"Em biết anh thích ăn mắng chỉ là một phần nhỏ xíu thôi, lý do chính vẫn là mong em nói được hết ra những bực dọc chồng chất trong lòng mình chứ gì. Nhưng đâu phải ai cũng có nghĩa vụ hiểu điều đó đâu. Lỡ mà đến gặp hai bác, lỡ mồm nói gì đó bộp chộp thì khó coi lắm! Em không muốn một thói quen xấu che mất những điều tốt đẹp em có thể dành cho anh. Em muốn...chứng minh cho mọi người thấy, em sẵn lòng chăm sóc cho anh, anh cũng không phải là đang chịu đựng em."
Nắng trưa đổ lênh láng xuống vườn, xuống những phiến lá xanh óng ánh như gương. Phong vén nhẹ vành mũ trên đầu tôi, một tay áp vào gương mặt, dùng ngón cái miết dọc xương gò má làm tôi hơi nhột. Rồi anh mỉm cười, khóe môi in lên đường cong nhàn nhạt.
"Anh hiểu mà. Em chăm sóc anh rất tốt, anh không phải chịu đựng gì cả."
"Cảm ơn em."
"Vào nhà đi, nắng ốm đấy. Anh nấu cơm xong rồi."
Kể từ đó, kế hoạch triệt tiêu khẩu nghiệp của tôi suôn sẻ hơn một chút vì không còn bị Phong tìm mọi cách cản trở nữa. Dù vậy, thỉnh thoảng bắt quả tang đồ dở hơi ấy mở những đoạn video quay hồi mới quen, lúc tôi còn mồm nhanh hơn não chửi bới om xòm rồi ngồi cười tủm tỉm, tôi cũng thấy hơi thương thương.
Đúng ngày hẹn, Phong chở tôi cùng chậu lan Thanh Đạm ngồi ở ghế phụ lái. Người ngồi sau vô lăng điềm tĩnh vô cùng, áo quần là lượt, khí chất hơn người, dọc đường còn cao hứng hát theo vài bài nhạc đang phát. Nhìn sang tôi đúng là một trời một vực, rõ ràng cũng đã dụng tâm khoác lên người bộ quần áo đắt tiền nhất, thế mà cảm giác cứ gượng ép sao sao ấy. Lúc đứng trước gương chỉnh lại tay áo, Phong còn nhìn chằm chằm tôi mãi không buông tha, làm tôi ngại đến suýt văng tục. Rồi anh lại gần, vòng tay từ đằng sau cài thứ gì đó lên áo tôi. Tôi khó hiểu nhìn xuống, thấy yên vị trên ngực trái mình là một chiếc ghim cài kim loại hình quả táo xanh bóng. Qua ảnh phản chiếu trên gương, tôi phát hiện trên áo anh cũng có chiếc ghim giống như vậy, chỉ khác ở chỗ nó có hình quả chanh, một quả chanh ta với chùm hoa trắng bé xinh bên cạnh, nhìn thế nào cũng thấy không ăn nhập với ngoại hình của chủ nhân. Nhưng mà kệ, đáng yêu thế cơ mà, trẻ trâu xíu đâu có chết ai.
Truyện đề cử: Lão Đại Hắc Bang Cực Sủng Vợ Yêu
"Thằng bé đẹp trai sáng sủa thật đấy. Mà sao da cháy nắng thế con? Nghe Phong nói con mở tiệm cây cảnh, công việc chắc là vất vả phải không?"
Vừa vào đến cửa, tôi đã được bác gái đón tiếp vô cùng nồng nhiệt. Bác tên Hồng, đã ngoài năm mươi nhưng nét trẻ trung trên gương mặt chưa hề bị thời gian vùi lấp, ngược lại ở bác còn toát lên vẻ đằm thắm, cao quý mà gần gũi, nhìn là biết ngay một người phụ nữ rất được yêu thương. Phong giống bác như lột, đặc biệt là khuôn mặt lúc cười đẹp như hoa nở mùa xuân.
"Dạ, cũng hơi cực bác ạ. Nhưng con quen rồi, trồng cây với con cũng là niềm vui mà."
"Bé sống đời con tặng mẹ hồi sinh nhật là mua ở chỗ em ấy đó." - Phong nắm hờ lấy bàn tay run run của tôi như ngầm trấn an.
"À, ra thế hả. Bác gái thích lắm, để ở ngay ngoài hiên kia kìa, sáng nào ra ngoài cũng phải dừng lại ngắm nghía mấy chùm hoa đỏ đấy."
Bác trai tên là Đức, có vẻ kiệm lời hơn hẳn, theo hình dung của tôi, bác ấy là kiểu người điềm tĩnh nhưng lời nói luôn có trọng lượng. Thần thái áp đảo người đối diện rất hiếm khi mới xuất hiện ở Phong chắc hẳn là thừa hưởng từ bố rồi, tôi nghĩ thầm. Rõ ràng bác đang cười nói thoải mái, nhưng ánh nhìn lại như thu được nhất cử nhất động của tôi vào trong mắt, khiến tôi vô thức trở nên căng thẳng, không biết đáp lại thế nào.
"Bố! Lâu lắm con mới về, Phong lại dẫn người yêu về ra mắt, toàn chuyện vui không đó. Bố có thể đừng dùng giọng nói chuyện với cấp dưới để nói với tụi con được không?"
Quả là chị Hạnh yêu dấu của tôi. Chị từng bảo: "Chị là con gái cưng của bố Đức, vị trí chỉ xếp sau mẹ thôi, người yêu nhóc không có cửa đâu, đến lúc đó chị sẽ dựa theo tình hình để cứu nhóc." Đúng thật, ngay lúc bầu không khí chuẩn bị rơi vào trầm lặng, chính chị ấy đã hóa thành tiên nữ tỏa đầy hào quang ra tay trục vớt đứa em trai rơi rớt này. Bác trai vừa nghe thấy thế đã bật cười đến đỏ cả mặt:
"Anh đùa các chú tí, làm gì mà căng thẳng thế!"
Tôi: "..."
Phong: "..."
Bác Đức giờ đã buông xuống phong thái đầy áp bức, gắp một miếng bụng cá cho vợ rồi cười hì hì với chúng tôi:
"Nào, ăn đi ăn đi. Cá hồi xốt cam vợ anh nấu là số một đấy."
Bữa tối trôi qua suôn sẻ hơn tôi dự kiến rất nhiều. Tôi làm theo đúng chỉ dẫn của Phong, luôn miệng khen đồ ăn ngon, làm cho nụ cười bác Hồng đã tươi lại càng thêm rạng rỡ. Chị Hạnh thì bám vai bố suốt buổi, toàn là "nhóc Khoa tốt lắm nhóc Khoa hay lắm", ai không biết có khi lại tưởng chị ấy mới là người dẫn bạn trai về ra mắt cũng nên.
Chỉ riêng Phong là trầm lặng hơn hẳn mọi ngày. Anh ngồi cạnh tôi chăm chú ăn cơm, giữa chừng sẽ lấy một miếng đồ ăn ngon cho tôi rồi mỉm cười như trấn an. Không biết có phải do quá lo lắng hay không, thi thoảng tôi lại thấy ánh mắt bố con anh giao nhau rất nhanh, như một tia điện xẹt qua mang theo sự tò mò không nói thành lời
Mải mê phân tích ánh mắt "hỏi han" này quá, một tiếng chuông cửa vang lên cũng đủ làm tôi giật nảy mình. Hình như vị khách này đến không báo trước, trông hai bác đều có vẻ khó xử.
"Nếu là khách quý nhất định phải tiếp thì chúng con xin phép về trước, bố mẹ không phải lo đâu ạ." - Phong vừa đưa bát canh cho tôi vừa nói với bác trai.
"Ừ, để bố xem thế nào."
Mặc dù cũng muốn ghi điểm bằng cách giúp bác gái rửa bát dọn dẹp sau bữa cơm lắm, nhưng phần nào đó trong tôi vẫn mong vị khách này là một người cực kì quan trọng. Bởi lẽ, suốt buổi tối hôm nay tôi đã mấp mé bờ vực chửi bậy hơn chục lần rồi. Những lúc căng thẳng tôi hay như vậy lắm, việc kìm nén cũng rất đỗi gian nan.
Một phần nữa là, tôi cảm thấy Phong có gì đó khác thường, không được vui vẻ thoải mái như mọi khi. Thế nhưng mọi người dường như đều không để tâm lắm, chẳng lẽ đây là trạng thái bình thường của anh khi ở cạnh gia đình sao? Nếu vậy thì tôi càng muốn hỏi han anh ấy cặn kẽ hơn nữa.
Tôi suy tính tới lui trong đầu, húp nốt ngụm canh cuối cùng, chuẩn bị sẵn sàng để về nhà. Chỉ có điều, mười đời tổ tông của tôi chắc cũng không ngờ được gương mặt xuất hiện ở nhà bố mẹ Phong tối nay lại là cái bản mặt mà tôi muốn băm vằm ra cho cá sấu ăn nhất.