• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Muốn cùng nhau đi học (2)

” A… Vì sao? ” Cả người Tiểu Thỏ đều sững sờ ngay tại chỗ.

” Anh nước chanh lớn hơn con a, anh ấy đã học xong nhà trẻ, anh ấy khai giảng xong lập tức liền lên tiểu học năm thứ tư rồi.” Mẹ Tiểu Thỏ sờ sờ đầu tóc xù xù của Tiểu Thỏ, thập phần thương tiếc hướng cô nói.

” Tiểu học năm thứ tư là cái gì?”

” Chính là….” Mẹ Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, sau đó kiên nhẫn giải thích với cô: ” Chờ con học xong mẫu giáo bé sẽ lên lớp, thành lớp mẫu giáo lớn, lên lớp sẽ thành tiểu học lớp một hai ba, sau đó con có thể lên tiểu học năm thứ tư rồi.”

” A?” Cái miệng đỏ hồng của Tiểu Thỏ bị kinh ngạc há to không khép lại được.

” Vậy…. Con phải học bao lâu?”

” Không nhiều lắm, cũng bảy năm mà thôi.” Mẹ Tiểu Thỏ cười tít mắt nói.

” Con phải qua bảy năm mới có thể cùng anh nước chanh học chung tiểu học năm thứ tư hả?”

” A….. Không phải, bảo bối, chờ lúc con lên tiểu học năm thứ tư, anh nước chanh của con đã lên lớp mười một rồi.”

” Lớp mười một là cái gì?”

” Lớp mười một chính là con học xong lớp năm tiểu học, lên tiểu học năm lớp sáu, sau đó lên sơ trung lớp một hai ba, sau khi lên trung học năm nhất con có thể học lớp mười một rồi.” Mẹ Tiểu Thỏ đưa tay lau mồ hôi trên trán mình một chút, một chút một chút giải thích cho Tiểu Thỏ nghe.

” A?” Tiểu Thỏ hoàn toàn không thể hiểu những cái khái niệm tiểu học, sơ trung, trung học, chỉ mơ hồ cảm thấy mình muốn cùng anh nước chanh học chung rất khó khăn a… Nghĩ như vậy, nước mắt cô lại bắt đầu lạch cạch lạch cạch rơi xuống, ” Hu hu….. Không được, con muốn cùng anh nước chanh đi đến trường….”

” Việc này… Khụ khụ, về chuyện này trước tiên con thích ứng với lớp mẫu giáo bé, con có thể để anh nước chanh đưa con đi học mỗi ngày, lại mỗi ngày dón con trở về.” Mẹ Tiểu Thỏ thấy con gái mình lại bắt đầu khóc liền nhanh chóng nói: quanh co lòng vòng an ủi cô: ” Như vậy mỗi ngày con vẫn có thể nhìn thấy anh nước chanh của con.”

” Vậy anh ấy theo con cùng đi đến trường sao?” Tiểu Thỏ mở to đôi mắt to ngập nước đáng thương tội nghiệp hỏi mẹ mình.

” Ách….. Không được….”

” Hu hu…. Oa…..”

Tiểu Thỏ bắt đầu hắng giọng khóc lớn.

Thích ứng nhà trẻ ngày đầu tiên, cách ngày Trình Chi Ngôn khai giảng có năm ngày.

Sáng sớm, Tiểu Thỏ có mẹ và Trình Chi Ngôn đi cùng mới thập phần không tình nguyện đi tới cửa nhà trẻ, lúc các giáo viên nhà trẻ chạy qua ôm ấp Tiểu Thỏ, cô gắt gao ôm cổ Trình Chi Ngôn, lên tiếng gào khóc, âm thanh vang khắp nhà trẻ.

Mẹ Tiểu Thỏ khuyên can mãi mới đưa Tiểu Thỏ vào nhà trẻ, sau đó kéo Trình Chi Ngôn chạy rất nhanh.

” Dì, chúng ta nhất định phải chạy trốn nhanh như vậy sao?” Trình Chi Ngôn có chút lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua cửa lớn nhà trẻ, hỏi mẹ Tiểu Thỏ.

” Nhất định phải chạy a, bằng không Tiểu Thỏ sẽ ôm con khóc hết buổi sáng.” Mẹ Tiểu Thỏ đi đến trước xe đạp của mình, vừa mở khóa vừa nói với Trình Chi Ngôn: ” Con không cần lo lắng, đứa bé lúc mới đi nhà trẻ đều như vậy, tối đa khóc rống một hai tháng liền không có chuyện gì, tuy nhiên mấy ngày nay liền phiền con xế chiều mỗi ngày đi đón Tiểu Thỏ một chút rồi.”

” Cũng được…..” Trình Chi Ngôn chần chờ gật gật đầu.

” Được, vậy dì đi làm a, con mau mau về nhà đi.” Mẹ Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay với Trình Chi Ngôn, liền cưỡi lên xe đạp đi làm.

 

Chương 18: Muốn cùng nhau đi học (3)

Lúc nhà trẻ sắp tan học, Trình Chi Ngôn đúng giờ đi tới chờ ở cửa, anh vốn là đứa bé, đứng ở bên trong một đống ông nội bà nội đi đón đứa bé tan học có vẻ đặc biệt đáng chú ý, hơn nữa bộ dáng anh thanh tú xuất sắc, vì thế những người ông nội bà nội này liền nhịn không được hỏi anh: ” Bạn nhỏ, cháu tới chỗ này cũng đón người sao?”

” Vâng.” Trình Chi Ngôn gật gật đầu.

” Cháu tới đón em trai hay em gái?”

” Em gái.”

” Chậc chậc, đứa nhỏ này thật giỏi, người lớn nhà cháu đâu?”

” Đi làm.”

” Ôi, người nhà này thật là có phúc khí, con cái song toàn, lại hiểu chuyện như vậy.”

“…” Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, yên lặng nhìn thoáng qua nhóm người ông nội bà nội vây quanh ở bên cạnh mình, chậm rãi di chuyển vị trí, di chuyển đến sát cửa chính, cúi đầu không nói.

Sau giữa trưa ngày hè, mặt trời ở trong không trung tỏa ra từng đợt nóng, mặt đất bị nướng nóng lên, bảo an vẫn đứng ở trong phòng thường trực rốt cuộc chậm rãi kéo cửa lớn nhà trẻ ra, hướng về phía người lớn hô: ” Tan học rồi, vào trong đón người đi.”

Trình Chi Ngôn dựa vào thân hình mình linh hoạt, là người thứ nhất đi vào.

Phòng học lớp mẫu giáo lớn, lớp chồi trong nhà trẻ đều trống không, đến lớp thích ứng trước chỉ có lớp mẫu giáo bé.

Trình Chi Ngôn một mạch đi đến cửa lớp mẫu giáo bé, vừa đẩy cửa một bóng dáng nho nhỏ liền hướng mình chạy tới.

” Anh nước chanh!” Tiểu Thỏ vừa chạy vừa khóc, đột nhiên bổ nhào vào Trình Chi Ngôn.

Nhìn cảnh này, không biết vì cái gì, vậy mà khiến trong tâm Trình Chi Ngôn cảm thấy có một chút chua xót, lại có chút buồn cười.

Anh ngồi xổm người xuống, hai tay ôm lấy Tiểu Thỏ mềm mại, cảm nhận cái đầu đầy tóc xù xù ở trên bả vai mình cọ tới cọ lui, giọng nói ôn nhu hỏi cô: ” Ngoan, sao lại khóc.”

” Hu hu hu…. Anh nước chanh, em còn tưởng rằng anh không đến đón em rồi….” hai tay Tiểu Thỏ tay gắt gao ôm cổ Trình Chi Ngôn, nước mắt lả tả rơi thẳng vào bên trong cổ áo anh.

Từng giọt nước mắt lạnh lẽo rơi vào trên người Trình Chi Ngôn, tâm của anh nháy mắt hóa thành ẩm ướt, lúc anh không để ý chậm rãi xâm nhập vào trong trái tim mềm mại của anh.

” Làm sao có thể…..” Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, đưa tay xoa xoa tóc của cô, thấp giọng nói: ” Không phải nói mỗi ngày đưa em đến trường sau đó đón em tan học sao.”

” Hu hu hu….. Em không cần đi nhà trẻ, nhà trẻ chơi không vui, nhà trẻ không có anh nước chanh….” Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn đứng dậy, vội vã túm chặt cánh tay của anh, đáng thương tội nghiệp nói.

” Từng bạn nhỏ đều phải đi nhà trẻ.” Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn cô.

Dỗ đứa nhỏ, thật ra cũng không phải chuyện anh am hiểu, huống chi anh cũng là lần đầu tiên đối mặt với Tiểu Thỏ khóc thành như vậy.

” Không muốn! Không muốn! Em không muốn đi nhà trẻ!” Tiểu Thỏ túm tay áo Trình Chi Ngôn khóc to.

” Em ở nhà trẻ có thể quen biết rất nhiều bạn nhỏ khác, còn có thể làm bạn với bọn họ.” Trình Chi Ngôn suy nghĩ rốt cuộc nghĩ ra một điều tốt của nhà trẻ.

” Không muốn! Bạn nhỏ nhà trẻ đều chỉ biết khóc! Bọn họ khóc từ sớm đến tối! Hu hu…”

“….”

Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ nước mắt lả tả rơi thẳng xuống dưới, thật ra trong lòng rất muốn nói, em cũng chỉ biết khóc a, em hôm nay cũng hẳn là khóc từ sớm đến tối đi??

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK