"Tao cho mày xem cái này...đừng có cảm động quá nhá."
Phương nhanh tay mở một file PowerPoint trên máy tính rồi xoay màn hình về phía tôi. Biểu cảm khó hiểu của tôi trong giây lát chuyển sang há hốc mồm khi nhìn rõ nội dung đang được trình chiếu.
Tiêu đề in đậm, căn lề ngay giữa trung tâm:
"TÓM TẮT TIỂU SỬ ĐỨC PHONG - TRAI ĐẸP TIỀM NĂNG 5"
Phía dưới đó, nó còn chu đáo để thêm một dòng chữ: "Tao biết kiểu gì mày cũng phải tìm đến tao thôi hehe."
"V...vãi cả...tóm tắt tiểu sử! Cái này có tính là phạm pháp không đấy?"
Tôi lắp bắp quay sang hỏi Phương, trong khi đó, nó vẫn rất đỗi hiên ngang, điềm nhiên nhai mít mà liếc tôi khinh khi.
"Thất vọng quá, thường thì lúc này người ta sẽ nói cảm ơn á Khoa. Chị suýt trễ deadline của Hươu Cao Cổ để làm cái này cho mày đấy."
"Cảm ơn mày, nhưng mà...tao mới nghi ngờ thôi mà, tao đã chắc chắn là thích Phong đâu!"
"Cái thằng này, mày cố tình bỏ hạt mít trước để hôm nay tao không nhè ra quăng mày được đúng không hả?" - Vừa dứt câu, nó túm ngay một cái gối gần đó, hướng về phía tôi mà ném, trúng phóc. - "Mày có bao giờ đối diện với cảm xúc thật của mình đâu. Mày thích cái ông Phong hay ghé mua cây từ đời thuở nào rồi, mắt cứ sáng rực cả lên, mồm thì ngoác ra cười, thế mà còn chối? Tao lại chả đọc mày vanh vách! Mà người ta rõ ràng cũng chủ động tìm gặp mày, sợ cái gì không biết nữa! Gần chục năm rồi...mày không định cho bản thân cơ hội à?"
Tôi cứng họng. Chuyện của tám năm về trước, đến bây giờ vẫn là loài độc dược bén rễ sâu trong lòng tôi. Mỗi khi tôi cảm thấy muốn mở lòng mình ra một lần nữa, thì vết thương nơi cái cây độc ấy ngự trị lại nhói lên như lời nhắc nhở, rằng chỉ cần tôi sơ sảy trao nhầm một chút lòng tin, chất độc sẽ lập tức phát tán và ăn mòn tôi từ bên trong. Năm ấy tôi đã chật vật như thế nào, đến nhớ lại còn không dám, thì thử hỏi lấy đâu ra dũng khí chịu đựng nỗi khổ sở thêm một lần nữa?
Phương nhận ra mình lỡ lời, vội chạy đến giơ hộp mít ra trước mặt tôi.
"Thôi chết, xin lỗi em yêu của chị. Chị cứ hay buột mồm phát ngôn vô tri. Ăn mít đi cho đời nó ngọt ngào nào. Aaa!"
Tôi gượng cười trước bộ dạng dỗ trẻ con của con bạn, nhưng cũng hợp tác há miệng. Miếng mít mật vàng tươi lan tỏa vị ngọt lịm và mùi hương ngọt ngào kia, sao mãi không lọt xuống được tim như lời nó nói. Ngược lại, tôi thấy đủ vị quá khứ chua xót, đắng cay, sau đó là vị mặn của nước mắt.
Bây giờ thì Phương đin thực sự hốt hoảng. Nó một tay rút giấy lau nước mắt lia lịa, tay còn lại liên tục vỗ vỗ lưng tôi. Rõ ràng là hành động an ủi, nhưng vào tay Phương với lực tay mạnh gấp ba lần người bình thường liền biến thành những tiếng "bốp" đều đặn, nghe kiểu gì cũng thấy tràn trề uy hiếp. Lần này thì tôi buồn cười thật, giọt nước mắt hiếm hoi lắm mới rơi xuống được bỗng chốc như rút ngược vào trong.
"Mày nói đúng, tao không nên ủy mị thế này nữa, không thể chết già trong cô độc được." - Tôi bảo nó sau khi hắng giọng.
"Thế...tao giúp được gì cho mày?"
"Mấy năm qua tao sống thờ ơ với chuyện tình cảm, thành ra bây giờ mấy vụ tán tỉnh dốt đặc cán mai! Đành phiền mày hết đấy. Những cái mày vẫn luôn muốn làm, từ giờ cứ thế mà triển."
Nói là làm phiền, nhưng tôi biết thừa Phương đang vui lắm. Bằng chứng là bây giờ trên mặt nó đã tươi roi rói một nụ cười phấn khởi xen lẫn chút gian manh. Nhìn cái biểu cảm này, tôi biết thừa trong đầu nó đang chạy 7749 thước phim cao H xịt máu mũi rồi, phải chặn đứng ý đồ xấu xa ấy ngay lập tức.
"Đừng có lố lăng quá là được!"
"Mày làm như đầu tao chỉ nghĩ được mấy chuyện đó không bằng!" - Bị bóc mẽ, nó chun mũi rồi kéo tôi lên sofa ngồi chung, dí mắt tôi vào bài thuyết trình tâm huyết của mình và bắt đầu thao thao bất tuyệt.
- Tên: Vũ Đức Phong
- Tuổi: 29
- Nghề nghiệp: trưởng phòng sales công ty DTech
- Học vấn:
1. Mẫu giáo H
2. Tiểu học Y
3. Trung học cơ sở D
4. Trung học phổ thông chuyên A (lớp chuyên Lý)
5. Đại học X (tốt nghiệp loại giỏi ngành Quản trị kinh doanh)
- Sở thích:
1. Đọc sách (tác giả yêu thích là Jirō Akagawa)
2. Du lịch (3 lần gần đây nhất đều đi vào năm ngoái: Đà Nẵng, Đà Lạt, Phú Quốc)
3. Ăn trái cây (giai đoạn cao điểm, trung bình một tuần đi ăn trái cây dầm 3 lần, theo dõi rất nhiều trang bán nông sản sạch, đặc biệt thích ăn táo xuân Lục Ngạn)
- Sở ghét:
1. Pizza dứa
- Gia đình:
1. Bố: Vũ Minh Đức, 54 tuổi
2. Mẹ: Nguyễn Thị Ánh Hồng, 54 tuổi
3. Chị gái: Vũ Hồng Hạnh, 33 tuổi, định cư ở Pháp
Tôi nhìn một đống gạch đầu dòng nối tiếp nhau cùng hình ảnh minh họa đầy sinh động bên cạnh mà run rẩy không nói nên lời. Tài năng này của nó đáng lẽ phải đầu quân cho FBI mới đúng. Đáng sợ hơn cả là, từng này thông tin mới chỉ chiếm 5 trong tổng số 27 trang của bản trình chiếu, vô số thông tin hình ảnh về bạn bè, họ hàng, nơi chốn liên quan đến Phong vẫn đang nối tiếp nhau hiện ra. Thỉnh thoảng tôi thực sự quan ngại sâu sắc, không biết nên lo lắng cho Phương đin hay cho những "trai đẹp tiềm năng" đã lọt vào tầm ngắm của nó, hay là cho chính bản thân mình nữa. Tôi đang làm bạn với thế lực siêu nhiên gì thế này?