Vừa về đến trước cửa đã thấy Đức Phong đậu xe ngay đấy. Đám trẻ trâu thì đang tập hợp 4 cái đầu núp sau quầy thanh toán, thỉnh thoảng ló lên một cặp mắt tò mò, xong lại cụp ngay xuống.
Bọn hâm này nữa, cái quầy có tí tẹo mà 4 đứa chen chúc, cứ làm như mình nhỏ bé lắm vậy.
Tôi ngán ngẩm đến nỗi không buồn lườm chúng nó nữa, một phần cũng là vì phải đi chào hỏi vị khách vip đang làm tôi đau đầu mấy hôm nay. Kể cũng lạ, tôi làm nghề cũng lâu rồi, có được khá nhiều khách quen theo kiểu "phú bà phú ông", hứng lên mua đứt cả tiệm cũng được. Người có tiền mà, kĩ tính và yêu cầu rất cao, áp lực cũng lớn hơn nhiều, nhưng tôi cứ thấy họ là tự nhiên tiếng thông báo của tài khoản ngân hàng vang lên bên tai, trong lòng vui khó tả, băng đèo lội suối cỡ nào cũng chấp nhận.
Còn Đức Phong thì ngược lại, rõ ràng cũng là khách sộp, lại siêu dễ tính, thế mà nhìn thấy anh ta, tôi không tài nào vui nổi. Cứ nghĩ đến sự đẩy thuyền nhiệt liệt của mấy đứa nhóc ảo tưởng trong tiệm, cùng với hiện thực đau đớn là Phong hoàn toàn chẳng có ý gì hết, tôi lại thấy bực mình. Thà là đứng đắn hoàn toàn đi, đằng này trước mặt người ngoài thì tỏ vẻ đạo mạo chính trực, ta đây chí công vô tư lắm, lúc chỉ có hai người thì chuyên gia thả thính trong vô thức, bắt chẹt từng câu từng chữ làm người ta cứng họng. Rõ là ghét! Tôi rất sợ một ngày nào đó mình sẽ ngu ngốc đâm đầu thích anh, tầm này mà thích phải trai thẳng lần nữa thì có mà ra vườn nằm cho quen mùi đất luôn là vừa!
"Trai thẳng" lúc này đã ra khỏi xe, một thân cao hơn mét tám đang dựa cửa xe nhìn chằm chằm tôi. Cái nhìn này, chính là cái nhìn đáng ghét này đã gần như bức tử tôi trong thang máy hôm ấy! Tôi gật đầu chào Phong một cái, cố tỏ ra điềm nhiên.
"Có việc gì á anh Phong?"
"Mình tranh thủ giờ nghỉ trưa qua lựa cây ấy mà. Trùng hợp lại gặp được Khoa ở đây."
"Ui trời ơi, anh đi mua cây thì nhìn cây được rồi, gặp em làm gì haha." - Tôi tự đùa tự cười, rất trớt quớt - "Nhưng cũng may thật, để em giúp anh chọn luôn nhe, chứ tụi bánh bèo đói khát kia, tụi nó mải nhìn anh rồi, không tư vấn được cái gì ra hồn đâu!"
Tôi cố tình nói to câu cuối để dằn mặt tác phong thiếu chuyên nghiệp của tụi "nhi đồng tái thôi". Thế mà trái với dự đoán của tôi, ngoại trừ Tú Anh, mấy đứa còn lại vừa thấy ở đây đã kịp rủ nhau lặn đi đâu mất tăm.
Không hổ danh là hotgirl của trường đại học lớn nhất nhì thành phố, Tú Anh đon đả nở một nụ cười xinh đẹp đến nao lòng, dịu dàng cất tiếng chào Phong. Đúng là người đẹp, đến cả giọng nói cũng ngọt ngào miễn bàn. Tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng thiên tài. Đằng nào con bé cũng có vẻ rất hứng thú với Phong, tôi lại đang muốn né anh ta, sao không để cho Tú Anh tư vấn luôn? Thế là con bé được nói chuyện với anh đẹp trai, anh đẹp trai mua được bé cây ưng ý, còn tôi nhẹ đi một nỗi phiền lo, vẹn cả ba đường. Tự nhiên tôi thấy mình thông minh dã man.
Nghĩ là làm, tôi hí hửng quay sang hỏi anh đẹp trai.
"Anh ơi, tự nhiên em nhớ ra là có một chút việc gấp cần giải quyết ngay, mà để anh chờ thì mất thời gian ra. Hay là để Tú Anh hỗ trợ anh hôm nay có được không ạ?"
"À...cái đó..." Đức Phong hiếm khi để lộ nét hụt hẫng.
"Hông sao đâu anh Khoa, anh cứ yên tâm làm việc đi ạ. Để em giúp cho nha!" - Tú Anh nhanh nhảu nói. Tôi bất giác thấy con bé như càng xinh đẹp chói lóa hơn hồi nãy, bèn cười ái ngại cáo lỗi với Phong rồi chui tọt về sau quầy để "ẩn nấp", cố lờ đi sự không vui hiện rõ dần trong ánh mắt anh.
Tôi đúng là đồ hèn.
Từ sau quầy thu ngân nhìn ra, Đức Phong đứng cạnh Tú Anh, bên những chậu cây xanh mướt. Không biết đang nói đến chuyện gì, tôi thấy Tú Anh khẽ che miệng cười duyên dáng, còn Phong, sau khi ngoái lại nhìn tôi một lần duy nhất, cũng có vẻ không còn bận tâm nữa. Anh cũng đang cười, khóe miệng cong lên và góc nghiêng hoàn hảo. Nắng trưa hắt vào qua ô cửa sổ đã bớt đi sự chói chang, vẽ nên đường viền lấp lánh quanh hai người họ. Từ chỗ tôi nhìn ra đó chỉ cách nhau có hai mét, vậy mà cảm giác như hai thế giới khác biệt vậy.
Tôi an phận ở trong "ốc đảo" quầy thanh toán của mình, phóng tầm mắt ra phía ngôi sao sáng chói, xa xăm mà mình sẽ mãi chẳng thể chạm tới. Khung cảnh ấy thật đẹp, vẻ đẹp của một cái gì đó thật nghiễm nhiên, như nó vốn phải thế, thật dễ chấp nhận.
Ngay khi nhận ra những suy nghĩ này đang chất dần thành một ngọn đồi trong tâm trí, tôi biết là mình tiêu rồi.
Nói đúng hơn, từ lần gặp anh đầu tiên trong buổi sáng hôm ấy, từ cuộc nói chuyện trong tiệm lúc tối muộn, từ lúc chạm mặt ở khu chung cư, từ khoảnh khắc đối diện anh trên ban công căn hộ, tôi nên sớm nhận ra là mình tiêu rồi mới phải.