìn Phương Nguyên nhảy từ trên ngân toa xuống, ánh mắt hơi kinh ngạc. Ánh mắt hắn ngừng lại trên mặt Phương Nguyên một lát, sau đó nói khẽ: "Chẳng qua, vừa nãy có một lớp ma vật chạy tới hướng bắc, các ngươi lại vừa từ phương bắc mà đến, chắc hẳn đã đụng đầu với đám ma vật kia. Không biết các ngươi dùng biện pháp gì để tránh thoát đám ma vật kia?"
"Tiểu Viên sư huynh, bọn họ trực tiếp giết ra từ trong đám ma vật kia..."
Không đợi Phương Nguyên trả lời, vị đệ tử Bách Hoa cốc đã đón Phương Nguyên tới đây cướp lời trước, vẻ mặt có chút hưng phấn.
"Cái gì?"
"Đó là chuyện không có khả năng?"
"Trên lưng hắn còn đang vác một người đây, sao có thể có bản lĩnh lớn như vậy?"
Đám đệ tử Bách Hoa cốc chung quanh nghe vậy cũng đều kinh hãi, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đều có chút kính nể.
Thậm chí có nhiều người không tin, không tin lại có người có thể giết ra từ trong đám ma vật kia.
Cho dù có cũng tuyệt đối không phải đệ tử cảnh giới Luyện Khí bọn hắn.
"Lời ấy là thật?"
Ngay cả Tiểu Viên sư huynh kia cũng lập tức động dung, khom người nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên hỏi.
"Chỉ là may mắn mà thôi..."
Phương Nguyên thầm thở ra một hơi, nói: "Các hạ là chân truyền Bách Hoa cốc Viên sư huynh đúng không?"
Trên đường tới hắn đã hỏi đệ tử Bách Hoa cốc, biết hiện tại đóng ở chỗ này là nhất mạch đệ tử Bách Hoa cốc, tên gọi Viên Nhai, cũng là một vị thiên kiêu kỳ tài tu hành không lâu. Lúc này đương nhiên hắn cũng chẳng màng tới khách sáo quan tâm gì, vội vàng trầm giọng mở miệng.
"Ma Tức hồ nội nảy sinh ác biến, đệ tử Thanh Dương tông ta thương vong thảm trọng, những người còn lại bị ép phải trốn vào Bát Hoang Vân Đài chống đỡ. Nhưng nay ma vật tề tụ Bát Hoang Vân Đài, có thể tiến công bất cứ lúc nào, tình thế hiểm ác đáng sợ, chỉ mành treo chuông. Hai người chúng ta đau khổ giết ra khỏi vòng vây, chỉ vì muốn cầu viện chư vị tiên môn đồng đạo, mong các vị nể tình chúng ta nhất mạch Việt Châu mà viện thủ, cứu đồng môn ta..."
Chúng đệ tử Bách Hoa cốc chung quanh nghe xong lời ấy, sắc mặt lập tức chìm thêm vài phần, nhưng không một người nào nói chuyện.
Mà Tiểu Viên sư huynh đang ngồi trên lá sen cũng không trả lời vấn đề này. Hiện tại hắn chỉ đưa mắt gắt gao đánh giá Phương Nguyên. Qua hồi lâu, hắn mới bỗng nhiên nói: "Phương Nguyên sư huynh, thứ cho tiểu đệ mắt vụng về, lại có chút không nhìn ra tu vi của ngươi sâu cạn ra sao..."
Phương Nguyên nghe vậy lông mày lập tức nhíu lại.
Bản thân mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, pháp lực vốn ngưng luyện, khí như hư cốc. Bình thường trừ phi mình chủ động triển lộ tu vi, hoặc người có tu vi cao hơn bản thân mình rất nhiều, nếu không khó có khả năng dễ dàng nhìn thấu tu vi sâu cạn. Hiện tại bản thân mình mới vừa giết ra từ trong ma vật, càng đã thu được đại lượng huyết tế chi lực, tu vi lại tăng vọt một mảng lớn, hỏng.
Thành thật mà nói, ngay cả bản thân hắn cũng không biết hiện tại mình có tu vi thế nào, huống chi thanh niên bạch y trước mắt này?
Chỉ có điều vào thời điểm mấu chốt như vậy, hắn hỏi tu vi của mình làm gì?