Tính đến bây giờ, khoảng thời gian Cố Nhan ngồi máy bay nhiều nhất là khi cô học đại học năm nhất ở Mỹ.
Tháng tám năm đó cô cầm visa tới Mỹ, chưa đầy hai tháng lại phải ngồi hết ba mươi tiếng máy bay về thành phố A.
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Ngày 2 tháng 10 là sinh nhật bà ngoại Cố Nhan, khi đó lúc nào cô cũng ở cạnh bà. Cô nhớ ngày bà ngoại tiễn mình ra sân bay đã cầm tay cô không nỡ buông, dặn đi dặn lại phải chăm sóc bản thân cho tốt. Thế nên bây giờ, cô muốn tặng bà một bất ngờ.
Cố Nhan gọi điện cho dì lớn hỏi thăm bà ngoại đang cần gì, không ngờ dì lớn bảo gần đây bà ngoại định mua máy tính mới, vừa đúng với ý cô. Cố Nhan đoán bà muốn học cách dùng máy tính để xem phim truyền hình. Vì vậy cô quyết định đặt một cái phù hợp cho người lớn tuổi để gửi về.
Trong 10 tiếng bay, Cố Nhan gọi video cho bà ngoại, nhịn cười nói mình không thể ở cạnh bà lúc này nên đã đặt mua máy tính mới cho bà, dỗ bà cười không ngừng.
Sau khi xuống máy bay, cơ thể cô như bị xe cán, chân đi trên mặt đất chẳng có cảm giác gì nhưng cô vẫn hết sức vui vẻ.
Hai giờ sáng, Cố Nhan bắt xe tới nhà bà. Híp mắt bấm xong mật mã, cô chưa kịp thay giày đã vội chạy lên phòng mình ở lầu 1.
Cởi quần áo, không tắm không rửa đã chui vào chăn. Chăn giường mềm mại thoải mái, mùi vẫn thơm như cũ. Bà từng bảo mỗi tuần đều đem chăn mền phòng cô đi phơi, chỉ cần cô muốn thì có thể tới bất cứ lúc nào, ngủ bao lâu cũng được.
Cố Nhan vừa tưởng tượng dáng vẻ vui mừng khi thấy mình của bà, vừa chìm vào mộng đẹp.
Khi cô tỉnh giấc đã là 2 giờ chiều mà còn chưa ai biết cô về, Cố Nhan âm thầm đắc ý.
Phòng ngủ của ông bà ngoại ở lầu hai, nên lúc Cố Nhan mở tủ lấy quần áo sạch có nghe được tiếng bước chân khe khẽ trên đầu.
Cô nhanh chóng rửa mặt rồi rón rén nắm tay vịn cầu thang, từ từ đi lên. Chưa lên tới đã trông thấy gương mặt của một đứa bé ngoại quốc trên TV ở phòng khách bên kia, cô còn nghe tiếng dì lớn và cậu. Xem ra mọi người đều đến chúc mừng bà. Cơm trưa ăn xong rồi, mọi người đang xem phim truyền hình nước ngoài chăng?
Nhưng ngay sau đó, Cố Nhan thấy đứa bé nọ ngây ngô nhìn vào ống kính, xấu hổ gọi “Grandma”. Sau đó nữa, giọng bà ngoại vang lên.
Cố Nhan cứ nghĩ bà sẽ dùng tiếng địa phương thành phố A, bởi bà không thích học tiếng phổ thông, nào ngờ cô nghe bà bập bẹ nói tiếng Anh: “Louis, bà ngoại rất nhớ cháu.”
Cố Nhan mờ mịt. Ai vậy?
Cậu lớn bưng đĩa trái cây tới làm chắn màn hình, dì lớn kéo ông ngồi xuống: “Đừng chắn màn hình thế, mẹ đang xem cháu ngoại.”
“Thằng nhóc mang nửa dòng máu nhà chị?” Cậu lớn rõ ràng chẳng hiểu gì cả.
Dì lớn cười cười nhìn bà ngoại, đưa trái cây qua: “Đúng đó, mà thằng nhóc này đáng quý hơn Nhan Nhan nhiều.”
Lúc này, Cố Nhan cảm giác như mình đang hóa thân thành nhân vật anime hài hước. Dù không ai trông thấy nhưng cô vẫn cố nhếch miệng, vì cô tin rằng bà ngoại sẽ phản đối dì lớn, bà sẽ nói Nhan Nhan mới đáng quý nhất. Bà rất yêu, rất yêu thương cô.
Cô bước lên một bước nhìn qua, trước mắt bà là chiếc máy tính cô mua cho. Chắc khi video call với người khác màn hình không đủ lớn mới nối sang TV. Bà đang cười ngắm màn hình lớn, không nỡ rời mắt dù chỉ một giây.
Cố Nhan ngơ ngẩn nhìn bà, rồi lại nhìn đứa bé được ôm ngồi lên chân người lớn trong màn hình. Cô lại quay về nụ cười hiền từ của bà, bỗng dưng bụng quặn thắt đau nhói.
————-
“Muốn ngồi xe đẩy không?” Vai bị một đôi bàn tay lớn bóp chặt khiến Cố Nhan ngẩng đầu lên, Chu Quân Ngôn thì đang cúi đầu nhìn cô. Cô luống cuống hé miệng nhưng chẳng biết nói gì.
Chu Quân Ngôn thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của cô, tay càng siết mạnh.
Cảm giác ấm áp trên vai giúp Cố Nhan dần lấy lại tinh thần, cô rũ mắt xua tan nỗi quẫn bách muốn chạy trốn trước đó.
“Muốn ngồi không?” Anh nhìn vào mắt cô, hỏi lần nữa.
Không đợi Chu Quân Ngôn nói gì thêm, cô lao thẳng vào lòng anh.
Chu Quân Ngôn không nhúc nhích giữ chắc xe đẩy. Cố Nhan siết tay, chôn mặt vào cổ anh lắc đầu, khàn giọng đáp:“Em lớn rồi.”
Anh hơi nhấc xe, một lúc lâu sau mới thì thầm hỏi: “Còn muốn mua gì nữa không?”
Cố Nhan hít một hơi thật sâu, mùi hương trên người anh mang đến cho cô cảm giác an toàn chưa từng có. Chu Quân Ngôn kéo cô ra để tránh bị ngạt thở.
Cổ họng Cố Nhan bật ra vài tiếng nho nhỏ: “Chúng ta về được không? Em muốn về nhà.”
Mấy đứa nhóc từ hàng khoai tây chiên chạy ra làm Chu Quân Ngôn phải ôm lấy eo cô kéo sang một bên.
Anh phát hiện mấy người đang xếp hàng tính tiền đều đang ngó qua đây, ánh mắt của họ làm anh khó chịu. Từ nhỏ đến lớn anh ghét nhất là trở thành đề tài bàn tán của người khác.
Chu Quân Ngôn tránh ánh mắt họ, nắm cánh tay Cố Nhan. Cố Nhan đoán được anh muốn làm gì bèn dán mặt vào gáy anh nhìn chăm chú, nói khẽ: “ Đừng..”
Chu Quân Ngôn vô thức dùng ngón cái vuốt ve cánh tay cô, không biết đang nghĩ gì mà cuối cùng chỉ vỗ nhẹ lên lưng cô, nói nhỏ: “Tôi muốn tính tiền.” Giọng anh hơi lạ.
Tuy trong lòng rất khó chịu nhưng anh biết nguồn cơn không phải từ Cố Nhan, mà từ chính bản thân mình khi dung túng cô.
Sau một hồi im lặng, Chu Quân Ngôn ngó lơ những ánh mắt cùng những tiếng xì xào quanh mình, nắm tay cô bước lên hai bước chuẩn bị tính tiền.
Có điều lối đi giữa các quầy thu ngân không đủ cho hai người đứng. Cố Nhan đấu tranh một lúc, rốt cuộc buông cánh tay đang vòng qua cổ anh ra.
Mặt cô ửng đỏ, vừa đáng thương vừa yếu ớt. Chu Quân Ngôn trông cô cúi đầu tiến lên trước vài bước, đứng ngoài yên lặng chờ anh tính tiền.
Chu Quân Ngôn tìm mã thanh toán trả tiền rồi xách hai túi lớn bỏ vào giỏ xe đẩy. Cố Nhan không nói gì, chỉ nắm áo anh theo xuống gara.
Sau khi bỏ túi lớn vào cốp xe, Chu Quân Ngôn ngẩng đầu nhìn Cố Nhan đã ngồi vào ghế phụ.
Anh thầm nghĩ đây chắc là lần đầu tiên trên xe yên ắng đến thế. Song anh rất nhanh bác bỏ, lần đưa cô về từ bệnh viện cũng yên tĩnh thế này.
Nhưng vậy rất quan trọng ư? Câu trả lời chắc chắn là không.
Cố Nhan im lặng cúi đầu nghịch điện thoại khiến anh hơi bối rối.
Về đến nhà, cô nhận túi nguyên liệu trên tay anh xách thẳng vào bếp: “Một tiếng sau sẽ có cơm.”
Giọng cô khe khẽ, trong trẻo như thể chuyện ở siêu thị chưa hề xảy ra. Ấy vậy, hình ảnh cô luống cuống ở siêu thị vẫn đọng lại trong ký ức của anh.
Tiếng thái thịt truyền ra từ phòng bếp làm Chu Quân Ngôn chợt nhớ ra cách đây không lâu, Cố Nhan từng nói người và động vật rất khác biệt: Con người luôn khống chế được hành động của mình.
Nếu anh khống chế được chân của mình thì giờ đã không đứng trước cửa bếp kiểu này.
Lúc Chu Quân Ngôn vào, Cố Nhan đang cắt bí đao. Cô cắt vừa nhanh vừa mỏng, kỹ thuật khá giống Chu Ninh. Bấy giờ Chu Quân Ngôn mới để ý tay cô rất nhỏ, mỗi lần hạ dao cứ như sắp cắt luôn ngón trỏ của mình vậy.
Chu Quân Ngôn bước mấy bước đứng sau cô.
“Anh thích bí đao hầm móng heo không? Ngon lắm nhé.” Nhận ra người ở đằng sau, Cố Nhan quay đầu cười với anh.
Chu Quân Ngôn bình tĩnh nhìn cô. Rất lâu sau, anh cất giọng trầm thấp: “Chuyện vừa nãy là thế nào?”
Tay thái thịt của Cố Nhan dừng lại. Im lặng một chốc, cô bỏ dao xuống quay người nhìn anh.
Anh thật sự là người tốt, cô nghĩ thầm. Dù ghét cô, anh vẫn lo cô dầm mưa sinh bệnh mà đưa về. Chẳng qua sự quan tâm ấy chỉ là phép lịch sự cơ bản khi thấy phụ nữ gặp khó khăn, chỉ thế thôi.
Cố Nhan nghiêng người khẽ hôn cằm anh. Anh không lùi bước cũng không tránh né, cô liền nhón chân hôn dần lên, đến khi môi hai người chạm nhau thì dừng lại.
Tháng tám năm đó cô cầm visa tới Mỹ, chưa đầy hai tháng lại phải ngồi hết ba mươi tiếng máy bay về thành phố A.
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
Ngày 2 tháng 10 là sinh nhật bà ngoại Cố Nhan, khi đó lúc nào cô cũng ở cạnh bà. Cô nhớ ngày bà ngoại tiễn mình ra sân bay đã cầm tay cô không nỡ buông, dặn đi dặn lại phải chăm sóc bản thân cho tốt. Thế nên bây giờ, cô muốn tặng bà một bất ngờ.
Cố Nhan gọi điện cho dì lớn hỏi thăm bà ngoại đang cần gì, không ngờ dì lớn bảo gần đây bà ngoại định mua máy tính mới, vừa đúng với ý cô. Cố Nhan đoán bà muốn học cách dùng máy tính để xem phim truyền hình. Vì vậy cô quyết định đặt một cái phù hợp cho người lớn tuổi để gửi về.
Trong 10 tiếng bay, Cố Nhan gọi video cho bà ngoại, nhịn cười nói mình không thể ở cạnh bà lúc này nên đã đặt mua máy tính mới cho bà, dỗ bà cười không ngừng.
Sau khi xuống máy bay, cơ thể cô như bị xe cán, chân đi trên mặt đất chẳng có cảm giác gì nhưng cô vẫn hết sức vui vẻ.
Hai giờ sáng, Cố Nhan bắt xe tới nhà bà. Híp mắt bấm xong mật mã, cô chưa kịp thay giày đã vội chạy lên phòng mình ở lầu 1.
Cởi quần áo, không tắm không rửa đã chui vào chăn. Chăn giường mềm mại thoải mái, mùi vẫn thơm như cũ. Bà từng bảo mỗi tuần đều đem chăn mền phòng cô đi phơi, chỉ cần cô muốn thì có thể tới bất cứ lúc nào, ngủ bao lâu cũng được.
Cố Nhan vừa tưởng tượng dáng vẻ vui mừng khi thấy mình của bà, vừa chìm vào mộng đẹp.
Khi cô tỉnh giấc đã là 2 giờ chiều mà còn chưa ai biết cô về, Cố Nhan âm thầm đắc ý.
Phòng ngủ của ông bà ngoại ở lầu hai, nên lúc Cố Nhan mở tủ lấy quần áo sạch có nghe được tiếng bước chân khe khẽ trên đầu.
Cô nhanh chóng rửa mặt rồi rón rén nắm tay vịn cầu thang, từ từ đi lên. Chưa lên tới đã trông thấy gương mặt của một đứa bé ngoại quốc trên TV ở phòng khách bên kia, cô còn nghe tiếng dì lớn và cậu. Xem ra mọi người đều đến chúc mừng bà. Cơm trưa ăn xong rồi, mọi người đang xem phim truyền hình nước ngoài chăng?
Nhưng ngay sau đó, Cố Nhan thấy đứa bé nọ ngây ngô nhìn vào ống kính, xấu hổ gọi “Grandma”. Sau đó nữa, giọng bà ngoại vang lên.
Cố Nhan cứ nghĩ bà sẽ dùng tiếng địa phương thành phố A, bởi bà không thích học tiếng phổ thông, nào ngờ cô nghe bà bập bẹ nói tiếng Anh: “Louis, bà ngoại rất nhớ cháu.”
Cố Nhan mờ mịt. Ai vậy?
Cậu lớn bưng đĩa trái cây tới làm chắn màn hình, dì lớn kéo ông ngồi xuống: “Đừng chắn màn hình thế, mẹ đang xem cháu ngoại.”
“Thằng nhóc mang nửa dòng máu nhà chị?” Cậu lớn rõ ràng chẳng hiểu gì cả.
Dì lớn cười cười nhìn bà ngoại, đưa trái cây qua: “Đúng đó, mà thằng nhóc này đáng quý hơn Nhan Nhan nhiều.”
Lúc này, Cố Nhan cảm giác như mình đang hóa thân thành nhân vật anime hài hước. Dù không ai trông thấy nhưng cô vẫn cố nhếch miệng, vì cô tin rằng bà ngoại sẽ phản đối dì lớn, bà sẽ nói Nhan Nhan mới đáng quý nhất. Bà rất yêu, rất yêu thương cô.
Cô bước lên một bước nhìn qua, trước mắt bà là chiếc máy tính cô mua cho. Chắc khi video call với người khác màn hình không đủ lớn mới nối sang TV. Bà đang cười ngắm màn hình lớn, không nỡ rời mắt dù chỉ một giây.
Cố Nhan ngơ ngẩn nhìn bà, rồi lại nhìn đứa bé được ôm ngồi lên chân người lớn trong màn hình. Cô lại quay về nụ cười hiền từ của bà, bỗng dưng bụng quặn thắt đau nhói.
————-
“Muốn ngồi xe đẩy không?” Vai bị một đôi bàn tay lớn bóp chặt khiến Cố Nhan ngẩng đầu lên, Chu Quân Ngôn thì đang cúi đầu nhìn cô. Cô luống cuống hé miệng nhưng chẳng biết nói gì.
Chu Quân Ngôn thấy dáng vẻ hồn vía lên mây của cô, tay càng siết mạnh.
Cảm giác ấm áp trên vai giúp Cố Nhan dần lấy lại tinh thần, cô rũ mắt xua tan nỗi quẫn bách muốn chạy trốn trước đó.
“Muốn ngồi không?” Anh nhìn vào mắt cô, hỏi lần nữa.
Không đợi Chu Quân Ngôn nói gì thêm, cô lao thẳng vào lòng anh.
Chu Quân Ngôn không nhúc nhích giữ chắc xe đẩy. Cố Nhan siết tay, chôn mặt vào cổ anh lắc đầu, khàn giọng đáp:“Em lớn rồi.”
Anh hơi nhấc xe, một lúc lâu sau mới thì thầm hỏi: “Còn muốn mua gì nữa không?”
Cố Nhan hít một hơi thật sâu, mùi hương trên người anh mang đến cho cô cảm giác an toàn chưa từng có. Chu Quân Ngôn kéo cô ra để tránh bị ngạt thở.
Cổ họng Cố Nhan bật ra vài tiếng nho nhỏ: “Chúng ta về được không? Em muốn về nhà.”
Mấy đứa nhóc từ hàng khoai tây chiên chạy ra làm Chu Quân Ngôn phải ôm lấy eo cô kéo sang một bên.
Anh phát hiện mấy người đang xếp hàng tính tiền đều đang ngó qua đây, ánh mắt của họ làm anh khó chịu. Từ nhỏ đến lớn anh ghét nhất là trở thành đề tài bàn tán của người khác.
Chu Quân Ngôn tránh ánh mắt họ, nắm cánh tay Cố Nhan. Cố Nhan đoán được anh muốn làm gì bèn dán mặt vào gáy anh nhìn chăm chú, nói khẽ: “ Đừng..”
Chu Quân Ngôn vô thức dùng ngón cái vuốt ve cánh tay cô, không biết đang nghĩ gì mà cuối cùng chỉ vỗ nhẹ lên lưng cô, nói nhỏ: “Tôi muốn tính tiền.” Giọng anh hơi lạ.
Tuy trong lòng rất khó chịu nhưng anh biết nguồn cơn không phải từ Cố Nhan, mà từ chính bản thân mình khi dung túng cô.
Sau một hồi im lặng, Chu Quân Ngôn ngó lơ những ánh mắt cùng những tiếng xì xào quanh mình, nắm tay cô bước lên hai bước chuẩn bị tính tiền.
Có điều lối đi giữa các quầy thu ngân không đủ cho hai người đứng. Cố Nhan đấu tranh một lúc, rốt cuộc buông cánh tay đang vòng qua cổ anh ra.
Mặt cô ửng đỏ, vừa đáng thương vừa yếu ớt. Chu Quân Ngôn trông cô cúi đầu tiến lên trước vài bước, đứng ngoài yên lặng chờ anh tính tiền.
Chu Quân Ngôn tìm mã thanh toán trả tiền rồi xách hai túi lớn bỏ vào giỏ xe đẩy. Cố Nhan không nói gì, chỉ nắm áo anh theo xuống gara.
Sau khi bỏ túi lớn vào cốp xe, Chu Quân Ngôn ngẩng đầu nhìn Cố Nhan đã ngồi vào ghế phụ.
Anh thầm nghĩ đây chắc là lần đầu tiên trên xe yên ắng đến thế. Song anh rất nhanh bác bỏ, lần đưa cô về từ bệnh viện cũng yên tĩnh thế này.
Nhưng vậy rất quan trọng ư? Câu trả lời chắc chắn là không.
Cố Nhan im lặng cúi đầu nghịch điện thoại khiến anh hơi bối rối.
Về đến nhà, cô nhận túi nguyên liệu trên tay anh xách thẳng vào bếp: “Một tiếng sau sẽ có cơm.”
Giọng cô khe khẽ, trong trẻo như thể chuyện ở siêu thị chưa hề xảy ra. Ấy vậy, hình ảnh cô luống cuống ở siêu thị vẫn đọng lại trong ký ức của anh.
Tiếng thái thịt truyền ra từ phòng bếp làm Chu Quân Ngôn chợt nhớ ra cách đây không lâu, Cố Nhan từng nói người và động vật rất khác biệt: Con người luôn khống chế được hành động của mình.
Nếu anh khống chế được chân của mình thì giờ đã không đứng trước cửa bếp kiểu này.
Lúc Chu Quân Ngôn vào, Cố Nhan đang cắt bí đao. Cô cắt vừa nhanh vừa mỏng, kỹ thuật khá giống Chu Ninh. Bấy giờ Chu Quân Ngôn mới để ý tay cô rất nhỏ, mỗi lần hạ dao cứ như sắp cắt luôn ngón trỏ của mình vậy.
Chu Quân Ngôn bước mấy bước đứng sau cô.
“Anh thích bí đao hầm móng heo không? Ngon lắm nhé.” Nhận ra người ở đằng sau, Cố Nhan quay đầu cười với anh.
Chu Quân Ngôn bình tĩnh nhìn cô. Rất lâu sau, anh cất giọng trầm thấp: “Chuyện vừa nãy là thế nào?”
Tay thái thịt của Cố Nhan dừng lại. Im lặng một chốc, cô bỏ dao xuống quay người nhìn anh.
Anh thật sự là người tốt, cô nghĩ thầm. Dù ghét cô, anh vẫn lo cô dầm mưa sinh bệnh mà đưa về. Chẳng qua sự quan tâm ấy chỉ là phép lịch sự cơ bản khi thấy phụ nữ gặp khó khăn, chỉ thế thôi.
Cố Nhan nghiêng người khẽ hôn cằm anh. Anh không lùi bước cũng không tránh né, cô liền nhón chân hôn dần lên, đến khi môi hai người chạm nhau thì dừng lại.