Lễ Giáng Sinh qua không bao lâu liền nghênh đón Nguyên Đán năm một ngàn chín trăm chín mươi tám, lại qua hơn một tháng liền nghênh đón tết âm lịch.
Tới gần tết âm lịch, cha Tiểu Thỏ vẫn ở trong bộ đội rốt cục trở về thăm gia đình.
Một ngày trước trước khi cha Tiểu Thỏ trở về, Tiểu Thỏ kích động lăn qua lộn lại ở trên giường ngủ không được.
Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn Tiểu Thỏ bọc chăn lăn qua lăn lại, nhịn không được mở miệng nói: ” Đã là mười giờ, tại sao em còn không ngủ đi?”
Tiểu Thỏ từ trong chăn thò ra một cái đầu tròn nhìn Trình Chi Ngôn cười hì hì nói: ” Bởi vì mẹ nói ngày mai ba ba sẽ trở về.”
” Vậy em đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai mới có thể đi đốn ông ấy a.” Trình Chi Ngôn nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn Tiểu Thỏ nói.
” Nhưng mà em cao hứng a, em ngủ không được.” Tiểu Thỏ dứt khoát xoay người một cái, bọc chăn ngồi dậy nói: ” Anh nước chanh, em đã lâu không có nhìn thấy cha em, em đã không nhớ được ông ấy bộ dạng thế nào rồi.”
” Mẹ của em không phải cho em xem ảnh chụp của ông ấy rồi sao?”
” Nhưng em cảm thấy mỗi lần ba ba trên tấm hình cũng không giống nhau…..” Tiểu Thỏ chu chu, có chút thất vọng nói: ” Mẹ luôn luôn nói với em, ban đêm ngày hôm qua ba ba trở về nhìn em, ông ấy còn hôn trên mặt em một cái….. Nhưng mà cho tới bây giờ mẹ cũng không gọi em dậy, nếu như mẹ gọi em dậy, em cũng có thể hôn ba ba một cái rồi.”
“….”
Mẹ em là lừa gạt em.
Những lời này Trình Chi Ngôn suýt nữa thì nói ra miệng, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Mùa đông lạnh giá, mặc dù là trong phòng mở máy sưởi, cũng vẫn có thể cảm nhận được không khí lạnh giá.
Trình Chi Ngôn nghe tiếng gió gào rít phía bên ngoài cửa sổ, trầm mặc chốc lát đột nhiên mở miệng nói: ” Vẫn ngủ không được sao?”
” Uh`m.” Tiểu Thỏ bọc chăn giống một trái bóng tròn, đưa tay xoa xoa ánh mắt lim dim.”
” Qua đây.”
Trình Chi Ngôn hướng về phía cô vẫy vẫy tay ý bảo cô đi đến nằm bên cạnh mình.
Tiểu Thỏ vừa lăn vừa bò giống một con rùa, leo đến bên cạnh Trình Chi Ngôn liền nằm im.
” Muốn anh hát ru em ngủ không?”
” Muốn. Em muốn nghe 《 tìm cha 》” Tiểu Thỏ gật gật đầu, vội vàng nằm bên cạnh Trình Chi Ngôn xong ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hiếm khi anh nước chanh nguyện ý chủ động ru cô đi ngủ, Tiểu Thỏ vội vàng nhân cơ hội đề xuất yêu cầu.
” Tại sao muốn nghe bài hát này?” Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì, Tiểu Thỏ dường như vô cùng thích anh hát bài hát này, đôi khi muốn anh hát vài lần, cô mới có thể ngủ.
” Em thích nghe bài này.” Tiểu Thỏ mở to mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn Trình Chi Ngôn một cái nói: “Là anh đồng ý ru em đi ngủ.”
” Được rồi….” Trình Chi Ngôn vươn tay ra, vừa vỗ chăn trên người Tiểu Thỏ, vừa cúi đầu hát:
” Mưa rơi không sợ, tuyết rơi cũng không sợ, dù gió to tuyết rơi lạnh giá, có thể nhìn thấy ông ấy, có thể ngày ngày nhìn thấy mặt ông ấy, gió to tuyết lớn như thế nào cũng không sợ, tôi muốn tôi muốn tìm cha tôi, đi đến chỗ nào cũng phải tìm cha tôi, cha tốt của tôi không tìm được, nếu bạn nhìn thấy ông ấy thì khuyên ông ấy về nhà…..”
Ban đêm yên tĩnh, giọng trẻ con còn có chút non nớt của Trình Chi Ngôn hòa với tiếng gió gào rít ngoài cửa sổ, quanh quẩn ở bên cạnh Tiểu Thỏ Tiểu Thỏ, bài hát nhi đồng này giai điệu du dương, là bài hát trong phim hoạt hình Phiến Vĩ Khúc chiếu trên trên đài truyền hình một đoạn thời gian trước, Tiểu Thỏ thích nghe bài hát này nhất, bởi vì cô cảm thấy bộ dáng anh trai trong phim hoạt hình chạy trốn ở trong rừng cây tràn đầy gió tuyết tìm ba ba vô cùng giống mình…..
Tuy nhiên cô chưa từng thấy tuyết ……
Chương 48: Cha vợ tốt (2)
Tiểu Thỏ nghe như vậy liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Ánh sáng xuyên qua bức màn màu xám, trên vật dụng trong nhà nhàn nhạt bóng mờ.
Tiểu Thỏ trong cơn ngủ say lại “Bá” mở hai mắt một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn bên cạnh còn đang yên lặng ngủ, xoay người một cái liền từ trên giường ngồi dậy.
Cô để một đôi trần giẫm lên trên sàn dưới giường, sờ soạng tìm dép lê của mình, sau đó đi vào, hướng về cửa nhà mình chạy rất nhanh.
Vừa mở cửa nhà Trình Chi Ngôn ra, Tiểu Thỏ liền cảm giác một cỗ không khí lạnh hướng tới trước mặt chính mình.
Thật….. Thật lạnh a….
Tiểu Thỏ toàn thân chỉ mặc áo bông nhịn không được run lẩy bẩy, vừa mới chuẩn bị bước chân ra ngoài, cơ thể lập tức bị ôm lấy.
” Anh nước chanh?” Tiểu Thỏ quay đầu lại, nhìn Trình Chi Ngôn đứng sau lưng mình vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ, thoáng có chút ngạc nhiên hô một tiếng.
” Em mặc thế này liền tính toán chuồn đi?” Trình Chi Ngôn tức giận hướng Tiểu Thỏ nói, bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, giọng nói của anh nghe qua có một chút khàn khàn.
” Ách….Em muốn trở về xem cha có trở về hay không.” Tiểu Thỏ rụt rụt đầu, nhìn vẻ mặt hung dữ trên mặt Trình Chi Ngôn nhỏ giọng nói.
” Không phải nói với em, mẹ em ngày hôm qua đã đi đón cha em, hôm nay bọn họ sau khi trở về, nhất định trước tiên sẽ tới nhà của chúng ta mang em trở về à.” Hai tay Trình Chi Ngôn ôm cô, khiêng cô ở trên vai, sau đó thuận tay đóng cửa lớn nhà mình, xoay người vừa đi lên trên lầu vừa nói: ” Lúc này mới mấy giờ a, em liền tính toán vụng trộm chuồn đi, là muốn đông lạnh thành que kem sao?”
” Em chính là…. Vụng trộm xem một chút….” Tiểu Thỏ nhỏ giọng tranh cãi nói.
” Muốn nhìn lén cũng phải mặc quần áo.” Trình Chi Ngôn lập tức khiêng Tiểu Thỏ về phòng của mình.
Vừa mở cửa phòng, nháy mắt một cỗ ấm áp từ máy sưởi đập vào mặt.
Trình Chi Ngôn không tự chủ được rùng mình một cái.
May mắn vừa rồi lúc Tiểu Thỏ trên mặt đất tìm dép lê tiếng động quá lớn làm mình tỉnh lại, mới đi xuống tìm cô, lúc này mới từ hơi ấm trong phòng ra ngoài không bao lâu đã lạnh như thế, nếu như ở bên ngoài nán lại một hồi, nhất định sẽ cảm mạo.
Trình Chi Ngôn không khỏi tức giận ném Tiểu Thỏ lên trên giường sau đó lấy chăn của cô đắp kín cho cô, lúc này chính mình mới chui về trong ổ chăn.
” Được,được, được….. Rất lạnh a….. ” Tiểu Thỏ trốn ở trong chăn răng nanh run cầm cập.
” Em còn biết lạnh à?” Trình Chi Ngôn tức giận nhìn cô một cái nói: ” Không phải ban nãy còn chỉ mặc áo bông đứng ở cửa sao?”
” Vừa nãy….. Vừa nãy không cảm thấy lạnh….” Tiểu Thỏ run rẩy trả lời.
Trình Chi Ngôn không nói gì nhìn cô, xoay người tắt đèn tức giận nói: ” Đi ngủ, cha mẹ em ít nhất cũng phải giữa trưa mới có thể trở về.”
” Vì sao, không phải nói hôm nay sẽ trở lại sao?” Tiểu Thỏ không cam lòng hỏi.
” Mẹ em phải đi Nam Kinh đón cha em, ngày hôm qua anh hỏi cha anh một chút, từ Nam Kinh ngồi xe bus trở về ít nhất cũng phải cần bốn giờ, dù sao cho dù tính như thế nào, đều giữa trưa mới có thể trở về, em yên tâm ngủ đi.” Trình Chi Ngôn chuyển người lại sau khi nói xong câu đó liền không nói gì nữa.
Giữa trưa a….
Tiểu Thỏ nằm ở trong chăn, mở to ánh mắt ngập nước nhìn trần nhà, ai…. Thời gian trôi qua thật chậm a…..