Editor: Tiếu Lạc + Beta: Martha
Một tay Chu Quân Ngôn cầm đèn pin, một tay nắm tay Cố Nhan mà đi trên mặt đất vừa ướt vừa trơn, giày hai người đã dính đầy bùn đất.
Đi một lúc, anh cảm giác Cố Nhan chợt dừng lại nên quay sang nhìn, váy ngủ của cô đã bị mắc vào nhánh cây bên đường.
“Đừng động.”
Chu Quân Ngôn chiếu đèn pin vào, thấy một cái động sâu cách đó nửa mét.
Anh thả tay cô ra để gỡ phần váy bị mắc vào cành cây, vài giọt sương bắn vào cổ của Cố Nhan, lạnh đến thấu xương. Cố Nhan run lên, hơi lùi về phía sau một bước, Chu Quân Ngôn vô thức ôm lấy eo cô và cả hai liền bị trượt chân ngã xuống động.
“Aaaaa!”
Đá vụn và lá khô rơi xuống mặt Cố Nhan, cô mở to mắt, hơi thở khó nhọc, sợ hãi kêu lên:
“Chu Quân Ngôn, anh ở đâu? Anh có sao không…”
Cố Nhan vừa gọi vừa đưa tay dò dẫm khắp nơi.
Cô đưa tay vịn bức tường trơn trượt, vất vả đứng dậy, vì có áo khoác Chu Quân Ngôn làm đệm lưng nên ngoại trừ lòng bàn tay bị đá cứa phải thì cũng không có vết thương lớn nào.
Thế nhưng khi nhớ lại là Chu Quân Ngôn chỉ mặc mỗi áo sơ mi thì Cố Nhan sợ hãi bật khóc nức nở.
“Chu Quân Ngôn…”
Ngay lúc nước mắt cô sắp rơi xuống, một bàn tay bất ngờ nắm lấy mắt cá chân của cô.
“Tôi chưa chết, đừng khóc.”
Cố Nhan nghe thấy tiếng anh nói, vội vàng ngồi xuống, sờ sờ tay anh.
“Anh có sao không?”
Anh phủi bụi trên đùi và ngẩng đầu nhìn cửa động, gian nan bò lên nhưng lại bị trượt xuống, đầu gối còn đụng phải tảng đá lớn.
Anh quan sát bốn phía, vách động dựng thẳng đứng, đèn pin rơi ngay ở cửa động, muốn leo lên là không thể.
Cố Nhan phủi bụi bám trên người anh, gió từ cửa động thổi vào, mấy lọn tóc của cô quét qua cổ anh.
“Em quên mang điện thoại rồi, anh có mang theo không?”
Chu Quân Ngôn liếc nhìn cô: “Không.”
Cố Nhan hơi rụt cổ:
“Vậy chúng ta phải ở đây cả đêm nay sao?”
Chu Quân Ngôn thu hồi ánh mắt, khẽ ừ một tiếng.
Cố Nhan gật gật đầu, ngồi thu mình trên mặt đất, không biết đang làm gì.
Chưa được bao lâu, cô nhanh chóng ôm mấy cành cây khô đưa cho Chu Quân Ngôn, khuôn mặt mong đợi nhìn anh:
“Anh đánh lửa đi.”
Chu Quân Ngôn im lặng nhìn, sau đó lấy từ trong túi ra một cái bật lửa.
Cố Nhan từ đó tới giờ chưa từng thấy anh hút thuốc, cô tiến lại gần anh ngửi ngửi.
“Anh không hút thuốc lá, sao lại có bật lửa?”
Chu Quân Ngôn không giải thích với cô, chỉ là nhu cầu xã giao mà thôi.
“Ngồi xuống.”
Cố Nhan nghe lời ngồi yên trên mặt đất, lúc này cô không quan tâm đến có sạch sẽ hay không.
Chu Quân Ngôn cầm một nhánh cây, bật cả buổi mới có lửa. Lần đầu tiên Cố Nhan cảm nhận được mùi gỗ bị đốt cũng thơm như vậy.
Trong động có tý ánh sáng, bóng người trải dài đung đưa trên vách tường, Cố Nhan và Chu Quân Ngôn dựa lưng vào nhau.
Cô rũ mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, lại nhớ đến mấy ngọn nến cắm trên bánh sinh nhật chiều nay.
Cô do dự một lúc mới chớp mắt, nhìn thoáng qua Chu Quân Ngôn, chậm rãi hỏi:
“Nếu hôm nay là sinh nhật em, thì anh có đi cùng để chúc mừng em không?’’
Chu Quân Ngôn nhìn cô, Cố Nhan nhìn ảnh ngược của mình phản chiếu trong mắt anh, lúng túng nói:
“Thật ra mai mới là sinh nhật của em, nhưng không chừng giờ đã qua 12 giờ rồi, vậy là đúng hôm nay.”
Chu Quân Ngôn im lặng một lúc, cuối cùng cầm một nhành cây có lửa cắm vào giữa những nhánh cây.
Đôi mắt Cố Nhan sáng ngời, ngạc nhiên nhìn anh:
“Em có thể ước sao?”
Chu Quân Ngôn gật đầu.
Cố Nhan vui vẻ ra mặt rồi quỳ trên mặt đất, Chu Quân Ngôn cúi đầu đem cục đá dưới gối cô vứt sang một bên.
Anh thấy khuôn mặt Cố Nhan thành khẩn, chắp tay trước ngực:
“Tôi hi vọng Chu Quân Ngôn sẽ luôn ở bên tôi khi tôi sợ hãi.”
“Khi tôi không ở bên, anh ấy sẽ nhớ đến tôi.”
“Phải tin tưởng tôi, phải có kiên nhẫn với tôi, không được hiểu lầm lung tung.”
“Vị trí bên cạnh ghế lái, phụ nữ từ năm mươi tuổi trở xuống chỉ có tôi được ngồi.”
“Sẽ cho tôi ở bên cạnh anh, không đẩy tôi ra.”
“Tôi hi vọng cả đời này đều—“
Bên tai bỗng vang lên vài tiếng sột soạt, Cố Nhan mở mắt, thấy nhánh cây kia đổ xuống.
Chu Quân Ngôn di chuyển ánh mắt, bình tĩnh dồn những cành cây ấy thành đống với các cành khác, ngọn lửa dần lớn hơn.
Cố Nhan rũ tay xuống, nhìn chằm chằm nhánh cây kia, ủy khuất nói:
“Em còn chưa ước xong…”
Nhưng rất nhanh, Cố Nhan liền hết buồn phiền.
Cô hưng phấn lắc lắc tay Chu Quân Ngôn, chỉ chỉ miệng động.
“Anh mau nhìn ngôi sao kia kìa, rất sáng, em chưa bao giờ thấy ngôi sao nào sáng như vậy.”
Chu Quân Ngôn nhìn thoáng qua bầu trời đêm trên miệng động, không nói gì thêm, nhìn Cố Nhan, ánh mắt anh dưới ngọn lửa càng thêm thâm trầm.
Cố Nhan thâm tình nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:
“Anh có tin ngôi sao kia đại diện cho tình yêu vĩnh hằng không?”
Chu Quân Ngôn vẫn trầm mặc, rốt cuộc nhịn không được, gằn từng tiếng.
“Đó là vệ tinh nhân tạo.”
Cố Nhan khó tin há to miệng, cuối cùng bực bội quay lưng lại với anh.
“Anh không lãng mạn xíu nào.”
Chu Quân Ngôn liếc nhìn gáy cô.
“Vì tôi lớn rồi, có mắt nhìn.”
Cố Nhan không lên tiếng, một lát sau, cô ghé vào tai anh thì thầm:
“Nhưng làm sao mà không có ngôi sao nào được…”
Chu Quân Ngôn cúi đầu, ý cười xuất hiện trong ánh mắt mà không hề hay biết.
Có lẽ là do đêm nay trăng sáng.
Một tay Chu Quân Ngôn cầm đèn pin, một tay nắm tay Cố Nhan mà đi trên mặt đất vừa ướt vừa trơn, giày hai người đã dính đầy bùn đất.
Đi một lúc, anh cảm giác Cố Nhan chợt dừng lại nên quay sang nhìn, váy ngủ của cô đã bị mắc vào nhánh cây bên đường.
“Đừng động.”
Chu Quân Ngôn chiếu đèn pin vào, thấy một cái động sâu cách đó nửa mét.
Anh thả tay cô ra để gỡ phần váy bị mắc vào cành cây, vài giọt sương bắn vào cổ của Cố Nhan, lạnh đến thấu xương. Cố Nhan run lên, hơi lùi về phía sau một bước, Chu Quân Ngôn vô thức ôm lấy eo cô và cả hai liền bị trượt chân ngã xuống động.
“Aaaaa!”
Đá vụn và lá khô rơi xuống mặt Cố Nhan, cô mở to mắt, hơi thở khó nhọc, sợ hãi kêu lên:
“Chu Quân Ngôn, anh ở đâu? Anh có sao không…”
Cố Nhan vừa gọi vừa đưa tay dò dẫm khắp nơi.
Cô đưa tay vịn bức tường trơn trượt, vất vả đứng dậy, vì có áo khoác Chu Quân Ngôn làm đệm lưng nên ngoại trừ lòng bàn tay bị đá cứa phải thì cũng không có vết thương lớn nào.
Thế nhưng khi nhớ lại là Chu Quân Ngôn chỉ mặc mỗi áo sơ mi thì Cố Nhan sợ hãi bật khóc nức nở.
“Chu Quân Ngôn…”
Ngay lúc nước mắt cô sắp rơi xuống, một bàn tay bất ngờ nắm lấy mắt cá chân của cô.
“Tôi chưa chết, đừng khóc.”
Cố Nhan nghe thấy tiếng anh nói, vội vàng ngồi xuống, sờ sờ tay anh.
“Anh có sao không?”
Anh phủi bụi trên đùi và ngẩng đầu nhìn cửa động, gian nan bò lên nhưng lại bị trượt xuống, đầu gối còn đụng phải tảng đá lớn.
Anh quan sát bốn phía, vách động dựng thẳng đứng, đèn pin rơi ngay ở cửa động, muốn leo lên là không thể.
Cố Nhan phủi bụi bám trên người anh, gió từ cửa động thổi vào, mấy lọn tóc của cô quét qua cổ anh.
“Em quên mang điện thoại rồi, anh có mang theo không?”
Chu Quân Ngôn liếc nhìn cô: “Không.”
Cố Nhan hơi rụt cổ:
“Vậy chúng ta phải ở đây cả đêm nay sao?”
Chu Quân Ngôn thu hồi ánh mắt, khẽ ừ một tiếng.
Cố Nhan gật gật đầu, ngồi thu mình trên mặt đất, không biết đang làm gì.
Chưa được bao lâu, cô nhanh chóng ôm mấy cành cây khô đưa cho Chu Quân Ngôn, khuôn mặt mong đợi nhìn anh:
“Anh đánh lửa đi.”
Chu Quân Ngôn im lặng nhìn, sau đó lấy từ trong túi ra một cái bật lửa.
Cố Nhan từ đó tới giờ chưa từng thấy anh hút thuốc, cô tiến lại gần anh ngửi ngửi.
“Anh không hút thuốc lá, sao lại có bật lửa?”
Chu Quân Ngôn không giải thích với cô, chỉ là nhu cầu xã giao mà thôi.
“Ngồi xuống.”
Cố Nhan nghe lời ngồi yên trên mặt đất, lúc này cô không quan tâm đến có sạch sẽ hay không.
Chu Quân Ngôn cầm một nhánh cây, bật cả buổi mới có lửa. Lần đầu tiên Cố Nhan cảm nhận được mùi gỗ bị đốt cũng thơm như vậy.
Trong động có tý ánh sáng, bóng người trải dài đung đưa trên vách tường, Cố Nhan và Chu Quân Ngôn dựa lưng vào nhau.
Cô rũ mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, lại nhớ đến mấy ngọn nến cắm trên bánh sinh nhật chiều nay.
Cô do dự một lúc mới chớp mắt, nhìn thoáng qua Chu Quân Ngôn, chậm rãi hỏi:
“Nếu hôm nay là sinh nhật em, thì anh có đi cùng để chúc mừng em không?’’
Chu Quân Ngôn nhìn cô, Cố Nhan nhìn ảnh ngược của mình phản chiếu trong mắt anh, lúng túng nói:
“Thật ra mai mới là sinh nhật của em, nhưng không chừng giờ đã qua 12 giờ rồi, vậy là đúng hôm nay.”
Chu Quân Ngôn im lặng một lúc, cuối cùng cầm một nhành cây có lửa cắm vào giữa những nhánh cây.
Đôi mắt Cố Nhan sáng ngời, ngạc nhiên nhìn anh:
“Em có thể ước sao?”
Chu Quân Ngôn gật đầu.
Cố Nhan vui vẻ ra mặt rồi quỳ trên mặt đất, Chu Quân Ngôn cúi đầu đem cục đá dưới gối cô vứt sang một bên.
Anh thấy khuôn mặt Cố Nhan thành khẩn, chắp tay trước ngực:
“Tôi hi vọng Chu Quân Ngôn sẽ luôn ở bên tôi khi tôi sợ hãi.”
“Khi tôi không ở bên, anh ấy sẽ nhớ đến tôi.”
“Phải tin tưởng tôi, phải có kiên nhẫn với tôi, không được hiểu lầm lung tung.”
“Vị trí bên cạnh ghế lái, phụ nữ từ năm mươi tuổi trở xuống chỉ có tôi được ngồi.”
“Sẽ cho tôi ở bên cạnh anh, không đẩy tôi ra.”
“Tôi hi vọng cả đời này đều—“
Bên tai bỗng vang lên vài tiếng sột soạt, Cố Nhan mở mắt, thấy nhánh cây kia đổ xuống.
Chu Quân Ngôn di chuyển ánh mắt, bình tĩnh dồn những cành cây ấy thành đống với các cành khác, ngọn lửa dần lớn hơn.
Cố Nhan rũ tay xuống, nhìn chằm chằm nhánh cây kia, ủy khuất nói:
“Em còn chưa ước xong…”
Nhưng rất nhanh, Cố Nhan liền hết buồn phiền.
Cô hưng phấn lắc lắc tay Chu Quân Ngôn, chỉ chỉ miệng động.
“Anh mau nhìn ngôi sao kia kìa, rất sáng, em chưa bao giờ thấy ngôi sao nào sáng như vậy.”
Chu Quân Ngôn nhìn thoáng qua bầu trời đêm trên miệng động, không nói gì thêm, nhìn Cố Nhan, ánh mắt anh dưới ngọn lửa càng thêm thâm trầm.
Cố Nhan thâm tình nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:
“Anh có tin ngôi sao kia đại diện cho tình yêu vĩnh hằng không?”
Chu Quân Ngôn vẫn trầm mặc, rốt cuộc nhịn không được, gằn từng tiếng.
“Đó là vệ tinh nhân tạo.”
Cố Nhan khó tin há to miệng, cuối cùng bực bội quay lưng lại với anh.
“Anh không lãng mạn xíu nào.”
Chu Quân Ngôn liếc nhìn gáy cô.
“Vì tôi lớn rồi, có mắt nhìn.”
Cố Nhan không lên tiếng, một lát sau, cô ghé vào tai anh thì thầm:
“Nhưng làm sao mà không có ngôi sao nào được…”
Chu Quân Ngôn cúi đầu, ý cười xuất hiện trong ánh mắt mà không hề hay biết.
Có lẽ là do đêm nay trăng sáng.