• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lexie & Beta: Thanh

Hai hôm sau, lúc sáu giờ sáng Chu Quân Ngôn về đến nhà.

Đồng nghiệp đi cùng anh đều ở lại khách sạn chỗ công tác, bởi vì tối đó có tiệc rượu xã giao nên ai nấy đều uống một chút, riêng anh phải trả thêm tiền để lên tàu về ngay trong đêm.

Gió tháng năm hơi lạnh, xua bớt không ít cảm giác say.

Anh vặn khóa mở cửa, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh gì.

Chu Quân Ngôn đặt chìa khóa xuống rồi lập tức đi vào phòng ngủ nhưng trong phòng trống rỗng. Sau khi xác định không có ai, anh mệt mỏi bật đèn lên.

Ánh sáng chiếu từ ngọn đèn phòng ngủ làm căn phòng hơi hiu quạnh, Chu Quân Ngôn ấn ấn mi tâm, cảm thấy mắt có chút khô khốc.

Anh thay quần áo rồi trực tiếp nằm trên giường, chăn gối chỉnh tề cũng bị anh làm cho xộc xệch.

Chưa được bao lâu thì di động anh đặt ở cạnh gối đầu bỗng nhiên rung lên, Chu Quân Ngôn lập tức cầm điện thoại lên xem.

Hóa ra là đồng nghiệp ở văn phòng thảo luận về chuyện mấy tiếng sau sẽ đi cắm trại gần thành phố B, Chu Quân Ngôn nhìn thoáng qua rồi tắt thông báo.

Thói quen sinh hoạt tốt làm cho anh dù chỉ mới ngủ được bốn tiếng vẫn đúng giờ tỉnh lại.

Trên gối đầu có mùi hương như có như không khiến anh nhíu mày.

Sau khi ngồi trên xe, Chu Quân Ngôn chuẩn bị kiểm tra cùng xác minh lại địa điểm đã hẹn trước. Đột nhiên anh nhận được một cuộc gọi là có hai người muốn đi nhờ xe anh, lúc họ tới nơi thì thời gian chậm hơn so với dự kiến một chút.

Mọi người gần như đã đến đông đủ, anh giúp hai người vừa đến kia nhét hành lý vào cốp xe nên lên xe sau cùng.

Trong xe có tổng cộng không đến hai mươi người. Khi anh vừa bước lên xe thì từ ánh mắt đầu tiên đã thấy cái người ngồi bên trong hàng ghế thứ hai từ dưới lên kia, người nọ thấy anh lập tức rụt đầu vào.

Anh hơi dừng bước nhưng lập tức khôi phục biểu cảm tiếp tục đi xuống dưới.

————



Cố Nhan cảm thấy bản thân như là cách một thế kỷ không được gặp Chu Quân Ngôn vậy, vừa thấy anh lên xe thì tâm đều đã muốn bay đến trên người anh.

Cô vui vẻ rạo rực chờ đợi Chu Quân Ngôn lại gần, đột nhiên thấy từ ghế sau xuất hiện một cô gái.

Cô nhìn chăm chú, đó không phải là người lúc trước nói nói cười cười với Chu Quân Ngôn sao—– người “đồi núi chập chùng” sao?

Trong lòng Cố Nhan bốc lên dấm chua, Chu Quân Ngôn đón cô ta tới đây, anh ấy còn giúp cô ta cầm hành lý nữa à!?

Cố Nhan chạm vào vai chị Dư ngồi ở trước cô.

“Chị Dư, cô ta cũng là người làm cùng ngành với chị sao?”

“Tiểu Lư? Cô ấy là thư ký.” Dư Hồng nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nói với vẻ hiểu rõ.

Cố Nhan không hiểu, cô chỉ biết là Chu Quân Ngôn không có thư ký, vậy tại sao cô ta lại đi cùng anh chứ?

“Đồi núi chập chùng” lên xe trước Chu Quân Ngôn, có lẽ là ánh mắt Cố Nhan nhìn chằm chằm quá mức trắng trợn, cô ta cũng liếc mắt một cái nhìn lại Cố Nhan.

Không hổ là thư ký của thị trưởng, cô ta thản nhiên mỉm cười với Cố Nhan rồi ngồi xuống hàng ghế bên cạnh, hai người chỉ cách nhau một lối đi hẹp.

Cố Nhan không ngờ tới Chu Quân Ngôn đã nhìn thấy mình rồi mà phản ứng lại bình thản như thế. Nhớ lại mấy ngày trước anh không đồng ý việc cô đi theo chị Dư đến buổi cắm trại dã ngoại, lời nói hôm đó có thể so với Bao Chuẩn và Tống Từ.

Nói không chừng là chột dạ à.

Tuy nghĩ như vậy nhưng nhìn thấy Chu Quân Ngôn cách mình ngày càng gần thì trong nháy mắt vẫn là theo bản năng kéo cánh tay anh.

Cô ngẩng đầu mở to mắt nhìn anh ra vẻ quyết tâm: “Anh phải ngồi ở đây.”

Chu Quân Ngôn không nói gì mà nhìn cô một cái, xung quanh truyền đến tiếng cười khẽ, anh rút tay về rồi ngồi xuống bên cạnh Cố Nhan.

Hai người đều không mở miệng, Cố Nhan nghẹn một bụng nghi hoặc.

“Này Tiểu Lư, hôm nay vì sao cô lại đi cùng với Tiểu Chu thế?”

Chị Dư thật tốt, Cố Nhan nghe vậy lập tức dựng tai lên.



Thế nhưng đợi một lúc lâu cũng không đợi được “ngực lớn” kia trả lời. Cô rướn người nghiêng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy “ngực lớn” đang tươi cười thản nhiên, chỉ là không nói lời nào.

Người hiện đại phép lịch sự đi đâu rồi? Hỏi cô ta mà cô ta cũng không trả lời còn cười cười là như thế nào? Cố Nhan cúi đầu nghịch tua váy.

“Lý Húc gọi điện thoại cho tôi.” Giọng của Chu Quân Ngôn vô cùng bình tĩnh, đánh gãy suy nghĩ của Cố Nhan.

“À, Lý Húc và Tiểu Lư ở chung một tiểu khu, chị quên mất.” Chị Dư cười xòa.

Sau khi biết trong xe có người thứ ba, trong lòng Cố Nhan dễ chịu hơn một chút, rất nhanh xe liền khởi động, cô cảm thấy có hơi buồn nôn.

Trong xe có vài đồng nghiệp dẫn theo trẻ con làm không khí trên xe khá ồn ào. Chu Quân Ngôn ngay từ đầu vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng đợi một lát sau cũng không nghe thấy Cố Nhan nói gì, cuối cùng anh mở mắt ra.

Khóe mắt liếc thấy Cố Nhan cau mày tựa vào trên cửa kính xe, Chu Quân Ngôn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Chu Quân Ngôn hỏi cô: “Cô làm sao vậy?”

Cố Nhan thấy anh rốt cuộc cũng để ý đến mình, nháy mắt đem đầu chuyển qua đặt lên vai của anh, chẹp miệng mếu máo: “Em không ăn sáng nên bây giờ hình như có hơi say xe…”

Chu Quân Ngôn thở dài một hơi, tật xấu thật nhiều. Mỗi ngày thấy cô ngồi ở trên xe thể thao đi đến cửa chính quyền thành phố rêu rao nhưng lại chưa thấy cô ngất xỉu bao giờ.

Anh bất đắc dĩ nâng đầu của cô lên, đứng dậy hỏi mọi người xung quanh có thuốc chống say xe không.

Lư Nhân ngồi ở hàng ghế gần đó nghe anh hỏi, cô xoay người tìm thuốc say xe trong túi đưa cho anh.

“Tôi có, anh say xe sao?”

Chu Quân Ngôn nói một tiếng cảm ơn, rồi tìm chị Dư xin một ly nước ấm.

Anh thổi thổi để nước bớt nóng rồi đưa cốc nước tới tay Cố Nhan, nhưng chỉ thấy mặt cô nhăn nhúm lại, tội nghiệp mà nhìn anh, miệng nhỏ khẽ mở ra.

“A.”

Chu Quân Ngôn liếc nhìn cô một cái, cuối cùng bình tĩnh đem thuốc nhét vào miệng cô và đưa cốc nước đến bên miệng giúp cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK