“Khụ, cái này Tiểu Thỏ….” Mẹ Tiểu Thỏ khẽ ho nhẹ hai tiếng, cố gắng dừng nụ cười trên mặt lại, giả bộ làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nhìn cô thấp giọng nói: “Con phải biết là, Trình Chi Ngôn là con trai, con là con gái, con trai và con gái sao có thể tắm chung??”
…
…
“Tại sao không được?” Tiểu Thỏ chớp mắt, tràn tràn đầy nghi ngờ hỏi: “Ba cũng là nam, không phải con vẫn cùng ba tắm sao?”
“Cái này không giống.” Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, nhìn Tiểu Thỏ giải thích: “Hơn nữa ba cũng chỉ tắm cùng con khi con còn bé, bây giờ Tiểu Thỏ đã trưởng thành, cũng đã rất lâu rồi ba không có tắm cùng con mà?”
“…” Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, gật đầu, sau đó lại lắc đầu, ôm cánh tay Trình Chi Ngôn lớn tiếng nói: “Con sẽ cùng tắm với anh nước chanh.”
“Vậy con ở lại nhà của anh Trình luôn đi, mẹ về nhà đây!” Mẹ Tiểu Thỏ đứng lên, làm bộ rời khỏi, “Buổi tối con không ngủ cùng mẹ sao? ?”
“Dạ, con muốn cùng ngủ với anh nước chanh!” Tiểu Thỏ vừa nghe mẹ nói phải đi, nhất thời vui sướng, như vậy là cô có thể ở nhà Trình Chi Ngôn chơi rồi.
Cái này. . .
Vẻ mặt mẹ Tiểu Thỏ nhất thời hiện lên chút khó xử, mọi người đều nói con gái lớn thì không giữ được, thế nhưng con gái nhà mình còn nhỏ như vậy, cũng không giữ được là sao… Bà có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn mẹ Trình Chi Ngôn để bà khuyên ngăn.
Mẹ Trình Chi Ngôn ngầm hiểu.
“Tiểu Thỏ, muốn ở là của bác, trừ phi. . .” Mẹ Trình Chi Ngôn ngồi xổm người xuống, cười híp mắt nhìn Tiểu Thỏ, cố ý kéo dài giọng điệu không chịu nói tiếp.
“Trừ phi cái gì vậy bác? ?” Tiểu Thỏ mở to một đôi mắt, giục bác gái Chu nói: “Bác nói nhanh đi mà.”
“Trừ phi… là vợ của Ngôn Ngôn nhà bác, mới có thể cùng tắm rồi ngủ chung với Ngôn Ngôn.” Mẹ Trình Chi Ngôn sờ mái tóc mềm mại của cô dịu dàng nói.
“Vợ là cái gì thế?” Tiểu Thỏ không hiểu hỏi.
“Ừm, Chính là vợ, bà xã ý.” Mẹ Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, giải thích.
“A? ?” Tiểu Thỏ vẫn còn không hiểu.
“Nói ví dụ như, ba có vợ là mẹ, ông nội có vợ là bà nội, ông ngoại có vợ là bà ngoại.” Mẹ Tiểu Thỏ kiềm lòng giải thích cho cô: “Vì thế, con nói xem, ông bà nội, ông bà ngoại và ba mẹ đều sống cùng một chỗ, mỗi ngày ai cũng ăn ngủ trong nhà, có phải không?”
“Hiểu! !” Cuối cùng Tiểu Thỏ dùng sức gật đầu, sau đó lớn giọng, giống như tuyên thề nhìn mọi người: “Con đây nhất định phải làm vợ của anh nước chanh! !”
“Việc này…”
Trong phòng khách nhất thời toàn bộ mọi người đều ngẩn ra.
Mẹ Trình Chi Ngôn đưa mắt nhìn sang mẹ Tiểu Thỏ, trong mắt hàm ý: Con gái cậu không chịu dựa theo kịch bản mà diễn kìa??
Vẻ mặt mẹ Tiểu Thỏ bất đắc dĩ, giơ tay đặt lên trán
Vào lúc này thật là không muốn thừa nhận đây là con gái của mình….
Chương 4: Em muốn gả cho anh (4)
Đứng bên cạnh, Trình Chi Ngôn bị Tiểu Thỏ ôm lấy mà nghẹn đỏ mặt, ánh mắt cầu cứu nhìn mẹ mình.
“Khụ… việc này…” Mẹ Tiểu Thỏ có chút lúng túng cười cười, nhìn Tiểu Thỏ tiếp tục nói: “Kết hôn là phải đến tuổi mới có thể, bây giờ con vẫn còn nhỏ, không thể làm vợ của anh nước chanh.”
“…”
Đối với đứa bé ba tuổi như Tiểu Thỏ mà nói, cô hiển nhiên sẽ không nghĩ tới, làm vợ của người khác còn cần đến nhiều năm như vậy, theo như lời của mẹ nói, vậy bây giờ cô không thể làm vợ của anh nước chanh sao? ?
Cô không thể ở lại nhà của anh nước chanh? ?
Nghĩ như vậy, chiếc mũi xinh xắn của Tiểu Thỏ nhíu lại, nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi lả tả xuống: “Con mặc kệ! Con muốn là vợ của anh nước chanh! ! Con sẽ ở nhà của anh nước chanh! ! Con không về nhà! ! Con muốn chơi cùng anh nước chanh! !”
Trình Chi Ngôn nghe âm thanh gào khóc của Bạch Tiểu Thỏ, có chút bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cô một cái, dáng người nhỏ xíu, mà trong mấy giây, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng xuống, dáng vẻ nhìn có chút đáng thương.
“Được rồi, được rồi, Tiểu Thỏ đừng khóc, việc này… Nếu không để cho con làm vợ của anh nước chanh… Có được hay không? ?”Mẹ Trình Chi Ngôn thấy Tiểu Thỏ khóc mà giật cả mỉnh, cảm thấy con bé này nhất định sẽ không dừng lại trong thời gian ngắn đâu, nhanh chóng dịu dàng dỗ dỗ cô.
Mặc kệ như thế nào thì người tới cũng là khách, không thể khiến khách đến nhà mình thì cười hì hì, sau khi ra khỏi thì khóc bù lu.
“Nhưng… Nhưng mà … bây giờ con vẫn còn nhỏ… Không thể làm vợ của anh nước chanh được…” Tiểu Thỏ vừa nghe lời này, bật người nín khóc, cô hít mũi một cái, chớp đôi mắt to tròn ngấn lệ, hé cái miệng nhỏ nhắn ra, không chấp nhận nhỏ giọng nói với mẹ Trình Chi Ngôn.
“A… nếu không thì trước tiên con làm bạn gái đi??” Mẹ Trình Chi Ngôn không nghĩ tới Tiểu Thỏ còn nhớ những lời vừa nãy, bà chần chờ một chút, đành phải đưa ra biện pháp giải vây.
“Bạn gái là gì vậy bác?” Đôi tay bé nhỏ của Tiểu Thỏ níu chặc cánh tay của Trình Chi Ngôn, đáng thương hỏi.
“Bạn gái chính là… Tương là người này sẽ trở thành vợ của ….” Mẹ Trình Chi Ngôn vắt hết óc nghĩ biện pháp giải thích cho Tiểu Thỏ: “Làm bạn gái, sẽ không bị giới hạn về độ tuổi. . .”
“Vậy con có thể cùng anh nước chanh ở đây ngủ chung tắm chung sao? ?” Trong đầu Tiểu Thỏ chỉ nghĩ đến truyện này.
“Cái kia. . . Có thể. . . Có thể. . .” Mẹ Trình Chi Ngôn nhắm mắt, gật đầu.
“Tiểu Thỏ, con nghĩ xem bác gái Chu đã đồng ý để con ngủ chỗ này, vậy có phải chúng ta nên về nhà thay bộ áo ngủ thật đẹp không? ?” Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, khéo léo đưa ra biện pháp, trước tiên mình dụ dỗ Tiểu Thỏ về nhà.
Tiểu Thỏ ngẹo đầu tỉ mỉ suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu, ngón tay nhỏ bé buông Trình Chi Ngôn ra, chạy vào lòng mẹ mình, vui vẻ nói: “Con muốn mặc bộ đồ ngủ con thỏ màu hồng nhạt!”
“Được, chúng ta trở thay đồ ngủ! !” Mẹ Tiểu Thỏ ôm Tiểu Thỏ, nghĩ thầm cuối cùng cũng dụ được con gái mình trở về rồi. Vì vậy nhanh chóng đứng dậy, chào tạm biệt mẹ Trình Chi Ngôn, sau đó về nhà.
Trình Chi Ngôn nhìn hai người một lớn một nhỏ rời khỏi, bất đắc dĩ quay đầu nhìn mẹ của mình nói: “Mẹ. . . Mẹ cứ như vậy mà bán đứng con sao? ?”