"Anh ơi...Cái nón hôm trước anh tặng em á." - Tôi chỉ chỉ tay lên trên đầu mình.
"Ừ, sao thế?"
"À, anh mua ở đâu đấy. Hình như hãng này chỉ sản xuất đồ trẻ em thôi mà, sao anh có size của em hay vậy?"
Phong không trả lời, chỉ nhìn tôi cười hiền.
"Bị em phát hiện rồi."
Bị phát hiện? Ủa là sao má?
Anh không hề có ý định đáp lại vẻ mặt ngu ngơ ngờ nghệch của tôi, lại vươn tay xoa đầu tôi, nhưng lần này đi kèm thêm một cái véo má. Mặc cho tôi năn nỉ muốn gãy lưỡi, người ta vẫn kiên định trưng ra khuôn mặt đẹp trai vô tội, bảo tôi kiên nhẫn chờ đến cuối tuần, sang nhà anh gặp một người, rồi tôi sẽ hiểu ra thôi.
"Kiên nhẫn cái đầu anh á! Em là đứa xấu tính xấu nết không biết chờ đợi, em cần hiểu ngay-bây-giờ, tò mò quá đi, em không chịu được!"
Tôi không kiêng nể gì nữa cả, lắc lắc vai anh mong cầu sự mềm lòng. Nhưng mà hình như tôi bị lừa rồi, anh chẳng chiều chuộng tôi chút nào, cứ cười suốt, tôi càng thảm thiết anh lại càng cười tươi hơn.
"Khoa, anh trễ làm rồi này."
Anh đặt tay mình lên tay tôi, trầm giọng.
"Bị trừ lương là không mua bánh chanh cho em được nữa đâu. Nghe anh nhé, đi vào đi kẻo nắng. Cuối tuần anh sang đón."
"Khồngggggg"
"Nào, suốt ngày than tuổi cao sức yếu mà, sao giờ lại thích làm nũng thế, hồi xuân rồi à?"
*Á à, hôm nay biết nói móc tui rồi cơ đấy. Học nhanh gớm!*
Tôi tức, rất tức. Người già thì không có quyền làm nũng sao? Tôi chỉ làm nũng với người tôi yêu thôi mà, khó khăn lắm mới bắt chước được cái điệu ỏn ẻn chảy nước của nữ chính phim Hàn này đó, anh còn không mau vỗ tay tán thưởng nỗ lực học tập của tôi thì thôi, cười hả hê kiểu đó làm tôi thiếu điều muốn độn thổ tại chỗ. Tôi đang hơi hơi thấy ghét Phong, cơ mà con mắt tinh tường của anh chắc đã nhận ra, liền lập tức tấn công trái tim mềm yếu của tôi bằng một cái thơm má. Tôi xong đời rồi, hơn hai mươi tuổi đầu được hôn một cái lên má mà mặt cũng nóng ran, đầu óc mờ mịt, chân tay bủn rủn mới tài chứ.
Xin thề có toàn thể tụi cây hoa lá cành trong vườn chứng kiến, tôi trước giờ không phải người ưa ba cái trò lãng mạn ngốc xít kiểu này, sau vụ thằng chóa Kiên thì lại càng kì thị dữ dội hơn. Nhưng với Phong, tôi hết cách. Anh làm ra chuyện nhảm nhí cách mấy tôi cũng vẫn thấy thương yêu vô vàn, đứng trước mặt anh, tôi có thể thoải mái phơi ra mọi khía cạnh sến súa hường phấn nhất của mình.
Phong hay nói với tôi rằng anh trồng cây rất dở, tôi thì chẳng đồng ý chút nào. Bởi vì tôi tự thấy mình chính là cây xương rồng kim hổ sáu năm liền không được thay đất, bướng bỉnh dính lấy một cái chậu cũ mèm đến mức còi cọc, cáu kỉnh. Phong đến, giống như một người làm vườn cần mẫn, chậm rãi nhấc tôi ra khỏi cái nơi cũ kĩ cứ ngỡ là an toàn ấy, mặc cho bao gai nhọn tua tủa có khi làm đau mình, anh chỉ kiên nhẫn gỡ chúng đi, tiếp tục cắt bỏ mớ rễ già cỗi đã níu tôi ở lại ngâm mình trong một nỗi đau quá lâu. Nếu không có anh, cùng với sự ủng hộ của những người tuyệt vời trong đời tôi, thì có lẽ ngày này sẽ chẳng đến.
Đấy là những suy nghĩ của tôi vào ngay thời điểm đó thôi. Còn sáu ngày sau, lúc Phong mở cửa ra ban công cho tôi cùng ánh mắt ái ngại, thì cũng là lúc tôi âm thầm rút lại một nửa lời nói ở trên. Không đời nào tôi tưởng tượng ra được con người kiên nhẫn, ấm áp, trông rất ư vô tội trước mắt mình lại có thể gây ra một cuộc thảm sát hàng loạt như thế này. Đây hẳn phải là âm mưu của một thế lực thù địch nào đó, chứ người bình thường làm sao có thể mang năng lượng chết chóc đến bao trùm lên những cái cây vốn dĩ hoàn toàn khỏe mạnh chỉ sau hai tuần như thế này?
Tôi ngồi hẳn xuống nền gạch, lấy tay đỡ trán, không nghĩ ra được câu chửi thề nào đủ sức lột tả nỗi bàng hoàng của bản thân trong giờ phút tang thương này. Chỉ cần đưa mắt quét sơ qua một lượt là mọi vấn đề thực vật trong phạm vi hiểu biết của tôi đều xuất hiện hết cả: rệp, nấm, úng, thiếu chất này, thừa chất nọ, vân vân và vân vân.
"Bộ anh ghét em lắm hả?" - Tôi ngước mắt nhìn anh, khẩn thiết chờ đợi một lời giải thích hợp lý.
"Anh làm đúng theo lời em dặn mà, còn ghi âm vào điện thoại cơ...vậy mà nó vẫn như này này. Anh cũng không hiểu sao."
Mặc cho Phong ra sức níu giữ, tôi thẳng cẳng đá anh ra khỏi bán kính một mét xung quanh mình, lập một danh sách vật dụng cần thiết để anh chạy sang tiệm lấy, còn bản thân ở lại ổn định tâm lý. Cảnh tượng này thực sự vượt quá sức chống đỡ của dây thần kinh não tôi, bắt tôi ở chung trong một không gian hẹp với thủ phạm của nó thật không khác nào thả chú dê non béo mầm ra trước mắt hổ đói, tôi có mê anh cỡ nào thì cũng không hãm nổi cái miệng núi lửa chực trào trong đầu mình, sẽ mắng anh xây xẩm mặt mày mất.