• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Gia Tuệ + Beta: Oldie

Chu Quân Ngôn khẽ ho nhẹ, liếc nhìn nồi hầm kế bên nồi cơm điện: “Em cũng biết nấu ăn?”

Cố Nhan bỗng nhiên từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn vẻ hiu quạnh nữa.

“Anh đói chưa? Chân giò mình mua về vẫn chưa hầm đâu.”

Cô ngoái đầu, nuối tiếc nhìn quả bí trong bồn nước.

Chu Quân Ngôn thấy cô tựa như đã khôi phục lại dáng vẻ hoạt bát thường ngày, biểu cảm trên mặt cũng thoải mái hơn.

“Tôi không đói.”

Cố Nhan quay đầu lại, ôm lấy anh lần nữa: “Thật ra em cũng không đói, em muốn về phòng.”

Chu Quân Ngôn vòng tay qua eo bế cô về giường, đưa cho cô vài tờ khăn ướt.

Cố Nhan đột nhiên cảm thấy hơi thẹn thùng vì nụ hôn lúc nãy, không nhắc đến việc nhờ anh giúp mình xử lý nữa.

Chu Quân Ngôn im lặng tựa lưng vào cạnh giường, nhớ lại quần áo của hai người họ vẫn còn nằm dưới sàn phòng bếp.

Sau khi lau sạch sẽ đùi mình, cô vươn tay ôm lấy cánh tay của Chu Quân Ngôn. Vừa rồi anh hỏi cô có biết nấu ăn hay không, thật hiếm khi anh hỏi cô những vấn đề như vậy.

Cô vuốt ve tay Chu Quân Ngôn trong vô thức: “Khi qua Mỹ em mới học nấu ăn đấy.”

Chu Quân Ngôn kéo chiếc chăn qua đắp lên người cô và anh.

“Tại sao?”

“Năm đầu tiên ở Mỹ, do phải học bù nên em không thể về nước.” Nói đến đây, cô có chút ngượng ngùng, liếc trộm Chu Quân Ngôn, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh như thường thì mới nói tiếp: “Du học sinh Trung Quốc bên đó hầu như đều về nước ăn Tết, trưa hôm giao thừa một mình em đi ăn cơm ở nhà hàng tự chọn kiểu Trung kế bên trường. Có một người bạn cứ nói với em rằng món bánh su kem của nhà hàng đó rất ngon, nên em muốn đi ăn.”

Đến khi Cố Nhan bước vào trong nhà hàng mới phát hiện ra nơi đây thật sự rất náo nhiệt, gần như mỗi bàn đều ngồi kín hết cả, có người Mỹ cũng có người Trung Quốc.

Chủ nhà hàng là một thanh niên người Trung Quốc, cậu nhìn cô rồi ngó ra phía sau cô: “Đi một người?”

Trong chốc lát gương mặt Cố Nhan ửng đỏ, cô nắm lấy dây đeo balo rồi cố tỏ ra thản nhiên gật đầu.

Thật ra giờ nghĩ lại, lúc đó ở nhà hàng chắc chẳng có ai chú ý đến cô đâu, chỉ là trong khoảnh khắc đó cô cảm thấy như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía mình, thậm chí lúc đi bộ cũng thấy không được tự nhiên.

Cô còn tưởng rằng bản thân sẽ rất nhớ món rau cải xào, nhưng cuối cùng lại chỉ tùy ý chọn vài món bỏ vào đĩa rồi tìm một góc khuất ngồi xuống.

Khi đã ổn định chỗ ngồi, cô do dự một lúc mới cầm điện thoại gọi cho Hứa Yên.



Nếu như có thể cùng cô ấy vừa gọi video vừa ăn thì chắc sẽ đỡ ngượng hơn, Cố Nhan nghĩ như vậy.

Giờ Mỹ bị lệch 12 tiếng so với trong nước nên bây giờ bên đó đã gần sang ngày mới rồi, nếu giờ này Hứa Yên vẫn chưa ngủ thì chắc chắn cô ấy đang xem Hài cuối năm.

Cố Nhan ôm hy vọng gọi thử, nhưng rất lâu cũng không ai bắt máy, bỗng có một người phục vụ đi ngang qua cô, Cố Nhan bối rối nói một câu:

“Mình ăn cơm đây, nói sau nhé, tạm biệt.”

Sau khi “cúp máy” xong, cảm giác lúng túng cũng vơi đi phần nào.

Nhưng sau khi ăn được vài miếng, cô nhận ra bản thân mình không đói đến thế, đồ ăn ở tiệm này không ngon gì hết, cũng chẳng có hương vị quê hương mà cô nhung nhớ.

Đây được xem như bữa ăn mà Cố Nhan ăn nhanh nhất trong đời, không đến mười phút, cô đã quẹt thẻ và rời đi.

Cô nắm chặt chiếc áo lông trên người, bước trên đường mà lòng có chút tiếc nuối, cô vẫn chưa được nếm thử bánh su kem ở đó.

Về đến nhà, Cố Nhan đóng rèm cửa sổ rồi chui vào chăn đi ngủ. Nửa đêm đói bụng tỉnh dậy, tìm trong tủ lạnh được một gói mỳ Ý cô liền cho lên bếp. Lần đầu tiên nấu ăn, cô mới biết rằng mì Ý phải luộc thật lâu mới chín, bỗng cảm thấy tự mình nấu ăn cũng không khó lắm.

Sau khi ăn xong, đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, là Hứa Yên gửi voice chat cho cô.

“Đêm qua cậu tìm mình hả? Có việc gì sao?”

“Không có gì, mình chỉ muốn nói với cậu rằng hôm qua một mình mình đi ăn nhà hàng tự chọn đấy!”

“Cừ thật nha! Mình chắc chắn không thể…”

……

Bàn tay ôm vai cô rất có lực, Cố Nhan ngẩng đầu lên nhìn Chu Quân Ngôn, cô dừng lại một lát rồi nói tiếp:

“Nhưng mà em nhận ra bánh su kem sẽ làm em mập, hơn nữa thức ăn tự mình nấu sẽ bổ dưỡng hơn, có phải em rất giỏi, rất đảm đang không.”

Hơi thở của cô rất nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn còn vương nét sợ hãi, Chu Quân Ngôn nhìn ánh mắt cô có tia trốn tránh, trong đầu lập tức hiện ra cảnh một mình cô ở nơi đất khách quê người đón năm mới, anh thật hy vọng bản thân không nhìn thấu cô.

Anh nhìn chăm chăm vào mắt cô, từ từ cúi đầu xuống hôn nhẹ lên đôi môi đó.

Cô sững người nhìn vào ánh mắt anh, bên trong đầy phức tạp.

Chu Quân Ngôn biết rõ tinh thần của mình không được tỉnh táo, anh vốn không biết mình đang làm gì.

Đúng lúc này điện thoại ở trên bàn vang lên, anh hít thở sâu một hơi rồi dời tầm mắt.



Là mẹ anh, Chu Quân Ngôn bắt máy: “Mẹ, có chuyện gì không ạ?”

“Tối mai có rảnh đến đây ăn cơm không?”

Chu Quân Ngôn nghĩ một lát: “Vâng, mà có cần mang theo chút gì không ạ?”

“Không thiếu thứ gì cả.” Giọng Chu Ninh từ trong loa truyền tới, Cố Nhan rướn người qua, cô nghe được giọng mẹ anh ngập ngừng hỏi sau vài giây im lặng:

“Cô gái lần trước đưa mẹ đến bệnh viện, con có tiện gọi con bé đi cùng luôn không? Mẹ vẫn còn chưa cảm ơn con bé đàng hoàng.”

Bà vừa dứt lời, Cố Nhan đang nằm trong lòng Chu Quân Ngôn liền ngẩng đầu, ngón trỏ vẽ vẽ lên ngực anh còn đôi mắt trong suốt thì ngước nhìn anh.

Chu Quân Ngôn liếc cô một cái, câu “Không tiện” đến môi rồi lại nuốt xuống, anh cầm điện thoại day day mi tâm: “Nói sau đi ạ.”

Sau khi cúp máy, Cố Nhan vẫn giữ nguyên tư thế nằm sấp trên người anh, chân cũng quấn lên chân anh, chờ anh mở miệng.

Chu Quân Ngôn rũ mắt nhìn cô, giọng khàn khàn.

“Muốn đi không?”

Cố Nhan mở to mắt gật đầu: “Muốn.”

Chu Quân Ngôn nhìn cô một lúc lâu, cảm thấy hết cách liền hỏi:

“Em có gì mà không muốn?”

Rõ ràng anh không hề cười, nhưng từ lời nói của anh Cố Nhan có thể nghe ra ý cười trong đó, cô nhìn anh chăm chú:

“Bởi vì những gì liên quan đến anh em đều muốn.”

Cả hai người không ai nhắc đến nụ hôn kia nữa, Chu Quân Ngôn im lặng với tay tắt đèn rồi nằm xuống giường. Cố Nhan ôm lấy anh cũng nằm xuống theo, đầu gối lên vai anh.

Trong đêm tối cô nghe giọng trầm thấp của anh nói: “Ngủ đi.”

Trên người là chiếc chăn làm bằng nhung ấm áp mềm mại, Cố Nhan dùng chóp mũi cọ cọ vai anh, nhắm mắt ngáp một cái:

“Haizz, làm con trai thật hạnh phúc quá đi.”

Chu Quân Ngôn trong bóng đêm yên tĩnh nghe cô nói, lại nhớ đến người em trai đó của cô, tay anh vừa duỗi ra khỏi chăn thì nghe cô nói một cách mơ hồ:

“Nếu như có kiếp sau em nhất định muốn làm đàn ông, đến lúc đó em sẽ ngay lập tức đến tìm anh, sau đó em làm chồng còn anh làm vợ, anh nhất định phải đợi em đấy.”

Tay Chu Quân Ngôn dừng giữa không trung, anh nghe tiếng thở rất nhẹ bên tai. Cuối cùng anh thu tay về, chân mày giãn ra rồi nhắm mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK